“Ây chà, cậu Kim Jaehun!”
Trưởng Chi nhánh nhìn tôi, hét lên với giọng vui vẻ như thể tình cờ bắt gặp.
“Ta tưởng là cậu đang nghỉ ngơi cơ mà, tại sao cậu lại ở đây?”
“Tôi đến chơi thôi”
“Aha…”
Trước lời của tôi, Trưởng Chi nhánh nheo mắt lại nhìn chúng tôi.
“Không, ta cứ tưởng là mọi người Phòng Nhân sự chỉ tập trung đầy đủ ở đây sau khi đã bàn bạc lên kế hoạch cơ”
“...”
“Thậm chí còn mặc cả thường phục nữa sao? Kiểu là mấy người hẹn gặp đi chơi à, hay là đã ngủ ở đâu đó?”
Trưởng Chi nhánh dùng khuỷu tay đẩy đẩy vào vai tôi khiến cơ thể tôi lắc lư qua lại.
Cô ấy mà sử dụng một nửa cái khả năng suy luận đó sang gu ăn mặc thì đã trở thành một chuyên gia thời trang rồi đấy.
“Chà, bình thường khi làm việc cùng nhau thì cũng sẽ trở thành bạn bè thôi mà”
“Aha, phải đó. Hồi xưa ta có cùng làm việc với hàng xóm Oksoon rồi cả hai cũng đã trở nên thân thiết hơn. Tình bạn vượt qua cả địa vị xã hội là có thật mà”
Trưởng Chi nhánh gật đầu đồng tình và nhìn chúng tôi.
“Vậy, mấy người đến để mua sắm à? Định xem quần áo cho ai vậy?”
“Chắc là ngoại trừ quần áo của tôi thì sẽ xem hết thôi”
“Không, vậy thì ai sẽ xem quần áo cho cậu Kim Jaehun đây?”
Trưởng Chi nhánh giả vờ mở to mắt và nhìn những người xung quanh.
“Chẳng lẽ không có người nào ở đây có thể chọn quần áo cho cậu Kim Jaehun sao?”
“Tôi sẽ xem”
Ngay khi cô ấy vừa nói xong, Jang Chaeyeon liền giơ tay lên và đáp lại bằng giọng vô cảm.
“Ồ, thật sao? Ta không xem cho cậu cũng không sao chứ?”
“Phải, tôi nghĩ là không có vấn đề gì đâu”
Trưởng Chi nhánh nhìn tôi, và tôi cũng vội vã lắc đầu.
Nếu Trưởng Chi nhánh bắt đầu xem quần áo cho tôi thì có khi lại xuất hiện phong cách thời trang một trăm năm trước mất.
Như vậy thì tôi thà giao phó thời trang của mình cho Jang Chaeyeon còn tốt hơn.
“Vậy thì cũng chẳng còn cách nào khác”
Trưởng Chi nhánh nhún vai và đứng bên cạnh chúng tôi.
“Vậy thì chúng ta đi thôi chứ?”
“...Cô đang định đi đâu vậy, Trưởng Chi nhánh?”
“Ta chỉ đi xem quần áo cùng mấy người thôi mà”
“Cũng không có vấn đề gì, nhưng mà…”
“Thôi nào, ngay cả đi sượt qua nhau thì cũng là cái duyên mà. Ta sẽ trả hết tiền cho”
Không, đâu phải là chúng tôi không có tiền.
Cảm giác như thể gặp sếp trong khi đi mua sắm rồi đột nhiên người đó bảo sẽ đi cùng vậy.
Nói cách khác, đó là một cảm giác thực sự khó chịu và áp lực.
“Chúng ta đi đâu trước đây?”
Nhưng tôi có thể làm gì được chứ?
Tôi hoàn toàn thua kém cả về sức mạnh lẫn địa vị xã hội mà.
“À, ừm. Chỗ này ạ”
Và Park Yeeun bắt đầu lúng túng dẫn chúng tôi đi.
***
Tầng ba, cửa hàng quần áo nữ.
“Ồ…cái này cũng được đấy chứ”
“Nó có vẻ sẽ hợp với cô Ahrin đấy”
“Ừm, nhưng Tóc Đen và Tóc Trắng mà mặc cái này thì không được hợp cho lắm”
“Hừm, cái này trông cũng ổn nhỉ”
“Cái đó thì chỉ mấy thanh niên mới mặc thôi”
“Em là thanh niên mà?”
Khi tôi đang đứng một chỗ im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện giữa các thành viên Phòng Nhân sự từ phía xa, Trưởng Chi nhánh bước đến bên cạnh tôi.
“Cái này ta mời”
“Tôi cảm ơn”
Trưởng Chi nhánh đưa tôi một cốc cà phê, và khi tôi gật đầu nhận lấy, Trưởng Chi nhánh liền đứng cạnh tôi.
“Nhìn thôi cũng thấy cậu có vẻ đã bị kéo đến đây mặc cho ý chí của mình nhỉ”
“Đâu có chuyện đó, tôi chỉ đang chờ đến lượt của mình thôi”
“Gắn bó thật đấy”
Cô ấy cười rồi lắc đầu trước bộ đồ mà Song Ahrin lấy ra.
“Ôi trời, kể cả khi ta muốn chen vào thì cũng khó mà làm được, mấy bộ quần áo đó quá trẻ với ta”
“Vẻ ngoài của Trưởng Chi nhánh cũng đâu khác gì đâu?”
“Ôi trời, làm sao mà ta có thể mặc những bộ đồ hở hang như vậy chứ? Cơ mà, cậu chỉ nhìn vẻ ngoài thôi à?”
“Tôi xin lỗi”
Tôi vội vàng cúi đầu và tiếp tục suy nghĩ của mình.
Bộ đồ mà cô ấy đang mặc còn hở hang hơn đấy.
Thực chất, rất nhiều người đang nhìn Trưởng Chi nhánh.
Với khuôn mặt đó mà mặc bộ đồ kiểu này thì ai nhìn cũng thấy lạ cả thôi.
Nhưng do không thấy ai nói gì, phải chăng con người cũng giống như động vật có cảm nhận được sự hiện diện của kẻ mạnh?
“Cậu đang nghĩ gì đấy?”
“Tôi đang nghĩ về thời trang của Trưởng Chi nhánh”
“À, cái này sao?”
Khi Trưởng Chi nhánh nhấc tà váy của mình lên, họa tiết hình hoa được thêu trên chiếc váy đen sáng lên dưới ánh đèn của trung tâm thương mại.
“Đây là hoa sơn trà. Đây là hoa tử đinh hương, còn đây là hoa uất kim hương…” [note80074]
“...Đúng là thú vị thật đấy”
Có phải là cô ấy thực sự nghĩ rằng tôi nói vậy vì không biết những loài hoa trên váy của cô ấy là gì không nhỉ?
“Đó là từ vài năm trước, hay là sáu mươi năm trước ấy nhỉ? Hồi đó, có một đứa trẻ này tên Sukja rất biết cách ăn mặc và chính đứa trẻ đó đã dạy cho ta về phong cách thời trang này”
“...Aha…”
Cô Sukja, nếu sáu mươi năm đã trôi qua rồi thì cô cũng nên bảo cô ấy thay đổi phong cách thời trang của mình đi chứ.
“Khoảng thời gian đấy thì đứa trẻ đó đang làm việc tại Chi nhánh phía Bắc, nhưng rồi đã mất liên lạc khi một sự kiện hủy diệt cục bộ đã xảy ra xóa sổ Cục Quản thúc, nên ta mong là ít nhất đứa trẻ đó đã được ra đi một cách thanh thản”
“...”
Tôi nên nói gì đây.
Tôi ngẩng lên nhìn khuôn mặt của Trưởng Chi nhánh.
Cô ấy đang nhìn đi nơi khác với khuôn mặt còn sót lại chút cô đơn.
“Hoặc có lẽ ta ít nhất đã nên đến đó”
“Khi ấy Trưởng Chi nhánh đã ở đâu vậy?”
“Ta ở Trụ sở chính”
Cô ấy nói vậy và gật đầu.
“Lúc ấy ta cũng đang làm việc với Trưởng Bộ phận hiện tại”
“Đã từng có việc nào mà cần cả hai người phải ra mặt chưa?”
Theo tôi thấy thì hai người họ còn có thể đi xử lý Chủ Nghĩa Duy Mỹ rồi về như chơi ấy chứ.
“Ôi trời, có nhiều lắm đấy. Bây giờ vẫn còn nhiều”
Trưởng Chi nhánh cười và xua tay.
“Chỉ mới ngày hôm qua thôi, bọn ta đã đi xuống dưới lòng đất và đối phó với một hiện tượng dị thường phát sinh từ mỏ kim cương đấy”
“Có một chỗ như vậy sao?”
“Ồ, cậu không biết à? Có một mỏ kim cương dưới lòng đất phía Yongsan đấy”
Làm sao mà tôi biết cái đó được chứ.
Tôi nhìn Trưởng Chi nhánh với vẻ mặt bối rối, và cô ấy mỉm cười rồi gật đầu.
“Dù sao thì, ta đã nghe sơ qua rồi”
“Vâng?”
“Nghe nói, bỏ qua chuyện cái chèn đi, cậu còn đã giải quyết gần xong biến cố Giấc mơ của Bươm bướm ở Bờ sông nữa nhỉ?”
“...Đúng vậy”
“Trong quá trình đó, tay của cậu đã bị vặn vẹo một chút và bụng của cậu đã có một cái lỗ”
“Đúng…vậy”
“...”
Trưởng Chi nhánh khẽ cười rồi đột nhiên vuốt tóc mái của mình sang bên.
Trán cô ấy đang sưng lên đỏ ửng.
“Ta đã bị búng trán bởi Trưởng Bộ phận vào ngày hôm đó, và cục sưng đến giờ vẫn chưa biến mất”
“...”
Trưởng Bộ phận thực sự là con người sao?
Làm sao lại có người có thể gây thương tích cho Trưởng Chi nhánh đến mức này chỉ với một cái búng trán cơ chứ?
Nếu tôi đánh ông ấy, nắm đấm của tôi chắc chắn sẽ trở thành xương vụn cho mà xem.
“Nhưng mà Trưởng Chi nhánh—”
“Cậu Kim Jaehun”
“...Vâng”
Trưởng Chi nhánh ngắt lời tôi, và theo nguyên tắc cấp bậc, tôi từ từ trả lời cô ấy khi được gọi.
“Ta biết”
“Vâng?”
Trưởng Chi nhánh nhìn tôi.
“Ta biết là rắc rối đuổi theo cậu Kim Jaehun ngay cả khi cậu không muốn vậy”
“...”
Cô ấy nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc.
“Ta cũng là một tiền bối đã trải qua điều tương tự rồi mà”
“...”
“Đó là vì sao ta đã cố giúp đỡ cậu Kim Jaehun nhiều nhất có thể, nhưng việc này…rất khó khăn”
Cô ấy nở một nụ cười cay đắng và gãi má.
“Có thể sẽ có nhiều rắc rối hơn nữa tìm đến cậu Kim Jaehun trong tương lai. Không, thực ra thì hiện tại đã đến rất nhiều rồi”
Cô ấy gật đầu, rồi ánh mắt chân thành của cô nhìn tôi.
“Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, ta tin là cậu sẽ vượt qua được tất cả”
“...”
“Dù sao thì ta chỉ đi theo để nói với cậu điều đó thôi”
“Vâng?”
Và trước khi tôi có thể phản ứng, Trưởng Chi nhánh đã quay người và bắt đầu bước đi.
“Xong việc ở đây thì cậu đi làm một chút nhé”
“Trưởng Chi nhánh, hôm nay tôi đang được nghỉ phép—”
“Ta sẽ cho cậu một ngày nghỉ phép nữa nên là cứ đến đi, và phải đến một mình đấy. Không phải biến cố gì đâu nên là đừng lo”
Nói vậy, Trưởng Chi nhánh dứt khoát bước đi xa dần và biến mất.
“...”
“Anh sẽ đi chứ?”
“Oái, giật mình”
Tôi quay lại trước giọng nói đột ngột vang lên sau lưng và thấy Yu Daon đang mỉm cười nhìn tôi.
“Cô Daon, không phải lúc nãy cô còn đang ở bên kia sao?”
“Dù sao thì tôi cũng đâu có khiếu thời trang đâu”
Cô ấy nhẹ nhàng mỉm cười nhìn tôi, rồi nhìn về phía Trưởng Chi nhánh giờ đây đã biến mất xa xăm.
“Trưởng Chi nhánh thật sự kỳ lạ”
“Ừm?”
“Cô ấy có một mùi hơi kỳ lạ”
“...Mũi mỹ phẩm của các bà cụ sao?”
“Ah, bởi vì cô ấy đổi mỹ phẩm của mình rồi nên không còn múi đó nữa đâu”
Yu Daon lắc đầu trước lời của tôi và nói tiếp.
“Chính xác thì là, ừm…”
“Là gì vậy?”
“Hối hận”
Yu Daon lẩm bẩm rồi nhìn tôi.
“Cô ấy có mùi của sự hối hận”
“Cô có thể ngửi được cái đó sao?”
“Tôi bảo là mùi thôi nhưng đây giống như là cảm giác hơn. Chắc nên nói là bầu không khí mà người đó tỏa ra nhỉ”
Yu Daon mỉm cười gượng gạo.
“...Được rồi, vậy thì cô Ahrin có mùi gì?”
“À, cô Ahrin lúc nào cũng vậy cả”
Yu Daon nhắm mắt lại và hít một hơi sâu.
Song Ahrin đang nói chuyện gì đó với Jang Chaeyeon ở phía bên kia.
“Khao khát”
Rồi cô ấy mở mắt và nhìn Jang Chaeyeon.
“Vĩnh cửu”
Yu Daon sau đó nhìn Park Yeeun.
“Thiếu thốn”
Cuối cùng, Yu Daon nhìn chằm chằm vào tôi.
“Và anh Jaehun là quyết tâm”
“...Lạ thật”
Quyết tâm.
Tôi đã bao giờ quyết tâm làm gì à?
Cũng chẳng biết nữa.
“Ý tôi là vậy đấy, sau cùng thì đây cũng chỉ là cảm giác của tôi thôi, nên là đừng bận tâm”
Yu Daon vẫy tay và mỉm cười rồi đứng cạnh tôi.
“Chúng ta cùng đi sau khi xong việc ở đây nhé?”
“Ừm…”
“Cũng chẳng thể nào biết được sẽ có chuyện gì xảy ra mà. Dù sao thì—”
“Thôi nào, bây giờ vẫn đang nghỉ phép mà. Dù tôi có được cho thêm một ngày nghỉ nữa thì cô Daon—”
“Anh Jaehun”
Yu Daon ngắt lời tôi và mỉm cười.
“Tôi hoàn toàn không cần một ngày nghỉ như vậy”
“...”
Nhìn nụ cười của Yu Daon, tôi chỉ có thể gật đầu.
***
Sau khi mua sắm xong, sau khi tiễn Park Yeeun về, bốn người chúng tôi đi cùng nhau.
Tại sao là bốn ấy hả?
“Tóc Đen có vẻ đang nghĩ đến ý đồ gì khác”
“Đừng đọc suy nghĩ của tôi mà…!”
“Tốt lắm”
Song Ahrin nhìn chằm chằm vào Yu Daon, và Jang Chaeyeon cũng làm tương tự.
Yu Daon đang chỉ lúng túng đi theo sau chúng tôi.
“Anh Jaehun, tôi xin lỗi…”
“Không, có sao đâu”
Song Ahrin đã quyết tâm tìm ra thì cũng đâu thể làm gì được.
Tôi đi vào trụ sở Cục Quản thúc và bước tiếp, để ba người kia ở lại phía sau.
“Mọi người đợi ở đây một chút”
“Nếu có chuyện gì xảy ra thì hãy gọi tôi. Nếu Trưởng Chi nhánh định quấy rồi hay làm gì đó…”
“Nếu cô ấy quyết định thì đằng nào tôi cũng sẽ chết ngay tại chỗ mà”
Nếu Trưởng Chi nhánh quyết định, đầu tôi sẽ nổ tung còn dễ hơn bắt ruồi.
Lúc đó thì, chà, tôi sẽ chỉ khiêm tốn chấp nhận cái chết của mình thôi.
Đáp lại như vậy, tôi đi về phía văn phòng Trưởng Chi nhánh.
Tôi đi vào thang máy và nhấn nút đến tầng có văn phòng Trưởng Chi nhánh.
“...E hèm”
Tôi đi dọc theo dãy hàng lang và đứng trước cửa văn phòng Trưởng Chi nhánh, hắng giọng, rồi gõ cửa.
“Vào đi!”
Khi tôi vừa mở cửa,
Trưởng Chi nhánh đã thay quần áo từ lúc nào và đang mỉm cười nhìn tôi.
“Cậu đến rồi, cậu Kim Jaehun!”
“Vâng”
“...”
Cô ấy cất lời sau khi im lặng một hồi.
“Quá trình trích xuất đã kết thúc rồi”
“...Vâng?”
“Quá trình trích xuất hồi quy giả Kim Wanwoo đã xong rồi”
Cô ấy mỉm cười nhìn tôi.
“Và bây giờ ta sẽ chia sẻ nội dung đó với cậu”


17 Bình luận
Btw nghe cứ như undertale ấy nhỉ
Cơ mà cũng hiểu sao mùi chỉ Trưởng là mùi hối hận. Hối hận vì không đến, vì đã đến không kịp, vì đã kéo 1 người vào, vì đã đẩy 1 người ra, etc...