• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

201-400

Chương 262: Mạnh hơn

13 Bình luận - Độ dài: 2,829 từ - Cập nhật:

Tôi cần phải nhanh chóng kết thúc chuyện này. 

Từ đầu thì việc chiến đấu dưới nước đã bất lợi cho tôi rồi. 

Dù vậy, chỉ có một lý do tại sao tôi lại nhảy xuống nước. 

Để trở thành mục tiêu.

Tôi nhớ lại hành vi của con…Sammy mà tôi vừa thấy khi nãy.

Nó cất tiếng hát và đã bắt Yu Daon.

Nói cách khác, nếu thử nghĩ về hành vi hoặc cách thức săn mồi của nó, đó sẽ là dụ dỗ con người bằng giọng hát rồi kéo xuống nước để giết.

Nghĩa là nếu con mồi đã ở dưới nước thì nó không cần phải hát nữa. 

“Hà!”

Tôi nhô đầu ra khỏi mặt nước một lần để lấy không khí, và cùng lúc đó, giọng của Yu Daon vang lên. 

“Anh Jaehun!”

“Đừng cử động!”

Yu Daon đang cố hết sức vươn tay về phía tôi, còn Trưởng Chi nhánh thì đang giữ chặt lấy cô ấy. 

“Anh không sao chứ?”

“Ừm! Tôi vẫn còn sống, nên là đừng lo!”

“Mau lên bờ đi!”

Nếu leo lên bây giờ thì tôi chẳng có lý do gì để nhảy xuống cả. 

Tôi phớt lờ tiếng hét của Yu Daon và lại lặn xuống nước. 

Cùng lúc đó, một thứ gì đấy tóm lấy chân tôi và bắt đầu kéo tôi xuống. 

“...!”

Tôi vội vã nhìn xuống dưới và thấy được danh tính thật của thực thể. 

Đó là một bàn tay có màng. 

Khuôn mặt của sinh vật nửa giống người nửa giống cá, ngoài ra còn có cả mang cá mọc ra lủng lẳng ở cổ nó. 

Nếu là tôi của khi xưa, tôi hẳn đã nghĩ rằng vẻ ngoài đó trông quái dị, nhưng giờ đây cũng không thực sự nghĩ như vậy.

Tôi nhanh chóng rút súng ra, chĩa vào cổ tay của sinh vật và chuẩn bị bóp cò. 

Sát nhất có thể. 

Tôi không nhớ là mình đã nghe được từ đâu, nhưng hình như là súng không bắn được hiệu quả ở dưới nước. 

Ngay khi tôi vừa chĩa nòng súng vào cánh tay của con quái vật, nó liền đánh bật khẩu súng đi với tay còn lại.

Vì là dưới nước nên có thể tuỳ ý làm mọi thứ nhỉ. 

Tôi tặc lưỡi trong lòng và bắt đầu nghĩ về việc mình có thể làm. 

Cận chiến, không thể. 

Cũng không có súng.

Vậy thì cách duy nhất là dùng Chí mạng. 

Vấn đề là dùng kiểu gì? 

Khi tôi đang nghĩ vậy, số hướng dẫn mở ra và những con chữ bắt đầu hiện ra trên trang giấy. 

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng] 

[Sammy hát hay - Ghi chép của Trưởng Chi nhánh Lee Haneul]

1. Khi hát, dị thể này có thể cuốn hút những người xung quanh.

2. Trong trường hợp đó, những người bị cuốn hút thường sẽ trực tiếp nhảy xuống hồ nước và trở thành con mồi hoặc vật tế của nó. 

3. Vì một lý do nào đấy, dị thể này ưa thích việc bóp cổ con mồi đến chết.

4. Việc trực tiếp nhảy xuống hồ nước để đối đầu với dị thể là khả thi, nhưng theo đánh giá, đa số đều không thể làm được điều này. 

5. Trong trường hợp này, phương án tốt nhất là chiến đấu bên ngoài hồ nước. Nếu điều đó là không khả thi, phải tìm cách nào đó để giật đứt phần mang cá của dị thể. Những bộ phận còn lại đều trơn trượt khiến cho việc tiêu diệt trở nên khó khăn.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trang giấy về ghi chép của Trưởng Chi nhánh mở ra. 

Được rồi. 

Ta hiểu ý ngươi rồi. 

Tôi nín thở và chờ đợi con quái vật trèo lên cơ thể của mình. 

Nó trèo lên cơ thể của tôi, qua chân rồi đến đùi, ngực, và khi con quái vật đến đủ gần, tôi tóm lấy cổ nó. 

[Chí mạng: 1->0]

Một điểm Chí mạng tôi còn giữ lại sau sự kiện Nhà thờ. 

Thế giới chuyển động chậm lại, và gáy của con quái vật phát sáng sắc đỏ. 

Tôi há to miệng rồi cắn vào gáy sinh vật khiến máu bắn ra tung toé. 

Con quái vật gào lên một tiếng không thành lời và chìm xuống đáy. 

Dễ hơn tôi nghĩ. 

Thở phào nhẹ nhõm trong lòng, tôi ngoi lên mặt nước và nhìn về phía Yu Daon và Trưởng Chi nhánh. 

“Dừng lại, thả ra mau…bà già điên kia!”

“Ta nghe được hết đấy”

“Phải cứu…anh Jaehun…!”

Yu Daon đang giãy giụa, còn Trưởng Chi nhánh thì vẫn đang ngồi khoanh chân trên người cô ấy như chẳng thèm bận tâm. 

“Hà!”

“Kết thúc nhanh vậy sao?”

“Anh Jaehun!”

Chỉ khi ấy thì Trưởng Chi nhánh mới đứng dậy khỏi người của Yu Daon, và Yu Daon vội vàng chạy đến chỗ tôi. 

“Anh, anh có bị thương ở đâu không?”

“Không đâu”

“Anh có bị nước lọt vào trong phổi không…”

“Cái đó…tôi cũng không biết”

“Có, có cần tôi hô hấp nhân tạo không?”

Trước biểu cảm như thể cô ấy thực sự sẽ giữ lấy mặt tôi để hô hấp nhân tạo nếu cứ để yên như này, tôi vội vàng ngăn Yu Daon lại. 

“Tôi ổn mà. Không bị thương chỗ nào, và vấn đề cũng đã được giải quyết rồi”

Nói vậy, tôi nhìn Trưởng Chi nhánh.

Trưởng Chi nhánh nhìn tôi và nở một nụ cười hài lòng. 

“Cậu đang làm rất tốt nhỉ?”

“Trưởng Chi nhánh, nó sẽ tái tạo lại sao?”

“Sinh vật này?”

“Không, sở thú này”

Dựa trên những gì Trưởng Chi nhánh đã ghi chép, dị thể tên Sammy đó đáng ra đã chết, nhưng do là nó vừa tóm lấy chân tôi xong, điều đó nghĩa là nó đã sống lại.

Vậy chuyện gì đã xảy ra, liệu sinh vật đó có khả năng tái tạo cơ thể hay là nơi này cứ xuất hiện lại nhiều lần?

Theo tôi thì là cái sau.

Từ việc Trưởng Chi nhánh lái xe đến đây và không có người quản lý nơi này, khả năng cao là sở thú chỉ xuất hiện ở một địa điểm ngẫu nhiên sau một chu kỳ nhất định. 

“Cậu biết rõ thật đấy”

Trưởng Chi nhánh lắc đầu và mỉm cười. 

“Cậu Kim Jaehun và cô Yu Daon nếu đã đến mức này thì chắc sẽ không có vấn đề gì đâu”

Tôi cởi áo khoác của mình ra để làm khô quần áo ướt, và Yu Daon phủ lên người tôi một chiếc khăn đã kiếm được ở đâu đó. 

Ôi trời, lạnh thật đấy. 

“Hay là để tôi chia sẻ nhiệt độ cơ thể với anh?”

“Đừng có nói ra những lời có thể khiến người khác ngất xỉu nếu họ nghe được chứ”

Làm vậy dễ gây hiểu lầm lắm. 

Yu Daon bĩu môi rồi nắm lấy tay tôi và từ từ ôm chặt vào lòng.

“Ấm chứ?”

“...Ừm”

“May quá đi”

***

“Người phụ nữ điên rồ đó thật sự…”

“...”

Song Ahrin nghiến chặt răng, và Jang Chaeyeon trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát.

***

Sau khi đi qua cây cầu rung lắc, có vẻ là tôi cuối cùng cũng đã có thể thấy được đích đến. 

Thì bởi Ahn Sanghyun đang đứng một mình giữa một khu đất trống mà. 

“À, mọi người đến rồi!”

Anh ta vẫy tay với một nụ cười vui vẻ. 

“Không có chuyện gì rắc rối xảy ra đâu nhỉ? Giờ nhìn lại, có vẻ là hai người đã trở nên thân thiết hơn rất nhiều ha”

“Chuyện rắc rối ấy à…”

Tôi nhìn Yu Daon hiện đang ôm cánh tay của tôi ở bên cạnh rồi lại nhìn thẳng vào mắt Ahn Sanghyun.

“Chà, ừm. Cũng không có chuyện gì quá nghiêm trọng xảy ra cả”

“May thật đấy. Bên tôi cũng không có chuyện gì nghiêm trọng cả”

Kể cả nếu có thì anh chắc cũng chẳng có thời gian để xem đâu.

Tôi nhìn con đường cháy đen rồi lại quay sang Ahn Sanghyun. 

“Anh Ahn Sanghyun, anh có biết đây là một bài kiểm tra không?”

“Tất nhiên rồi”

Anh ta gật đầu. 

“Nếu tôi qua lần này, hình như là tôi sẽ trở thành Trưởng phòng Phòng Cách ly tiếp theo thì phải?”

“...Aha”

Trưởng phòng Phòng Cách ly tiếp theo. 

Vậy thì tôi sẽ trở thành Trưởng phòng Phòng Nhân sự à?

Thế còn Trưởng phòng của chúng tôi thì sao? 

Nếu tôi trở thành Trưởng phòng, Trưởng phòng của chúng tôi sẽ không bị ép nghỉ hưu hay gì đâu nhỉ? 

Chuyện này có hơi đáng quan ngại đấy. 

Chắc tôi sẽ từ chối vị trí Trưởng phòng và chỉ nhận lấy thông tin thôi vậy. 

“Cậu Kim Jaehun nên là Trưởng phòng Phòng Nhân sự tiếp theo”

Như thể đã đọc được suy nghĩ của tôi, Trưởng Chi nhánh gật đầu và trả lời. 

“Hiện tại thì ta đang phân vân không biết là nên thành lập một phòng ban mới và điều chuyển cậu Kim Jaehun sang đó hay là vẫn để cậu ở lại Phòng Nhân sự như hiện tại”

“Tôi chỉ mong là cô sẽ không làm gì ảnh hưởng đến Trưởng phòng của chúng tôi thôi”

“Haha, ta sẽ làm vậy”

Trưởng Chi nhánh mỉm cười rồi nhìn ba người chúng tôi. 

“Được rồi, vậy thì ta sẽ bắt đầu giải thích. Cậu Kim Jaehun có vẻ đã đoán ra được nội dung của bài kiểm tra từ giữa rồi, nhưng cô Yu Daon và cậu Ahn Sanghyun thì hình như vẫn chưa biết gì”

Trước lời của Trưởng Chi nhánh, ngoại trừ tôi, cả hai người kia đều nhìn cô ấy.

“Thứ cậu Ahn Sanghyun phải thể hiện là sức phá huỷ áp đảo. Một sức phá huỷ mà sẽ không bao giờ chùn bước trước bất cứ vật cản nào”

Bất cứ ai cũng có thể thấy rằng anh ta đã vượt qua bài kiểm tra. 

“Kết quả thế nào thì ta cũng không cần phải nói nhỉ?”

Ahn Sanghyun nở một nụ cười gượng gạo trước lời của Trưởng Chi nhánh. 

“Và của cô Yu Daon là, ừm, khả năng để chiến đấu mà không sợ hãi”

Khả năng hy sinh bản thân ngay cả khi đối đầu với nỗi sợ chưa biết.

“Theo nghĩa đó, cô đã đạt”

Cuối cùng, Trưởng Chi nhánh nhìn tôi. 

“Của cậu Kim Jaehun thì là khả năng phán đoán và tố chất lãnh đạo”

“...”

Có vẻ là vậy nhỉ. 

Trưởng Chi nhánh nhìn cả ba người chúng tôi rồi vỗ tay một cái.

“Được rồi! Bây giờ thì chúng ta cần bàn xem từng người sẽ đi đâu!”

Mắt của Ahn Sanghyun sáng lên trước lời của Trưởng Chi nhánh, và tôi cũng nhìn cô ấy. 

Chỉ có duy nhất một người giơ tay phản đối. 

“Tôi cũng sẽ được chuyển sang một phòng ban khác sao?”

“Nếu là cô Yu Daon thì không có vấn đề gì cả”

Trưởng Chi nhánh gật đầu, và Yu Daon cũng gật đầu theo, lẩm bẩm ‘Ra vậy’, rồi cất lời.

“Thế thì tôi không làm đâu”

“Hả?”

“Tôi không muốn trở thành Trưởng phòng”

“...Thật sao?”

Trưởng Chi nhánh nhìn chằm chằm vào Yu Daon và cô ấy lại gật đầu.

“Những thứ như vậy hoàn toàn không có ý nghĩa gì với tôi cả”

“Thế còn tung tích về gia đình của cô hay là về Bệnh viện…”

“Bố mẹ tôi chết rồi”

Yu Daon ngắt lời Trưởng Chi nhánh. 

“Dù còn sống đi chăng nữa, họ cũng đã chết trong tim tôi rồi”

“...”

Trưởng Chi nhánh thoáng im lặng. 

“Thực sự là vì vậy sao?”

“Không đâu?”

Yu Daon nhìn Trưởng Chi nhánh với ánh mắt như thế đang hỏi cô ấy đang hỏi gì vậy. 

“Thì tôi sẽ phải rời xa anh Jaehun, với cả, ừm, những người ở Phòng Nhân sự mà”

Trưởng Chi nhánh nhìn chằm chằm vào Yu Daon, và Yu Daon cũng mỉm cười nhìn lại. 

“...Ta thực sự đã nhìn thấy rất nhiều người trong cuộc đời của mình”

Trưởng Chi nhánh khẽ thở dài. 

“Cũng lâu lắm rồi ta mới lại thấy một người khó đoán như cô Yu Daon đấy”

“Tôi cảm ơn!”

“Ừm”

Yu Daon mỉm cười, và Trưởng Chi nhánh nhắm mắt lại rồi mở ra nhìn tôi.

“Còn cậu Kim Jaehun thì sao?”

“Nếu các thành viên trong phòng không thay đổi thì không có vấn đề gì cả”

“À, thế thì không sao”

Trưởng Chi nhánh gật đầu. 

“Sẽ không thay đổi ngay đâu, và nếu có đi chăng nữa, cậu Kim Jaehun có thể mang theo những người mà mình muốn mà”

Vậy thì được. 

“Tôi hiểu rồi”

“Được rồi. Thế thì…cô thực sự không muốn sao?”

“Vâng”

Yu Daon gật đầu không chút do dự, và Trưởng Chi nhánh tặc lưỡi rồi cất thứ gì đó vào trong túi. 

Một viên bi? 

Tôi nhìn viên bi đó trong giây lát trước khi Trưởng Chi nhánh đưa một cái gì đó cho Ahn Sanghyun. 

“Dùng nó đi”

Đó là một chiếc nhẫn.

Ahn Sanghyun nhận lấy chiếc nhẫn và gật đầu.

“Tôi cảm ơn”

“Và…”

Trưởng Chi nhánh nhìn tôi, rên rỉ như thể đang suy nghĩ gì đó, rồi đưa cho tôi một cái kẹp sách.

“...Đây là cái gì vậy?”

“Cậu cứ dùng thử thì sẽ biết thôi”

Rồi cô ấy ngẩng đầu nhìn về một phía, đồng thời, người đàn ông đeo kính râm, Jang Chaeyeon, và Song Ahrin đi xuống. 

“...Cái gì, hai người đã ở đâu vậy?”

Tôi đã tìm hai người họ suốt đấy. 

Tôi tròn mắt nhìn chằm chằm vào hai người họ nhưng cả hai đều không đáp lại lời tôi. 

Chắc có lý do gì đó mà họ không muốn nói chuyện.

“Được rồi, dù sao thì cứ đi thôi”

Trưởng Chi nhánh bước đi, xoa xoa mắt mình với vẻ mệt mỏi.

Thế, cái giá mà chúng tôi phải trả là gì vậy? 

Tôi vẫn không biết được điều đó ngay cả sau khi đi theo Trưởng Chi nhánh ra khỏi sở thú.

***

Trong xe trên đường về. 

Tôi vẫn không biết cái kẹp sách này dùng để làm gì. 

Tất nhiên, tôi cũng đã kiểm tra bằng mắt mình, nhưng tất cả những gì nhìn được chỉ có…

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: -]

[Tuổi: -]

[Đặc trưng: -]

[Khả năng: -]

[Tiểu sử: -]

[Điểm yếu: -]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Mỗi như này thôi.

Dù tôi có muốn sử dụng Quan sát với Jang Chaeyeon đi chăng nữa, ngay từ đầu thì tôi đã không có điểm Chí mạng nào rồi.

Trong khi tôi đang nhìn chằm chằm vào cái kẹp sách, Jang Chaeyeon, Yu Daon, và Song Ahrin đang nhìn tôi. 

“Anh đang làm gì vậy?”

“Nhìn cái kẹp sách này thôi. Tôi đang nghĩ xem mình có thể sử dụng nó ở đâu”

“Kẹp sách…là dùng cho sách nhỉ?”

Yu Daon nói vậy như thế đó là một điều hiển nhiên. 

“...Đúng vậy nhỉ?”

Quyển sách duy nhất tôi có thể dùng bây giờ…

“...”

Tôi từ từ nhét cái kẹp sách vào sổ hướng dẫn.

“...”

Tôi vô thức nuốt nước bọt trước cảm giác căng thẳng.

“...”

“...”

“...”

Không có gì xảy ra cả.

“Có vẻ là không phải nhỉ”

“Phải ha”

Yu Daon và tôi cùng chia sẻ cảm giác nuối tiếc rồi quan sát vẻ mặt của Jang Chaeyeon và Song Ahrin.

Cả hai đều đang mang vẻ mặt nghiêm trọng.

Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra để khiến họ như này vậy nhỉ?

Trên đường về, chủ yếu chỉ có tôi và Yu Daon nói chuyện với nhau.

***

Tầng hầm.

Sau khi những người khác đều đã tan làm, Song Ahrin đi đến khu vực cách ly.

“...”

Cô không hề lén lút đi đến đó.

Cô đã thực hiện các quy trình cần thiết.

Nơi cô sớm dừng lại là buồng A-27.

Ở trên cửa là dòng chữ khô khan ghi <Trưởng Đoàn kịch>.

Song Ahrin gõ cửa, và một giọng nói giống hệt cô đến tệ hại vang vào tai cô.

“Vào đi”

“...”

Khi Song Ahrin mở cửa, Trưởng Đoàn kịch ở trên tường đón tiếp cô, chân tay cô ta bị trói lại bởi bộ đồ bó.

“Chuyện gì?”

“...Xin hãy giúp tôi”

“Cái gì?”

“Xin hãy dạy cho tôi năng lực của cô”

“...Không thích”

Mà, cô cũng phần nào đoán được rồi.

Có vẻ là sẽ mất một khoảng thời gian kha khá để thuyết phục cô ta đây.

Cô mà là Trưởng Đoàn kịch thì cũng sẽ làm vậy mà.

Song Ahrin thở dài não nề trong lòng.

Bình luận (13)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

13 Bình luận

Training arc incoming
Xem thêm
thế sao mà chaeyeon với ahrin lại mặt lầm lì nghiêm trọng 🤔do tự ti à
Xem thêm
các con vợ cứ đá nhau hoài
Xem thêm
Nếu có 1 phòng ban mới mà tuyển main vào thì phòng ban đó sẽ tên là phòng ban chim mồi :)))
Xem thêm
phòng ban bóc lột nhân sự🐧
Xem thêm
mặt dày ác :)))) lần cuối gặp đấm ngta như con, h lại xuống để bái sư :)))
Xem thêm
vậy là main được làm ở phòng ban mới hả
Xem thêm
Ko từ chối mà bạn
Xem thêm
Các bản thể ở các dòng thời gian khác nhau thì không hay ưa nhau cho lắm nhỉ
Xem thêm
Chưa chắc bạn ạ chỉ là nếu bạn bị đánh vỡ mồm bởi mình của thế giới khác thì khả năng cao là bạn cũng sẽ không ưa mình của thế giới đó 🐧
Xem thêm
đánh không lại thì chơi bài về bái sư phụ đây mà 🐧
Xem thêm
bđ training arc :)))
Xem thêm