• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

201-400

Chương 279: Người hướng dẫn

6 Bình luận - Độ dài: 2,809 từ - Cập nhật:

“Trưởng phòng, chúng ta đang đi đâu vậy ạ?”

“Ta đã bảo là cậu chỉ cần đi theo ta rồi mà”

Trưởng phòng dẫn tôi ra ngoài mà không nói gì. 

“Không, thế còn những người khác thì sao ạ?”

“Dù cho ba nhóc đó có ở đấy đi chăng nữa, mấy đứa đây sẽ chẳng giúp được gì đâu. Không phải là vì mấy nhóc đấy vô dụng mà ngược lại sẽ tốt hơn nếu không có mấy nhóc đấy.

Anh đang nói gì vậy, thật sự đấy?

Nhưng do vẻ mặt của Trưởng phòng trông nghiêm túc hơn nhiều so với suy nghĩ của tôi, tôi cũng hoàn toàn chẳng thể nói gì. 

“Xin hãy giải thích cho em chút đi ạ. Việc này không nguy hiểm đâu nhỉ?”

“Không nguy hiểm gì cả. Chẳng phải ta đã nói là sẽ thề trên toàn bộ số tóc của mình rồi sao?”

Khi chúng tôi ra khỏi Cục Quản thúc và tiến về bãi đỗ xe dưới hầm, Trưởng phòng mở lời. 

“Đây là một chuyện khi ta còn trẻ”

“Vâng ạ”

“Hồi ấy ta cũng là một nhân viên Cục Quản thúc”

“Ra là vậy”

Tôi nhìn Trưởng phòng, giờ đây đã rụng mất hơn nửa số tóc của mình. 

Khi còn trẻ thì liệu Trưởng phòng cũng đã là một thành viên Phòng Nhân sự không nhỉ? 

Vẫn còn nhiều điều chưa được tiết lộ về quá khứ của Trưởng phòng. 

Dù ngày nào chúng tôi nói chuyện, ông ấy cũng chỉ thuyết giảng cho tôi về tầm quan trọng của hôn nhân và niềm hạnh phúc khi có con cái. 

“Có một lần khi ta còn trẻ, vi phạm quản thúc đã xảy ra trong nội bộ Cục”

“Chuyện đó xảy ra hàng ngày luôn còn gì ạ”

Có lúc nào mà Cục không bị vi phạm quản thúc đâu cơ chứ? 

Có khi tìm kiếm một ngày bình yên còn nhanh hơn đấy. 

Khi tôi gật đầu trước lời của Trưởng phòng, ông ấy nhìn tôi.

“Dù sao đi nữa, hồi ấy ta có mắc nợ một tên này, và tên đó đã nói rằng cần giúp đỡ nên mới thành ra như này”

“Vậy thì sao tất cả chúng ta không đi cùng nhau ạ, hoặc là tìm kiếm sự trợ giúp từ những người khác một chút?”

Hay là chẳng lẽ có lý do nào đó cho việc không được tìm kiếm trợ giúp sao? 

Tôi cũng đã từng làm việc tương tự rồi mà. 

“...”

Không nói một lời, Trường Phong đưa tay ra cho tôi.

Khi tôi vươn ra và bắt tay ông ấy, Trưởng phòng liền gạt phăng tay tôi đi và tắc lưỡi một cái rồi thở dài. 

“Đứa cho ta khẩu súng, khẩu súng ấy”

“Không được đâu, Trưởng phòng hãy tự chuẩn bị súng đi ạ”

Kiếm súng ở Cục Quản thúc còn dễ hơn mua cà phê mà, vậy thì tại sao ông lại phải lấy súng của người khác chứ?

“Không phải ta định sử dụng nó mà là bảo cậu để lại rồi đi ấy”

“...Thật sao ạ?”

Bây giờ tôi phải vứt bỏ vũ khí của mình lại rồi đi ấy hả?

“Việc đó có chút…”

“Tin ta một chút đi”

Trưởng phòng nhìn tôi với vẻ mặt khẩn thiết và gật đầu. 

“...”

Tôi miễn cưỡng đưa khẩu súng cho Trưởng phòng, và ông ấy liền vứt nó vào thùng rác. 

-Cộp!

Khẩu súng rơi vào trong thùng rác. 

“Jaehun, cậu có biết võ hay gì không?”

“Không ạ”

“Hay là cậu có thể thôi miên, sử dụng niệm động lực, hay là giết người bằng ánh mắt không? 

“Không ạ”

“Nghĩa là cậu sẽ chẳng là gì khi không có súng ấy hả? Tốt”

Trưởng phòng mỉm cười với vẻ hài lòng. 

Lòng tự trọng của tôi vừa bị tổn thương một cách kỳ lạ đấy.

“Không, rốt cuộc là chuyện gì đây ạ?”

“Đi thì sẽ biết thôi”

Trưởng phòng gật đầu. 

“Đó là một ngôi nhà sẽ biến đổi tùy thuộc vào khả năng chiến đấu của cậu”

“Là một bài kiểm tra tùy chỉnh sao ạ?”

“Không phải một bài kiểm tra mà là phải đi tìm một thứ đã được giấu trong đó”

“Là gì vậy ạ? Trưởng phòng, anh không có đang lén lút làm việc gì đó mà không cho Cục Quản thúc biết đâu nhỉ?”

“Ta đã bảo là không phải rồi mà. Lên xe đi”

Trưởng phòng thở dài và mở cửa xe, rồi một tiếng chào tươi vui vang lên từ bên trong. 

“Ah, anh trai!”

Park Yeeun vẫy tay mỉm cười với tôi. 

“...Anh đưa cả Yeeun theo sao ạ? Anh đang định đi ăn trộm ở đâu à?”

“Ở đó có hơi nhiều đồ một chút”

“Em biết là anh trai sẽ đến mà! Vì Trưởng phòng đã hỏi là em có khả năng chiến đấu không đấy ạ”

Chẳng lẽ tôi thực sự cần phải học võ à?

“Thế còn ba người kia thì sao?”

“Mấy chị ấy đang nói chuyện ồn ào gì đó với cái đèn pin ạ?”

“Nói chuyện gì mà ồn ào?”

“Tại sao em phải lắng nghe chuyện của mấy chị ấy ạ? Chẳng may em làm sai và bị mắng thì sao ạ?”

Park Yeeun cười tủm tỉm nhìn tôi. 

“Ừm, làm tốt lắm”

“Cài dây an toàn cho đàng hoàng vào. Đặc biệt là Park Yeeun. Phải cài dây an toàn thật chặt vào đấy”

Trưởng phòng nói vậy và khởi động xe. 

Ngay sau đó, chiếc xe bắt đầu lăn bánh với tiếng động cơ ồn ào.

“Trưởng phòng. Dù gì thì nếu muốn giấu thì anh đã có thể che giấu hoàn toàn rồi, và nếu Cục Quản thúc thực sự muốn, chẳng phải họ sẽ tìm ra sao ạ? Anh hãy giải thích rõ ràng một chút đi ạ”

“...”

Trưởng phòng vẫn chỉ im lặng lái xe rồi nhìn tôi ở ghế phụ. 

“Cậu đã nhìn thấy những thứ ở dưới tầng hầm của Cục Quản thúc rồi chứ?”

“Dị thể quản thúc sao ạ?”

“Ừm”

Trưởng phòng gật đầu. 

“Nhưng cậu chưa bao giờ thấy lạ sao?”

“Cái gì ạ?”

“Không phải dị thể loại dụng cụ có hơi ít à?”

“...”

Đúng là vậy thật. 

Thực chất, dị thể quản thúc loại dụng cụ mà tôi đã dùng chỉ có duy nhất lọ khí butan.

“Có một nơi để lưu trữ những dị thể quản thúc loại dụng cụ như vậy đấy”

“Em hiểu rồi”

Có một nơi để lưu trữ những dị thể quản thúc loại dụng cụ.

Chuyện đó cũng khả thi mà. 

Mặc dù có hơi kỳ lạ khi tôi không biết.

“Vậy thì tại sao lại phải đến đó tìm người ạ?”

“Bạn ta đang bị nhốt ở trong đó”

“Hả?”

“Cần phải có tấm vé thì mới ra ngoài được, những tên đó nói rằng đã đánh rơi cái của mình rồi”

“Cứ báo cáo lên với chi nhánh không được sao ạ?”

“Nếu họ phát hiện ra tên đó lại làm mất vé một lần nữa thì tên đó sẽ bị sa thải”

Người đó đã làm mất vé bao nhiêu lần rồi vậy? 

Trưởng phòng thở dài rồi nhìn tôi. 

“Dù sao đi nữa, nơi đó có chút…ừm, chỉ những người với khả năng chiến đấu yếu mới có thể vào được. Vậy nên ta mới chỉ đưa mấy đứa theo”

Công nhận.

Jang Chaeyeon, Yu Daon, rồi cả Song Ahrin nữa…

Dù chỉ nghe nói qua thôi mà đã có cảm giác nguy hiểm rồi. 

“Vậy em thì ổn sao ạ?”

“Chắc vậy. Khi nghĩ về việc đưa những người khác theo thì ta liền hơi nổi da ga, nhưng vì với cậu và Yeeun thì không bị như vậy nên ta mới mang hai đứa theo”

Nếu Trưởng phòng đã đảm bảo an toàn rồi thì cũng đáng tin đấy chứ. 

Chiếc xe đang chạy giữa trung tâm thành phố rẽ vào một con hẻm rồi sớm dừng lại phía trước một tòa nhà xập xệ.

Ở trước tòa nhà không lớn cho lắm là một dòng chữ to ghi <Tiệm cầm đồ họ Ma>.

“Đây là một trong số những lối vào”

Trưởng phòng lẩm bẩm rồi xuống xe, và tôi cũng đi xuống với sổ hướng dẫn trong tay. 

“Mang theo sổ hướng dẫn có được không ạ?”

“Ta đã mang nó đi xung quanh và không có vấn đề gì cả”

Nếu Trưởng phòng đã nói là vẫn ổn thì chắc sẽ không có vấn đề gì đâu, nhưng mà…

Tôi nhìn chằm chằm vào sổ hướng dẫn trong tay mình. 

Có thực sự ổn không vậy? 

-Lật phật! 

Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, sổ hướng dẫn mở ra.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]

[PMB - Phạm vi sử dụng của sổ hướng dẫn]

1. Sổ hướng dẫn có thể đi vào tất cả cơ sở của Cục Quản thúc. 

2. Điều tương tự cũng được áp dụng cho nhân viên sở hữu sổ hướng dẫn. Mong rằng bạn sẽ có thể vui vẻ khám phá Cục Quản thúc trong phạm vi an toàn của bản thân. 

3. Nếu có người hướng dẫn đến tìm, hay vui vẻ chào đón họ. 

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Ra là vậy. 

Cơ mà người hướng dẫn là sao đây? 

Tôi đọc sổ hướng dẫn trong khi đi theo sau Trưởng phòng và Park Yeeun, rồi Trưởng phòng đứng lại trước thang máy. 

“Xem nào…”

Trưởng phòng nhíu mày lẩm bẩm và lấy ra một tờ giấy từ trong túi áo.

“E hèm”

Sau khi đọc tờ giấy, ông ấy nhấn vào nút có hình cái chuông, cùng lúc đó, một tiếng bíp vang lên rồi chỉ còn lại tiếng xẹt xẹt vang vọng khắp không gian. 

“Các gia đình sống ở tầng ba, những người cô đơn sống ở tầng hai. Và chúng ta đang sống ở tầng một”

Sau khi Trưởng phòng hắng giọng rồi nói gì đó, thang máy cũng đồng thời bắt đầu di chuyển, và Park Yeeun nhìn xung quanh với đôi mắt sáng lên. 

“Ôi…ôi…Đây cứ như là một tổ chức bí mật vậy ạ”

“Thì đúng là một tổ chức bí mật còn gì”

Những lúc như này thì con bé cư xử giống trẻ con thật đấy. 

Tôi nhìn Park Yeeun với một nụ cười ông chú, và khi cửa thang máy mở ra, tôi liền nhìn về trước 

“Để xem nào. Không biết là một nơi tuyệt vời…”

“...”

Tôi dừng nói giữa chừng, và Park Yeeun cũng nhìn chằm chằm vào dãy hành lang trước mặt. 

Dãy hành lang ở trước mặt tôi nhìn cũ kỹ đến mức tôi còn phải tự hỏi là chẳng lẽ mình đã đến nhầm thời đại rồi chăng. 

eecbd3af-09ea-4afd-a2e5-75b7c7d536fa.jpg

 

“...Có đúng là nơi này không ạ?”

Park Yeeun đứng sát bên cạnh nắm lấy cánh tay tôi, còn Trưởng phòng thì chỉ bước đi như chẳng có chuyện gì. 

“Ừm, đúng rồi đấy”

Với mỗi bước chân của Trưởng phòng, tiếng cọt kẹt lại vang lên từ sàn gỗ.

“Sao nơi này lại có cảm giác…”

“Cũ kỹ ấy hả? Tất nhiên là bởi vì nó đã được xây từ lâu về trước rồi”

Trưởng phòng nhún vai đáp lại câu hỏi của tôi, cùng lúc đó, một cảm giác rợn người ập đến khiến tôi phải ngẩng đầu nhìn lên.

“...”

Không nhìn thấy gì cả. 

“Anh có vừa cảm nhận được không, anh trai?”

“Ừm”

Park Yeeun ngước lên nhìn tôi trong khi vẫn nắm lấy tay tôi, và tôi cũng gật đầu nhìn con bé. 

“Có thứ gì đó”

“Ừ, đúng là có thứ gì đó, nhưng mà thấy hai đứa ở đây vẫn ổn thì không sao đâu”

Trưởng phòng thản nhiên trả lời như vậy và đi đi lại lại trong dãy hàng lang.

“Xem nào. Đây rồi”

Không lâu sau, Trưởng phòng đứng lại trước một cánh cửa gỗ, cầm lấy tay nắm, nhắm mắt lại, rồi mở cửa ra một cách thô bạo. 

“...”

Không có ai ở trong cả. 

Chỉ có độc một cái tủ lạnh được đặt trong phòng. 

“...Lạnh quá đi”

Park Yeeun lẩm bẩm trong khi xoa xoa hai cánh tay của mình. 

Đúng như con bé nói. 

Trong này khá lạnh. 

“...”

Trưởng phòng nhìn chằm chằm vào cái tủ lạnh rồi quay sang tôi và Park Yeeun.

“Hai đứa ra đứng đợi ngoài hàng lang đi”

“Vâng?”

“Ta sẽ đi vào trong cái tủ lạnh một chút rồi quay lại”

Trước lời của Trưởng phòng, tôi nhìn cái tủ lạnh, và một cửa sổ trong suốt ngay lập tức hiện ra.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Tủ lạnh] 

[Tuổi: Được tạo ra 23 năm trước] 

[Đặc trưng: Giam giữ] 

[Khả năng: Giam giữ] 

[Tiểu sử: Họ đã sử dụng cái tủ lạnh này khi bỏ trốn] 

[Điểm yếu: Cứ phá hủy nó thôi] 

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trong khi tôi đang đọc cửa sổ trong suốt, Trưởng phòng mở cửa tủ lạnh.

Một luồng khí lạnh mạnh đến bất thường tỏa ra căn phòng, và Trưởng phòng đi vào trong không chút do dự. 

“Đứng đợi ở hành lang đi. Nếu có biến số xảy ra, Jaehun à, hãy tự xử lý cho tốt”

“Vâng ạ”

“Ta đi đây”

Trưởng phòng biến mất vào trong cái tủ lạnh, và chỉ còn lại tôi cùng Park Yeeun.

“Chúng ta ra ngoài thôi”

Chắc hẳn phải có lý do nào đó khi ông ấy bảo chúng tôi chờ đợi bên ngoài hành lang. 

Tôi dẫn Park Yeeun ra ngoài, và hai người chúng tôi lại lần nữa đứng trong dãy hành lang tối đen. 

“Anh trai”

“Ừm”

Trong khi tôi đang tựa vào tường giết thời gian, Park Yeeun nhìn tôi. 

“Cuộc sống công ty của anh thế nào vậy ạ?”

“Em là sếp của anh đấy à?”

Đúng là một câu hỏi kỳ lạ. 

Tôi nhìn Park Yeeun với vẻ mặt ngơ ngác, và con bé nở một nụ cười gượng gạo. 

“Em cũng không có gì đặc biệt để nói mà…anh cũng biết hết chuyện của em rồi còn gì. Nhưng mà bảo em hỏi chuyện của anh trai thì cũng hơi ngại ạ”

Tôi nhìn Park Yeeun. 

Một đứa trẻ vẫn còn nhỏ, vậy nhưng đồng thời cũng là một đứa trẻ đã trải qua quá nhiều chuyện. 

Con bé chắc hẳn là một đứa trẻ giỏi từ bỏ những điều mình muốn hơn là nói ra mong muốn của mình. 

Lúc với Aileen cũng vậy, dù bây giờ cũng đã khá ổn rồi nhưng, 

Vào những lúc như này, việc một người lớn phải làm chỉ có một. 

“Mới còn trẻ con mà đã biết quan tâm đến người khác rồi. Anh sẽ kể cho em về chuyện khi anh còn nhỏ”

“Ơ, thật sao ạ?”

“Thật ra thì cũng chẳng có gì đâu”

Cứ như vậy, tôi bắt đầu mở gói chuyển kể của mình cho Park Yeeun, bắt đầu với sự kiện Giấc mơ của Bươm bướm. 

Park Yeeun là một khán giả tốt.

Khi tôi kể đến những phần chuyện nguy hiểm, con bé sẽ lắng nghe với đôi mắt mở to và nắm chặt hai tay lại, còn khi tôi kể đến những chuyện vui vẻ, con bé sẽ vỗ tay và bật cười với vẻ thích thú.

“Dù sao đi nữa, vì vậy—”

-Két…

Trong khi tôi đang hào hứng kể cho con bé nghe về chuyện của Trưởng Đoàn kịch, một tiếng mở cửa vang lên từ hành lang phía xa.

“...”

“...”

Park Yeeun và tôi nhìn nhau.

“Em ở lại đây”

“Chúng, chúng ta đi cùng nhau đi ạ”

“Anh đã bảo là nguy hiểm rồi mà”

“Em sợ phải ở một mình lắm…!”

Park Yeeun nắm chặt lấy cánh tay của tôi, và tôi chẳng thể làm gì khác ngoài dẫn con bé đi dọc theo dãy hành lang.

-Két…

-Két…

Âm thanh những cánh cửa mở ra từng cái một đang trở nên gần hơn.

Thậm chí tôi còn đang không có súng nữa chứ.

Park Yeeun hơi cắn vào môi và nhắm chặt mắt lại.

-Thịch…thịch…

Một bóng hình nhỏ bé xuất hiện cùng với tiếng bước chân giống như của một đứa trẻ.

Một ai đó hiện ra khi ánh sáng chiếu tới.

“Là tớ đây”

Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai tôi.

Mái tóc xanh thẫm của cô ấy tung bay.

Vẫn dáng vẻ y hệt một đứa trẻ, bạn thuở nhỏ của tôi đang đứng ngay trước mặt tôi.

“Tớ đã bảo là nếu người hướng dẫn đến thì hãy đón họ rồi mà”

Cô ấy bĩu môi với vẻ hờn dỗi.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

TRANS
Ngon đc chị sổ bảo kê r
Xem thêm
ko bt arc này thì có kỹ năng kết hợp với Yeeun ko nhể :))) thấy thiếu 3 chị nhà thì khả năng lắm
Xem thêm
oattttttt, vậy là sổ hướng dẫn là người hướng dẫn à hay tui bị nhầm ta

Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Người hướng dẫn khả năng cao là thứ mà main và Yeeun cảm nhận được khi mới đi vào ấy
Xem thêm
Bạn thủa nhỏ xuất hiện thì khu vực này nguy hiểm hàng top rồi
Xem thêm
và người k có knang chiến đấu mới vào được chứ ai mạnh mà vào thì nhà nó thả quái mạnh hay s ấy :))
Xem thêm