Sống sót với tư cách nhân...
Cháo không bánh mì
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

201-400

Chương 303: Ready Action

5 Bình luận - Độ dài: 2,528 từ - Cập nhật:

“Ưm! Ưm!”

Tôi bịt miệng Song Ahrin đang kêu lên ưm ưm và chìm vào suy nghĩ.

Tâm lý đám đông.

À, tôi nhớ là đã nghe thấy từ đó ở đâu đấy rồi.

Nghe được ở đâu ấy nhỉ?

Tôi cố vắt óc ra nhớ lại với ký ức mơ hồ của mình.

“...À…”

Nhớ ra rồi.

Chính xác thì—

“Oái!”

Cùng lúc đó, Song Ahrin cắn vào tay tôi, và dù không đau cho lắm, tôi vẫn rụt tay lại do bị bất ngờ trong khoảnh khắc, và cô ấy quay lại nhìn tôi trong khi thở hổn hển.

Khuôn mặt của cô ấy đang ửng đỏ.

Đột nhiên lại làm sao đây.

“Anh, làm gì vậy hả..! Ít ra cũng phải nói trước đi chứ…!”

Ra là bởi vì tôi bịt miệng cô ấy mà không nói gì à.

“Tôi xin lỗi. Khó thở lắm phải không?”

“Không phải vậy…! Ah, được rồi. Thôi đừng nói nữa”

Song Ahrin lẩm bẩm với giọng lí nhí, lườm tôi, rồi nhìn những người xung quanh.

“Thế, chuyện gì đây?”

“Cô có thể thử tẩy não bọn họ không?”

“...”

Song Ahrin nhắm mắt một lúc trước lời của tôi rồi lại mở ra nhìn lên tôi.

“Ý thức của mấy người này có hơi kỳ lạ nhỉ?”

“Đúng chứ?”

“Thế, chuyện gì đang—Á…!”

Trước khi cô ấy có thể nói xong, vô số người lại bắt đầu ép chặt chúng tôi.

Song Ahrin rên rỉ và dựa vào người tôi.

“Cứ tiếp tục như này thì chúng ta sẽ bị ép chết mất…!”

“Đúng, vậy đấy”

Những người xung quanh đang ép mạnh đến nỗi Song Ahrin và tôi đã gần như là dính chặt vào nhau.

May mắn là do tôi đã kéo Song Ahrin ra chỗ tường thang máy trước đó, thực chất chỉ có tôi là đang bị đẩy.

Nếu không làm vậy thì Song Ahrin với vóc người như này đã bị đè bẹp rồi.

“Hay là chúng ta thử vắt óc ra suy nghĩ nhanh hơn đi? Tôi không nghĩ là mình có thể tạo chỗ cho cô Ahrin được lâu nữa đâu”

“...Được rồi”

Tôi đã nghĩ là Song Ahrin sẽ khó chịu, nhưng cô ấy lại gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.

“Trước hết, tẩy não không hoạt động”

“Tôi đã nghĩ vậy mà”

“...Cảm giác khó chịu thế nhỉ?”

Không phải là vì tôi chưa từng nhìn thấy tẩy não của Song Ahrin hoạt động đàng hoàng bao giờ, mà bởi thứ này là một ý thức tập thể, có vẻ là nó không hoạt động được.

Tôi phớt lờ Song Ahrin đang bĩu môi lẩm bẩm với vẻ hờn dỗi và tiếp tục suy nghĩ của mình.

Cách dễ nhất để thoát ra.

Cứ dùng sức đẩy ra là tốt nhất.

“...Gư…!”

Nhưng dù tôi có cố đến mấy đi chăng nữa, những người xung quanh vẫn không có vẻ gì là đã bị đẩy đi.

Quả thật, để có thể làm được theo cách này thì tôi đáng lẽ đã phải mang Jang Chaeyeon hoặc Yeeun theo rồi.

“Gư…!”

Thay vào đó, tôi bắt đầu bị đẩy vào hơn nữa do tác động ngược lại.

“Aah…!”

Song Ahrin cũng bị ép sát vào tường khi cơ thể tôi bị đẩy đi.

Không có cách nào sao?

Một người có thể thần kỳ giúp chúng tôi thoát khỏi tình huống này…

Có rồi.

“Trưởng phòng!”

Khi tôi hét lớn, một tiếng lẩm bẩm liền vang đến từ đâu đó.

“Cái gì!”

“Chúng ta cần phải thoát ra khỏi đây!”

“Này! Ta cũng muốn thoát ra mà!”

“Xin anh hãy tìm giúp em một con đường ạ!”

“Cái đó thì tìm kiểu gì hả?”

“Mọi người vẫn đang tiếp tục đi vào…! Nếu không tìm ra nhanh, tất cả chúng ta đều sẽ chết đấy ạ!”

Tôi vội vã quay lại nhìn những người khác.

Khuôn mặt của vài người đã đang dần chuyển sang tái nhợt.

Nói cách khác, những người đó, mặc dù không thể thở được, chỉ có thể để bị cuốn vào trong này và bị mắc kẹt giống chúng tôi.

“Chết mất thôi…!”

Trưởng phòng lẩm bẩm, và không lâu sau đó, những người xung quanh bắt đầu giật nảy rồi di chuyển như sóng.

Đồng thời,

“Hà!”

Trưởng phòng ngó đầu ra nhìn chúng tôi.

“Ta đã ra được bên ngoài trước khi chết rồi!”

“Không ngờ là cách đó thực sự hoạt động đấy”

Trưởng phòng đưa tay ra với tôi và Song Ahrin, đang nhìn ông ấy với vẻ mặt hoang mang.

“Thôi nào, đi nhanh lên!”

Tôi nắm lấy tay Trưởng phòng, và Song Ahrin nắm lấy cổ áo tôi.

“Hai, ba…!”

Không, đâu phải chỉ cần dồn chút lực là đã có thể ra ngoài dễ dàng như vậy—

“...Hả?”

Cơ thể của tôi bị hút ra ngoài như thể có phép thuật.

Song Ahrin và tôi cứ vậy đi qua cơ thể của những người khác và đứng bên ngoài thang máy với bộ quần áo rách rưới và đầu tóc bù xù.

“...Anh làm như nào vậy ạ?”

“Cậu bảo ta làm còn gì”

Trưởng phòng trả lời câu hỏi của tôi như thể muốn nói tôi đang hỏi gì vậy.

“Không, chẳng lẽ anh lại làm theo tất cả những gì em bảo sao?”

Thế nếu tôi bảo ông ấy đi bắt Chủ Nghĩa Duy Mỹ thì ông ấy cũng đi làm vậy luôn chắc.

“Vì ta đã suýt chết nên mới được đấy cái thằng này”

Chuyện đó có khả thi à?

“Việc đấy bây giờ có quan trọng không vậy?”

“À”

Trưởng phòng khẽ thở dài và chống tay lên hông trong khi nhìn thang máy, và tôi cũng theo ông ấy nhìn về cái thang máy.

“Thế, bây giờ chúng ta phải làm gì với những người này đây?”

“Còn làm gì nữa ạ”

 Việc giải quyết đám đông này cũng không khó đến thế.

Tôi nhớ lại dòng điểm yếu mà mình đã nhìn thấy.

[Chúng sẽ sụp đổ khi không còn là đám đông nữa]

Nói cách khác, chúng tôi chỉ cần kéo từng người một ra thôi.

Vấn đề lớn nhất ở đây là họ đã bị kẹt lại.

Như vậy thì chỉ cần giải quyết được vấn đề này là mọi việc sẽ đâu vào đấy hết thôi.

Tôi vứt bỏ chiếc áo vét đã gần như nát bươm của mình.

“Trưởng phòng, xin hãy giúp em với”

“Cậu đang định làm gì đây?”

“Đưa mọi người ra ạ”

Chỉ cần có sức lực thì chúng tôi có thể làm được gì đó.

Chắc vậy

***

“Hừ…hừ…”

“Hà…hà…”

“Phù…phù…”

Ba người chúng tôi nằm bệt ra sàn, ướt đẫm mồ hôi.

“Mệt quá đi…”

Song Ahrin lẩm bẩm và cựa quậy cơ thể mình, và tôi cũng nhìn lên trần nhà trong khi đồng cảm sâu sắc với lời nói của cô ấy.

Mệt thật sự.

Việc đưa những người khác ra ngoài không hề khó.

Cái khó là nó cần rất nhiều sức lực.

Đấy mới là vấn đề.

Cũng nhờ vậy, Trưởng phòng và tôi đã đổ mồ hôi để cứu người theo đúng nghĩa đen, và Song Ahrin ở bên cạnh chúng tôi cũng đã phải đổ mồ hôi để cứu người.

“...Đáng lẽ đã nên đưa cô Chaeyeon theo”

Ngay khi tôi vừa nói vậy, Song Ahrin liền lườm tôi với ánh mắt sắc lẹm, nhưng Trưởng phòng thì gật đầu.

“Đúng đấy. Như vậy thì chúng ta đã không phải vất vả như này rồi”

“Lần sau phải điều chỉnh sao cho cân bằng hơn chút mới được”

Đây là lỗi của tôi vì đã không chú tâm đến phần sức mạnh mà chỉ chú ý đến việc mang theo người có kỹ năng giao tiếp xã hội tốt.

“...Lòng tự trọng của tôi bị tổn thương rồi”

Song Ahrin lẩm bẩm, còn Trưởng phòng thì cười trừ.

“...Ôi trời, giờ thì đi thôi”

Tôi vất vả đứng dậy và kiểm tra quần áo của mình.

Áo vét của tôi đã tơi tả chẳng khác gì đồ bỏ đi, còn quần thì nhăn nhúm.

Song Ahrin cũng tương tự.

Tóc cô ấy đã rối hết cả lên, và áo vét thì cũng rách nát.

“...Chết mất thôi”

Song Ahrin thở dài thườn thượt trong khi chỉnh lại quần áo của mình.

“Thôi thì cũng giải quyết được một việc rồi”

Cô ấy vươn vai một cái rồi bước đến bên cạnh tôi

“Đi cầu thang thôi”

“Được rồi. Còn vẻ ngoài—”

“Tôi sẽ tự lo cái đó”

“Quả nhiên đưa cô Ahrin theo cùng là quyết định đúng đắn nhỉ”

“Tôi có thể nghe những lời khen kiểu vậy hàng trăm, hàng nghìn lần cũng được đấy”

Song Ahrin ưỡn ngực đầy tự tin, và cả ba người chúng tôi cùng nhìn về phía cầu thang.

“Dùng cầu thang lúc nào cũng sẽ dẫn đến kết quả không tốt”

“Thang máy hỏng rồi mà nên cũng đâu còn lựa chọn nào khác”

“Ôi trời, leo cầu thang ở cái tuổi này sao”

“Anh đã già đến vậy đâu ạ”

“Không biết kính trên nhường dưới gì cả, chậc chậc…”

Chúng tôi bắt đầu leo cầu thang cùng với Trưởng phòng đang càu nhàu.

Cầu mong rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra.

***

Trong chiếc xe van mà người đàn ông đã rời đi.

“...”

“...”

“...”

Bầu không khí im lặng này thực sự không thoải mái chút nào.

Park Yeeun khẽ thở dài.

Không phải những người lớn tuổi hơn nên chủ động dẫn dắt cuộc trò chuyện lúc này sao?

Cô thực sự phải bắt chuyện trước à?

Bộ độ này lại còn thực sự nóng đúng như lời Yu Daon đã nói nữa chứ.

“...Ôi trời, đúng là nóng thật nhỉ. Các chị có thấy thế không?”

Park Yeeun cười và lay lay cổ áo của mình.

Mặc dù cô biết chắc rằng khả năng cao sẽ không có ai đáp lại,

“Phải ha. Chung ta có nên cởi ra một chút không nhỉ?”

Khi Yu Daon thực sự trả lời câu hỏi của cô, Park Yeeun trong khoảnh khắc cũng không biết phải nói gì tiếp.

“Ưm, nhưng mà cởi ra thì…”

“Chúng ta không biết là khi nào thì sẽ phải đi ra cả”

Jang Chaeyeon ngắt lời Yu Daon, và Yu Daon cũng mỉm cười rồi gật đầu.

“Phải rồi. Thế thì chúng ta đi ra ngoài một chút chứ?”

“Làm vậy đi”

Có vẻ là họ đang thấy nóng lắm.

Jang Chaeyeon mở cửa chiếc xe van, và ngay lập tức, một luồng gió mát lạnh liền thổi vào trong xe.

“Ah…”

“Phù…”

“Sống lại rồi…”

Cả ba người đều thở ra một hơi dài.

Cô thực sự có cảm giác như mồ hôi đã hạ nhiệt.

Nhưng trái ngược với không khí mát lạnh, một cảm giác ấm áp đang nở rộ trong lòng Park Yeeun.

Nếu các chị ấy đã chấp nhận lời của cô như này, có lẽ cô vẫn còn cơ hội…!

“Không, không biết anh trai có đang làm tốt không nhỉ?”

“Hừm…”

Trước câu hỏi của Park Yeeun, Yu Daon đặt tay lên cằm và chìm vào suy nghĩ.

Tóc mái ướt đẫm mồ hôi của cô ấy lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.

“Không có chuyện anh Jaehun thất bại được đâu!”

“Dù cho anh ấy có thất bại đi chăng nữa, việc của chúng ta là giúp đỡ anh ấy”

Jang Chaeyeon đáp lại lời của Yu Daon, và Yu Daon gật đầu mỉm cười.

“Đúng vậy! Nên là—”

“Này, tại sao mấy người lại ở đây hả?”

Một ai đó ngắt lời của cả ba.

Khi nhìn về phía đó, họ nhìn thấy một người cầm tờ giấy cuộn tròn đang nhìn cả ba.

“Chúng ta đang quay ngay bây giờ đấy! Mau trở về ngay lập tức đi!”

“Hả? Hả?”

Park Yeeun thốt ra những tiếng bối rối, và Yu Daon cũng làm vẻ mặt ngơ ngác.

“...Chúng tôi là lao công”

“Lao công đâu ra với khuôn mặt đó chứ! Dù tôi không biết mấy người là diễn viên mới từ đâu ra”

Họ không đi được.

Cả ba người họ bối rối nhìn nhau,

“Đi nhanh lên nào!”

“Đợi, đợi đã. Đừng kéo đi mà…!”

Bắt đầu với Park Yeeun bị kéo đi, cả ba người họ đều chỉ có thể xuống khỏi xe.

***

Phòng Chiếu phim.

“Tôi không biết cái băng ghi hình bị nguyền rủa đó là cái gì gì, nhưng…phù…Nhưng nếu thực sự tìm được nó, tôi có thể sẽ đập nát nó luôn đấy…”

Song Ahrin trèo lên cầu thang trong khi thở hổn hển.

Bất ngờ thay, chúng tôi đã đi xuống tầng ba.

Phòng Chiếu phim đã từng ở tầng mười chín.

Nói cách khác,

“Hừ…hừ…”

Trưởng phòng thở nặng nhọc trong khi liên tục nhắm rồi lại mở mắt.

“Jaehun à…Bỏ ta lại đi…Ta chỉ đến được đây thôi…”

“Trưởng phòng, trước khi anh rời đi, xin hãy nói cho em về những mối nguy có thể xảy đến đi ạ”

“Tên, tên máu lạnh không có tình người…”

Tôi mở cửa, phớt lờ lời lẩm bẩm của Trưởng phòng.

Một tấm biển với dòng chữ <Phòng Chiếu phim> chào đón chúng tôi.

“Băng ghi hình có vấn đề nằm ở đây sao?”

“Ừm, chắc vậy. Thì được bảo là vậy mà”

“Hừm…”

Song Ahrin nhìn xung quanh rồi nhìn tôi với vẻ mặt lúng túng.

“Có lẽ sẽ hơi khó tìm đấy”

“...”

Cô ấy nói đúng.

Không chỉ có mỗi băng ghi hình mà ở đây còn có cả CD, thậm chí còn có cả băng cassette, tất cả mọi thứ, vậy mà lại bảo tìm băng ghi hình có vấn đề ở đây thì chẳng khác gì mò kim đáy bể.

“...Hừm”

Rắc rối rồi đây.

Trưởng phòng có vẻ cũng đang có cùng suy nghĩ giống tôi.

“Làm sao thì mới có thể tìm được băng ghi hình đó ở đây chứ…”

“Anh không thể cảm nhận được băng ghi hình có vẻ nguy hiểm nào sao ạ?”

“Nếu làm được như vậy thì ta đã không là Trưởng phòng Phòng Nhân sự rồi”

Dù là ông ấy có vẻ sở hữu khả năng quá vượt trội so với một Trưởng phòng Phòng Nhân sự.

“...”

Trong khi chúng tôi đang chăm chú nhìn xung quanh,

-Rẹt!

Màn hình đột nhiên bật lên.

“Cái gì đấy. Kẻ địch tấn công à?”

Song Ahrin nhìn quanh với vẻ mặt bối rối, và Trưởng phòng cũng vội vã đặt tay lên đầu.

Tôi cũng nhìn xung quanh mà không buông lỏng cảnh giá—

“...Hả?”

Tôi vô thức thốt ra một tiếng bối rối.

Yu Daon, Jang Chaeyeon, và Park Yeeun đang được chiếu trên màn hình.

Cả ba người họ đều đang mặc quần áo lao công.

“...”

Nhưng nếu có điều gì đặc biệt,

<Chuẩn bị…Diễn!>

 Thì đó chính là một âm thanh mà tôi chẳng thể nào hiểu được.

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Rồi xong luôn, xinh quá cũng khó
Xem thêm