“Chuyện gì…đây…?” [note78774]
Yu Daon không thể tin vào cảnh tượng trước mắt cô.
Có tận hai cô sao?
Từ đầu thì tại sao cô lại nhìn thấy cảnh tượng này?
Trong đầu cô chỉ toàn những câu hỏi đang lớn dần.
“Này!”
Cô giơ tay hét lớn, nhưng Yu Daon đang đứng trong cơn mưa vàng kim đó vẫn chỉ chụm tay lại và cúi đầu như thể không nghe thấy cô.
Yu Daon nhìn vào dáng vẻ đó.
Đây là một cảnh tượng cô không hề biết, một khung cảnh cô chưa từng thấy.
Vậy mà…
“Tôi…”
Cô đang nói chuyện với một ai đó.
Không, đó không phải bất cứ ai mà là một người cô đã biết rất rõ.
Người đàn ông đang đấm mạnh vào cánh cửa kính.
“Tôi chưa bao giờ sợ chết cả”
Người đàn ông tiếp tục đấm mạnh vào cánh cửa kính, và Yu Daon ngẩng đầu lên trong khi hứng chịu cơn mưa vàng kim.
Ngay sau đó, cô ấy nói tiếp.
Nắm đấm của người đàn ông trở nên dữ dội hơn, và Yu Daon đó, hoàn toàn không hề để tâm, nói xong những lời muốn nói và ngay lập tức lao về sau.
“...Đó là…”
Kẻ mà cô ấy đang lao vào tấn công là một gương mặt mà Yu Daon đang quan sát tình huống bây giờ vẫn nhớ.
Kim, Kim Wan…gì gì đó.
Một người không quá quan trọng với cô, một kẻ mà cô đã xóa khỏi ký ức của mình.
Hồi quy giả.
Dù gọi là trận chiến, nhưng thực chất đó là một trận chiến mà Yu Daon chỉ có thể hứng chịu đòn tấn công một chiều.
Nhưng lần này thì không như vậy.
Nắm đấm của Yu Daon đánh thẳng vào mặt của người đàn ông, và hắn ta lùi lại với vẻ hoang mang.
“Chết tiệt…! Tại sao mày lại đến đây…!”
“Ngươi không được phép đi qua”
Yu Daon nhìn gã đàn ông, cơ thể của cô liên tục biến thành cát rồi trở về ban đầu.
Cơ thể của gã đàn ông cũng đang trở thành cát.
“Thứ ngu dốt…! Tao mà chết thì sẽ không còn ai giải cứu thế giới nữa!”
Trước tiếng hét của người đàn ông, Yu Daon giơ nắm đấm lao đến, và cả hai bắt đầu một trận chiến ác liệt.
Gọi là một trận chiến ác liệt thôi, nhưng sau cùng thì đó cũng chỉ là hai người đang đấm nhau.
Kết quả của trận chiến thực sự nhạt nhẽo.
Dù có là ai thắng đi chăng nữa, cơ thể của gã đàn ông cũng biến thành cát và bay đi trước.
“Thế giới…”
Gã đàn ông lẩm bẩm trong khi biến thành cát và vỡ vụn.
“...”
Yu Daon quay lại nhìn cánh cửa kính trong khi hứng chịu cơn mưa vàng kim rồi chậm rãi bước đi.
Và, Yu Daon đã quan sát cô ấy từ nãy đến giờ cũng đi theo sau.
“...”
Cô ấy ngồi xuống, nhìn lên bầu trời.
Cơ thể của cô ấy giờ đây đã đang tan chảy, ngay cả tốc độ hồi phục của cô cũng không thể ngăn cản quá trình biến thành cát.
Yu Daon cũng ngồi xuống bên cạnh cô ấy.
Phải ha.
Cô sẽ không muốn để anh ấy nhìn thấy dáng vẻ cuối cùng của mình xấu xí như này.
“Thế giới có ý nghĩa gì chứ?”
Yu Daon lẩm bẩm.
Thiếu nữ đang tan chảy đó nhìn lên bầu trời.
“Tôi đã bảo vệ thế giới của mình rồi mà”
Và rồi, cô ấy tan chảy.
Yu Daon nhìn dáng vẻ đó cho đến cuối cùng.
Chỉ khi ấy thì tất cả những câu hỏi trong đầu của cô mới được làm sáng tỏ.
Lý do mà người đàn ông đã luôn dịu dàng với cô.
Lý do mà anh ấy đã luôn quan tâm đến cô hơn bất cứ ai khác, dù việc đó có chút hiển nhiên.
“...Anh ấy đang không nhìn mình”
Chính xác thì anh ấy đang nhìn cô, nhưng mà Yu Daon mà anh ấy nhìn không phải cô.
Bởi vì Yu Daon ở lại trong trái tim anh ấy đã chết và không còn tồn tại nữa rồi.
Yu Daon ôm lấy đầu gối trong khi mân mê những hạt cát.
Cô muốn được ở một mình.
***
Jang Chaeyeon mở mắt.
“...”
Cô nhìn xung quanh rồi đứng dậy khiến đất bụi rơi xuống người cô.
Đất bụi?
Cô nhìn lên trời.
“...”
Khối lập phương đang xoay tròn lọt vào tầm mắt của cô.
Và ở bên dưới khối lập phương là một bản thân tiều tụy của cô.
“...Mình?”
Jang Chaeyeon chớp mắt nhìn bản thân đang quỳ xuống với bộ dạng tiều tụy.
“Ta thua rồi”
Cô ấy lẩm bẩm, và Khối lập phương xoay tròn.
“Ta sẽ làm bất cứ điều gì. Chỉ là…hãy đưa ta ra khỏi đây. Làm ơn”
Cô ấy tuyệt vọng lẩm bẩm và nhìn Khối lập phương.
Khối lập phương xoay vòng, và cô ấy nhìn xuống đất với khuôn mặt tiều tụy.
Jang Chaeyeon cũng nhìn về nơi cô ấy đang nhìn, để rồi khẽ hít một hơi.
Người đàn ông đã trở thành một cái xác đang nằm đó.
“Bây giờ…Ta không thể chịu đựng được nữa rồi…”
Jang Chaeyeon lẩm bẩm với vẻ mặt tiều tụy, và cứ như vậy, Khối lập phương bay đến xuyên vào đầu của cô.
“Ahh…!”
Với vẻ mặt đầy đau đớn, cô ấy hét lên trong khi giữ lấy trán, và thời gian bắt đầu tăng tốc nhanh chóng.
Trong suốt một khoảng thời gian dài, Jang Chaeyeon chỉ nằm đó trong khi giữ chặt lấy trán mình.
Chỉ có lồng ngực liên tục nâng lên hạ xuống cùng với thời gian được tua nhanh là cho thấy cô ấy vẫn còn sống.
Một khoảng thời gian dài trôi qua, Jang Chaeyeon nhìn dáng vẻ của chính mình đứng dậy.
“Haha…hahaha…”
Cô ấy bật cười.
“Không…”
Rồi cô ấy òa khóc, rồi lại bật cười lần nữa.
Cô ấy đã liên tục òa khóc rồi lại bật cười như vậy bao lâu rồi?
Sự minh mẫn thoáng trở lại đôi mắt thẫn thờ của cô ấy.
“Việc, việc này không thể tiếp tục được”
Cô ấy lẩm bẩm một mình trong khi nhìn xung quanh, và với đôi bàn tay run rẩy, cô nhặt lấy một mảnh kính sắc bén.
“Nghĩ đi, nghĩ đi…”
Cô cầm lấy mảnh kính với đôi bàn tay run rẩy, và máu bắt đầu chảy xuống từ lòng bàn tay của cô.
Dù vậy, cô chẳng hề để tâm đến điều đó mà chỉ lẩm bẩm như một kẻ điên.
“Nhớ đi. Kim Jaehun, chị, và…và cả…”
Cô ấy lẩm bẩm gì đó rồi bất chợt ngẩng đầu lên.
“Chủ Nghĩa Duy Mỹ, làm sao mà thứ đó còn sống được?”
Rồi cô ấy lại lẩm bẩm một mình như một kẻ điên rồi nhắm chặt mắt lại.
“Ra vậy”
Cô ấy thoáng do dự rồi vội vàng nâng mảnh kính lên.
“Mình, mình không thể để thứ đó ăn hết được…”
Và rồi, cô ấy kề sát mảnh kính vào cổ mình.
Không thể nhìn thêm nữa nữa, Jang Chaeyeon chỉ có thể nhắm chặt mắt lại.
***
Đau đầu quá.
Tôi đứng dậy tại chỗ trong khi giữ lấy cái đầu đang đau như búa bổ của mình.
“Gì đây?”
Im lặng.
Tôi vội vã lục qua người để tìm sổ hướng dẫn nhưng hoàn toàn không cầm được gì.
Chậc, tôi tặc lưỡi và sắp xếp lại tình hình.
Tất cả những gì tôi nhìn thấy là một con mắt khổng lồ, bầu trời, và cuối cùng là tình hình hiện tại.
Tôi nhìn xung quanh.
Vẫn trông như vậy?
Nơi này không khác gì với chỗ tôi vừa ngã xuống khi nãy.
Điểm khác biệt duy nhất là đã không còn Quan sát giả nữa.
Yu Daon, Jang Chaeyeon, và Song Ahrin cũng đã biến mất.
Có vẻ là tôi lại bị nhốt ở đâu đó rồi.
Giờ đây khi đã trải qua mấy chuyện như này vài lần, tôi cũng không còn quá hoang mang nữa.
Chắc cứ đi tìm lối ra thôi.
Trong khi đang cần mẫn đi xung quanh, tôi sớm nghe được những tiếng lẩm bẩm.
Khi nhìn về hướng âm thanh phát ra, tôi thấy được Jang Chaeyeon và tôi đang chăm chú bàn bạc gì đó.
Chúng tôi gật đầu với nhau và cứ thế chạy đi.
Và rồi, vô số những con người màu xám liền lao đến tấn công chúng tôi.
Phải rồi.
Đúng là còn có cả chuyện này nữa nhỉ.
Nhưng mà Yu Daon đâu rồi?
Tôi nhớ là khi ấy Jang Chaeyeon đã bắn Yu Daon đi theo đúng nghĩa đen để đột phá ra khỏi tình huống.
Dù có nhìn xung quanh đến mấy đi nữa, tôi vẫn chẳng thể tìm thấy bóng dáng của Yu Daon ở đâu.
Trong khi tôi đang chăm chú vào việc tìm kiếm Yu Daon, Jang Chaeyeon và tôi đó đã đang đột phá đám người xung quanh.
Sau cùng, một cái móng vuốt đã đâm thủng bụng tôi.
Jang Chaeyeon dìu tôi đi trong khi tôi nôn ra máu.
Dù vậy, chúng tôi bằng cách nào đó vẫn đã đột phá được.
Vấn đề là chúng tôi không có cách nào để lấy được thuốc men hay được điều trị đàng hoàng cả.
Dù đã quấn lấy vết thương bằng quần áo rách và đi bộ chậm rãi, nhưng theo thời gian, thay vì di chuyển, tôi chỉ có thể thể nằm im một chỗ và rên rỉ vì sốt cao.
Cứ như vậy, tôi càng lúc càng trở nên ốm yếu, và Jang Chaeyeon chỉ có thể nhìn tôi mà không biết làm gì.
Ngay cả khi tôi đang dần trở nên ốm yếu hơn, Jang Chaeyeon và tôi vẫn cố gắng làm gì đó trốn thoát nhưng cũng chẳng có được thu hoạch gì lớn.
Sau cùng, cả hai đều ngồi sụp xuống tại chỗ như thể đã từ bỏ việc trốn thoát.
Và rồi, thời gian cứ tiếp tục trôi đi.
Sau một khoảng thời gian không biết là bao lâu, Jang Chaeyeon giờ đây đang khóc và ôm chặt lấy tôi đang chết dần.
Cô ấy thì thầm gì đó với tôi, và tôi gật đầu đáp lại.
Jang Chaeyeon không ngừng vuốt ve trán của tôi.
Cứ như vậy, tôi trút lấy hơi thở cuối cùng và không còn cử động nữa.
Jang Chaeyeon òa khóc như một đứa trẻ, và cô ấy tiếp tục khóc trong khi quỳ xuống.
“...”
Một cảnh tượng thực sự đắng cay.
Vậy nên tôi lại càng phải rời khỏi đây.
Trong người tôi không có súng và sổ hướng dẫn cũng không thấy đâu.
Tôi lục kỹ túi quần áo của mình xem có thứ gì khác hay không nhưng quả nhiên là chẳng có gì.
Làm sao thì tôi mới có thể rời khỏi nơi này đây?
Cứ ở yên một chỗ thì cũng sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Việc mà tôi có thể làm vào lúc này.
“...”
Tôi bước đến chỗ Jang Chaeyeon đang khóc.
Cô ấy đã khóc nhiều đến mức không thể nhìn được vì đôi mắt sưng vù.
“...Cô Chaeyeon”
Tôi lặng lẽ bắt chuyện với cô ấy, nhưng cô không nói một lời nào.
Từ đầu thì cô ấy đã không thể nghe thấy tôi rồi.
Jang Chaeyeon.
Khi mới gặp cô ấy, tôi hoàn toàn không nghĩ rằng cả hai sẽ trở nên thân thiết đến vậy.
Dù sao thì cô ấy cũng đã giết Yu Daon và còn suýt nữa giết cả tôi mà.
“...”
Một người như cô ấy lại cư xử khác đối với tôi.
Nhưng đó không phải là điều quan trọng.
“Tại sao?”
Tại sao cô ấy lại khác đối với tôi?
Bởi vì chúng tôi đã ở cùng nhau trong nhiều tháng sao?
Tất nhiên, việc chúng tôi ở cùng nhau trong nhiều tháng cũng quan trọng.
Nhưng liệu trong khoảng thời gian đó chúng tôi có nảy sinh tình cảm không?
Nếu có, tại sao tôi lại không thể nhớ chính xác chuyện đó?
Tại sao lại chỉ có ký ức về khi đó là lại rời rạc đến vậy?
Thực chất, tất cả những ký ức mà tôi còn nhớ về Jang Chaeyeon trong Khối lập phương đều chỉ là những mảnh vỡ, những câu chuyện, và cả…
‘Em sẽ quên’
Lời mà cô ấy đã nói với tôi.
“...”
Sẽ quên sao?
Quên cái gì?
“...”
Giờ nghĩ lại thì quả đúng là như vậy.
Nếu ký ức của tôi là đúng, tôi đã ở cùng với Jang Chaeyeon trong vài tháng.
Vậy mà tôi lại hoàn toàn không biết gì về cô ấy.
Tôi không biết gì về chị của cô ấy, không biết về mối quan hệ giữa cô ấy và Song Ahrin, và cô ấy cũng không biết về gia đình của tôi.
Không phải là tôi đã nói chuyện đó với cô ấy rồi sao?
Dù Jang Chaeyeon không biết đi chăng nữa, chẳng thể nào có chuyện tôi lại không nói cho cô ấy được.
Nếu khoảng thời gian mà chúng tôi ở cùng nhau dài hơn một chút.
Nếu khoảng thời gian đó rất dài, đủ dài để chúng tôi không thể sống được bình thường.
‘Em sẽ quên’
Giọng nói của cô ấy vang vọng trong tâm trí tôi.
“...”
[Chí mạng: 0->1]
Một cửa sổ trong suốt xuất hiện.
Tôi siết chặt tay lại.
[Chí mạng: 1->0]
Thế giới chuyển sang màu đen trắng…
“Biết ngay là kiểu gì cũng sẽ thành ra như này mà”
Rồi cả thế giới bị nhuộm sang một màu đỏ rực.
Tôi giơ nắm đấm của mình lên rồi nện xuống đất.
-Rầm!
Mặt đất sụp xuống, và cùng với một cảm giác lơ lửng, tôi mở mắt.
Tôi nhảy bật dậy tại chỗ và nhặt lấy sổ hướng dẫn đã rơi ở dưới chân mình như thể đó là một lẽ dĩ nhiên.
“Hở…?”
Và rồi, tôi chạm mắt với Quán sát giả đang nhìn tôi với vẻ mặt ngạc nhiên.
“Tại sao cậu lại dậy được?”
“Cô Chaeyeon”
Quan sát giả nghiêng đầu trước lời của tôi.
“Hở?”
“Cô Chaeyeon, mau tỉnh lại đi. Là tôi đây”
Quan sát giả cứng đờ tại chỗ.


0 Bình luận