• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

201-400

Chương 295: Sức mạnh của sự gắn kết

2 Bình luận - Độ dài: 2,531 từ - Cập nhật:

Giống như một con quái vật vậy. 

Đó là lời tất cả những người đã từng đấu tập với Yu Daon nói về cô. 

Cũng chẳng thể làm gì được.

Vì thực chất, cô chiến đấu rất giống một con quái vật. 

Cô bỏ qua lẽ thường và bước đi vững vàng ngay cả với những khớp vặn vẹo, hay là vẫn chiến đấu mà không dừng lại mặc cho lời can ngăn của huấn luyện viên bảo rằng cô sắp chết. 

Dù cánh tay có gãy hay cơ thể có tàn tạ, cô vẫn luôn làm việc mình phải làm. 

Tất cả những thứ khác đều chỉ là thứ yếu đối với cô. 

“...Phù…”

“Cô đang làm gì vậy?”

Yu Daon liếc nhìn Aileen vừa bắt chuyện với cô. 

Yu Daon vốn không phải kiểu người sẽ dễ dàng thân thiết với ai, nhưng với Aileen thì lại càng không. 

Với Yu Daon, Aileen chỉ là người đột nhiên xuất hiện vào một ngày và trở nên thân thiết với người đàn ông. 

Tất nhiên, Yu Daon cũng chưa ở với người đàn ông được lâu, nhưng dù sao thì cô cũng đã ở bên cạnh anh ấy lâu hơn Aileen.

“Tôi đang nghĩ đến việc đưa anh Jaehun trở lại”

Nhưng cô không cố tình thể hiện điều đó ra.

Sự ghét bỏ thì lại càng như vậy. 

Ngoại trừ những trường hợp đặc biệt như cô, những người mạnh mẽ không phải là những người có thể sống sót lâu trong Bệnh viện. 

Cô là một người rất hay mỉm cười. 

Những người chỉ biết bực bội và tức giận với người khác không sống sót được lâu. 

Khi Bệnh viện đến tìm vật thí nghiệm, những người cau có kỳ lạ thay sẽ luôn đứng ở phía trước. 

Đó là bởi vì những người xung quanh không cố bảo vệ họ, và điều đó sau cùng cũng sẽ chỉ đẩy nhanh cái chết của họ mà thôi. 

Đó là lý do Yu Daon luôn mỉm cười. 

Dù cô cũng sẽ không chết ngay cả khi bị phản bội, nhưng cái gì đau thì vẫn sẽ đau thôi. 

“Được rồi. Tôi cần giúp việc gì đây?”

“Không có gì cả đâu”

Yu Daon trả lời câu hỏi của Aileen với một nụ cười. 

Đúng thật là chẳng có việc gì, và bản thân cô cũng không muốn cho Aileen vào việc này. 

“...Được thôi”

Và rồi, Aileen, nhìn thấy khuôn mặt mỉm cười của Yu Daon, lùi lại với biểu cảm khó chịu. 

“Hãy cứ nói một tiếng nếu cần giúp gì. Biết đâu lại có việc tôi có thể giúp”

“Sẽ không có việc gì đâu nên cô Aileen hãy cứ quan sát xung quanh đi”

“...Được rồi”

Aileen lùi lại, và Yu Daon nhìn chằm chằm vào người đàn ông. 

Anh ấy cũng có mùi hương ngọt lịm giống cô. 

Tất nhiên, việc anh ấy có mùi giống cô cũng đã đủ để khiến Yu Daon cảm thấy hạnh phúc, nhưng cô vẫn thích mùi hương của người đàn ông hơn. 

Đó là vì sao, 

“Anh Jaehun”

Cô tiến đến chỗ người đàn ông. 

Người đàn ông đang không ngừng ho trong khi giữ chặt lấy cổ mình, còn con quái vật đã đâm cái móng của nó vào anh ấy thì đang nhắm mắt. 

“Anh phải quay trở lại đấy”

Nếu anh ấy nói rằng sẽ rời đi, Yu Daon có lẽ sẽ để anh ấy đi. 

Tất nhiên, cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến cuộc đời của mình sau đấy.

Nhưng ngày đó không phải là ngày hôm nay. 

Yu Daon đặt tay lên bờ mà của người đàn ông, nhìn anh ấy với biểu cảm trìu mến, rồi áp trán của cả hai vào nhau. 

Cô theo bản năng biết rằng. 

Cô có thể làm được. 

***

Ngay cả khi mở mắt, tôi cũng chẳng nhìn thấy gì khác ngoài bóng tối. 

Trong bóng tối đó là tôi, Bướm Mẹ, và một vài ý thức khác. 

Dù vậy, trong đây vẫn thực sự ồn ào. 

Không, còn hơn cả ồn ào, vô số âm thanh đáng tra tấn não tôi.

Và tất cả những âm thanh đó đều chỉ đang gào thét cùng một thứ. 

<Làm sao thì mới có thể sống sót>

<Làm sao thì mới có thể trở thành vua>

“Gư…!”

Thực sự khó chịu mà. 

Dù cho tôi có nói là không bao lần đi chăng nữa, chúng vẫn chẳng thèm chịu lắng nghe tôi. 

Tôi bịt tai của mình lại trước những lời lẩm bẩm đó, nhưng âm thanh chỉ càng lúc càng lớn dần trong đầu tôi. 

Điều đáng sợ hơn tất cả là,

“Làm sao—”

Miệng tôi đôi lúc cũng sẽ lặp lại những lời đó.

Đây không phải tẩy não hay gì cả. 

Chỉ đơn giản là một cá nhân khó mà có thể chống lại được ý chí của tập thể, vô số giọng nói kia đang cưỡng ép tôi làm theo bọn chúng. 

Đó cũng là lý do tại sao rào chắn tinh thần của tôi không hoạt động. 

Chúng không phải là đang tác động đến tâm trí của tôi mà là giống như vô số tập thể sẽ đánh tôi một cái mỗi khi tôi nói sai vậy.

Nói cách khác, vấn đề nằm ở ý chí của tôi. 

Tôi nghĩ là mình cũng đã chịu đựng khá tốt rồi đấy chứ. 

“Gư…!

Không phải bây giờ cô ấy cũng nên chuẩn bị xuất hiện rồi sao?

Trong khi đang nghĩ vậy, tôi bắt đầu nghe được một tiếng bước chân. 

-Thụp…thụp…

Đó là một hiện diện khổng lồ.

Một hiện diện lớn đến mức có thể áp chế ý thức của cả tập thể, và chỉ với một suy nghĩ duy nhất. 

Bởi vì đó là một suy nghĩ quá đỗi mù quáng, những ý thức đã đang hét lên <Làm sao thì mới có thể sống sót> bắt đầu rơi vào hỗn loạn. 

<Làm sao thì mới có thể sống…>

<Làm sao thì mới có thể trở thành vua…Anh Jaehun>

<Anh Jaehun>

<Anh Jaehun>

<Anh Jaehun>

Ngay sau đó, những giọng nói đã từng tra tấn tôi bắt đầu đồng loạt gọi tên tôi. 

“Cô hơi mất nhiều thời gian quá đấy, cô Daon”

“Không có chuyện đó đâu!”

Một hiện diện khổng lồ chạy thẳng đến chỗ tôi, đáp lại lời lẩm bẩm của tôi như thể bị oan uổng. 

Yu Daon đang đứng trước mặt tôi. 

“Tôi thực sự đã đến ngay sau khi anh Jaehun vừa gục xuống mà?”

“Thật sao?”

“Vâng!”

Có vẻ là ý chí của tôi yếu hơn tôi nghĩ rồi. 

Tôi nhìn Yu Daon trong khi khẽ tự kiểm điểm trong lòng, và Yu Daon nở một nụ cười khó xử khi mắt chúng tôi chạm nhau. 

“Có, có chuyện gì sao…?”

“Không, chỉ là, tôi thấy hơi kỳ lạ thôi”

Tôi cứ tưởng rằng Yu Daon đương nhiên sẽ xuất hiện trong hình dạng Giấc mơ của Bươm bướm hay trong dạng con trưởng thành, nhưng chỉ có một Yu Daon đơn giản là hoàn toàn bình thường đang đứng trước mặt tôi. 

“Cái gì kỳ lạ cơ?”

“Tôi đã nghĩ rằng cô Daon chắc chắn sẽ xuất hiện trong hình dạng Giấc mơ của Bươm bướm cơ”

“Anh không nhìn tôi như một con quái vật đâu nhỉ…?”

“Tất nhiên là không rồi”

Tôi nhìn Yu Daon đang làm vẻ mặt bối rối rồi hướng mắt về sau cô ấy.

“Nhưng mà cô đi vào kiểu gì vậy?”

“À, đó là bởi tôi là cùng một giống loài với chúng mà”

“...Hả?”

“Đúng hơn thì tôi đã từng là cùng một giống loài với chúng”

Yu Daon đáp lại lời lẩm bẩm của tôi.

“Anh Jaehun, tôi thì, ừm, đồng hồ cơ thể của tôi khác với mọi người”

“Tôi biết”

“Hở?”

“Cô Daon, thời gian của cô sẽ quay ngược lại khi cô hồi phục đúng chứ?”

“Ư, làm sao anh biết được?”

Bởi vì tôi đã nhìn thấy tận mắt mà.

“Tất nhiên là tôi phải biết rồi”

“Anh Jaehun…!”

Yu Daon nhìn tôi với ánh mắt cảm động.

“Dù sao đi nữa, nếu đã vào được thì chắc hẳn cô cũng phải biết đường ra nhỉ”

“Đúng, đúng vậy nhỉ?”

“Vậy thì xin hãy dẫn đường”

“À, vâng!”

Yu Daon đỡ lấy tôi,

<Anh Jaehun…>

<Anh Jaehun…>

 Và giọng nói của lũ quái vật tiếp tục vang lên trong đầu tôi.

“Cơ mà Bướm Mẹ đang ở đâu rồi?”

“Mẹ?”

“Ừm, cô biết đấy. Thứ đã cố biến tôi thành quái vật ấy”

“À, là thứ đó”

Yu Daon gật đầu trước câu hỏi của tôi.

“Không có đâu?”

“Không có sao?”

“Vâng”

“...”

Có gì đó không đúng.

Tôi đi theo Yu Daon, giấu đi cảm giác bứt rứt bên trong mình.

Trước mắt thì rời khỏi đây là ưu tiên hàng đầu.

“Cơ mà chúng ta ra ngoài kiểu gì vậy?”

“Ừm, giống như cách tôi đi vào thôi?”

“Thế cô đã vào đây kiểu gì?”

“Việc đó…”

Yu Daon ngập ngừng trước câu hỏi của tôi.

“Dù, dù sao thì xin hãy cứ đi theo tôi”

Tôi có cảm giác là việc này có vẻ sẽ không được ổn lắm.

Yu Daon dẫn tôi đi loanh quanh khắp chỗ.

May mắn thay, ý thức tập thể đã đè nặng tôi khi nãy đã biến mất, và giờ đây chỉ còn ý thức tập thể đang thẫn thờ gọi tên tôi, dù là nghe cái này cũng không được dễ chịu cho lắm.

Nhưng mà trước đó, nguồn gốc của âm thanh này là…

“Có chuyện gì sao, anh Jaehun?”

“Không, không có gì đâu”

Yu Daon nhìn tôi, và tôi vội vàng lắc đầu.

“Chúng ta sẽ tìm thấy lối ra ngay thôi, nên là anh không cần phải lo quá đâu!”

“Ừm. Cô cứ từ từ mà làm”

Cứ như vậy, tôi tiếp tục tìm kiếm lối ra cùng Yu Daon.

Thời gian trôi qua,

“Hừm, tôi cứ nghĩ là ở đây chứ nhỉ”

Thời gian tiếp tục trôi qua.

“Là ở đây. Không phải sao?”

Thời gian trôi qua hơn nữa.

“À, lại không phải…”

Thời gian cứ thế tiếp tục trôi.

“...”

“...Ừm, có vẻ chính là chỗ này rồi”

Yu Daon mò mẫm bóng tối và nhắm chặt mắt.

“Không, không phải à…”

“...Có phải là cô không biết lối ra ở đâu không?”

Mắt của Yu Daon dao động dữ dội trước câu hỏi của tôi, và cô ấy chậm rãi gật đầu.

“Có, có vẻ là vậy”

“...Cũng có thể mà”

Đi vào và đi ra là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Tôi mở mắt nhìn xung quanh.

Dù có mở mắt thì sau cùng vẫn chỉ toàn bóng tối kỳ quái này.

“Tôi sẽ thử tìm lối ra xem”

Sau cùng, việc tìm kiếm lối ra vẫn trở thành trách nhiệm tôi.

Tôi mở mắt và lang thang xung quanh tìm lối ra.

Nhưng mà thực sự đấy, vấn đề là tôi chẳng nhìn thấy dấu vết nào cả.

“...Hừm”

Sau khi tìm kiếm không biết là đã bao lâu, tôi chỉ còn cách thừa nhận rằng mình không thể tìm thấy lối ra ngay cả với đôi mắt này và nhìn Yu Daon.

“Có vẻ là tôi không tìm được rồi”

“Chúng ta có thể ở lại nơi này một chút như cách anh Jaehun và cô Chaeyeon đã từng làm không?”

“Hả? Đột ngột vậy?”

Tôi không muốn làm việc đó lại lần nữa đâu.

“Tôi đùa thôi”

Yu Daon khẽ cười rồi vỗ tay ‘À’ một cái.

“Giờ nghĩ lại, tôi đã chỉ có đúng một suy nghĩ trong đầu khi đi vào đây”

“Một suy nghĩ…?”

“Nghĩ về anh Jaehun”

“Tôi nghĩ là cô cũng không cần phải nói cho tôi điều đó đâu”

Bởi vì giọng nói <Anh Jaehun…> không ngừng vang vào tai tôi từ nãy đến giờ đã đủ để chứng minh điều đó rồi.

“Vậy nên khi rời đi, không phải chúng ta cũng chỉ cần nghĩ đến anh Jaehun thôi sao?”

“Hả?”

Cô ấy đang nói cứ như mấy cái đánh bại kẻ địch bằng sức mạnh tình yêu ấy.

Khi tôi nhìn Yu Daon với vẻ mặt cạn lời, cô ấy liền vội vàng xua tay.

“Dù vậy thì ta hãy cứ thử làm một lần đi! Cũng đâu có hại gì đâu mà!”

“...Cũng đúng”

Dù sao thì chúng tôi cũng không thể ra ngoài mà.

“Vậy thì…anh Jaehun. Xin hãy đưa tay cho tôi”

“Ừm”

Tôi đưa tay của mình cho Yu Daon, và cô ấy đan tay của mình lại với tôi.

“...Phù…”

Và Yu Daon hít một hơi sâu.

Như thể đang ngửi mùi gì đó, cô ấy hít vào liên tục rồi bất ngờ mở to mắt.

“Tôi tìm thấy mùi hương của anh Jaehun rồi”

“Hả?”

“Hướng này”

Rồi Yu Daon nắm lấy tay tôi kéo đi.

Cô ấy thực sự có vẻ là sở hữu năng lực ở cấp độ dị thể quản thúc khi liên quan đến khứu giác mà.

Sau khi bước đi không biết là bao lâu, Yu Daon dừng lại.

“Là ở đây!”

Cô ấy tự tin nói, nhưng sau cùng, nơi này cũng chỉ toàn là bóng tối.

“...Ừm, cô Daon. Tôi giao việc này lại cho cô đấy”

Và câu trả lời của tôi đã được quyết định từ trước.

“Tôi hiểu rồi!”

Rồi khi Yu daon vươn tay ra và chạm vào thứ gì đó,

“Ọe!”

Một cơn buồn nôn dữ dội đột ngột trào lên trong tôi, và tôi nôn khan trong khi chống tay xuống đất.

Cùng lúc đó, một thứ gì đấy bật ra khỏi miệng tôi.

“Kim Jaehun!”

Rồi giọng nói của Aileen vang lên, và cơn đau đầu của tôi liền biến mất khi chiếc giày quân đội của cô ấy giẫm bẹp thứ gì đó.

“Anh tỉnh lại rồi chứ?”

“...Ừm. Thứ cô vừa dẫm lên là…”

“Một con sâu bướm”

Aileen trả lời và nhấc giày lên, để lộ ra cái xác sâu bướm đang dính vào đế giày của cô ấy.

“...Còn cô Daon thì sao?”

“...”

Đáp lại câu hỏi của tôi, Aileen vươn ra và chỉ vào lưng tôi.

Giờ nghĩ lại thì đúng là có hơi nặng thật.

Khi nhìn về sau, tôi thấy được Yu Daon đang tựa vào lưng tôi với đôi mắt nhắm lại.

“Ra vậy. Thế còn con quái vật thì sao?”

“Không có”

Cũng không ở đây sao?

Có gì đó thực sự kỳ lạ.

Cảm giác nguy hiểm trong đầu tôi đang không ngừng vang lên những hồi chuông cảnh báo, nhưng hiện tại tôi cũng chẳng thể làm gì được cả.

“Trước hết, xin hãy đánh thức hai người kia”

“Song Ahrin và Jang Chaeyeon ấy hả?”

“Ừm”

“Bằng cách nào?”

“...”

Tôi nhìn xung quanh.

“Trước mắt thì hãy cứ đi ra khỏi đây đã”

Trước mắt phải rời khỏi đây.

Suy nghĩ đó theo bản năng thoáng lướt qua đầu tôi.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

TRANS
Mấy con bướm ham sống sợ chết gặp quả tâm lí siêu văn vẹo của bất tử giả thì khó r:))
Xem thêm