Tôi mở mắt.
Cơ thể của tôi đang rung lắc, hơn nữa lại còn rất bấp bênh.
Ngoài ra tôi còn có thể nghe thấy tiếng ai đó đang chật vật cõng tôi đi.
Đợi đã, chật vật?
“Cô Daon?”
“Ah, anh Jaehun! Cẩn thận đừng để bị ngã xuống nhé!”
Yu Daon mỉm cười với tôi trong khi cố gắng lội qua dòng nước đã dâng đến tận cổ.
“Nơi này nguy hiểm hơn tưởng tượng của tôi—”
Cơ thể của Yu Daon bỗng lảo đảo, rồi cô ấy lại mở to mắt ra nhìn tôi.
“Nhiều lắm đấy!”
“...Nếu mệt quá thì tôi có thể đi xuống mà”
“Tuyệt đối không được”
Lần này, Yu Daon nói vậy và lắc đầu với vẻ mặt nghiêm túc.
“Anh Jaehun biết rồi nhỉ? Anh mà xuống là sẽ chết đấy. Vậy nên anh tuyệt đối không được xuống”
“À, ừm”
Nếu xuống thì sẽ chết.
Tôi nhìn dòng nước đã dâng đến chân mình rồi nhìn Yu Daon.
Yu Daon tiến lên vài bước rồi lại lảo đảo, cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Một giả thuyết kinh khủng được hình thành trong đầu tôi.
“Cô Daon, cô không sao chứ?”
“Tôi ổ—”
Yu Daon lại loạng choạng.
“Ổn!”
Cô ấy ngoảnh lại mỉm cười với tôi.
“...Ta đi nhanh thôi”
Yu Daon cứ liên tục lảo đảo như vậy, và cũng chẳng thể nào biết được Song Ahrin đã ra sao.
Yu Daon tiếp tục lội qua dòng nước trong khi cõng tôi.
Thật sự đấy, tôi còn chẳng thể ngẩng đầu lên vì quá áy náy.
Chúng tôi đã đi được bao lâu rồi?
“Này~! Kim Jaehun! Yu Daon!”
Giọng nói của Song Ahrin bắt đầu vọng đến từ phía xa.
“Trả lời nếu nghe thấy tôi! Kim Jaehun!! Yu Daon!!”
“Cô Ahrin!”
“Mau đi nhanh thôI!”
Trước lời của tôi, Yu Daon bắt đầu chạy đi trong khi cõng tôi trên lưng khiến nước bắn lên tung tóe.
Dù cô ấy đôi lúc lại loạng choạng, nhưng khi cô ấy cứ tiếp tục chạy, chúng tôi sớm gặp được Song Ahrin đang hét lớn với khuôn mặt nhăn nhó.
“Này!”
Song Ahrin vẫy tay mừng rỡ khi nhìn thấy tôi và Yu Daon.
Song Ahrin hiện đang ở đâu vậy?
Cô ấy đang vẫy tay ở trên bậc thang, và ở trên đó là một căn chòi.
Một căn chòi?
“Kết nối đi!”
Không có thời gian để suy nghĩ về những thứ khác.
Song Ahrin chỉ vào Yu Daon và chính mình rồi hét lớn.
Kết nối sao?
Đột nhiên?
Ngay khoảnh khắc đó, cơ thể của Yu Daon liền chao đảo mạnh mẽ.
“Ah…”
Yu Daon cắn chặt môi như thể đang đau đớn, đồng thời, cơ thể của cô ấy bắt đầu ngã xuống.
Không còn thời gian để suy nghĩ nữa.
Mặt nước đến gần hơn,
[Phương thức: 1->0]
Tôi vội vã kéo sợi chỉ nhô ra trên đầu Song Ahrin và kết nối nó với Yu Daon.
“Hừ…!”
Dù đang run rẩy, Song Ahrin vẫn vươn tay ra và những sợi chỉ rơi xuống nước.
Song Ahrin thẫn thờ mở mắt, và rồi dòng nước xung quanh chúng tôi liền trở thành giấy và vương vãi ra đất.
-Rầm!
Yu Daon và tôi ngã lăn trên đất, và tôi vội vàng chạy đi trong khi bế lấy Yu Daon.
Tôi theo bản năng biết được.
Song Ahrin không thể duy trì cái này được lâu.
Tôi vội vàng đặt Yu Daon lên bậc thang rồi cũng bò lên theo.
Ngay sau đó, đống giấy biến lại thành nước và bắt đầu chảy lần nữa.
-ÀO!
Tiếng nước chảy xiết vang lên.
“Cảm ơn cô, cô Ahrin. Nếu không có cô, chúng tôi chắc hẳn đã chết…”
Khi tôi ngẩng lên nhìn Song Ahrin, cô ấy đang quỳ gối với khuôn mặt tái nhợt trong khi bị chảy máu mũi.
“Cô Ahrin, cô không sao chứ?”
“Đừng…nói chuyện với tôi…buồn nôn quá…”
Cô ấy lẩm bẩm với đôi mắt nhắm chặt, và Yu Daon vừa trở lại đã vội vã lấy khăn tay từ trong túi và lau mặt cho Song Ahrin.
“Cô, cô Ahrin, cô đang chảy máu kìa…!”
“Con điên, này…! Máu dính ra khắp mặt tôi rồi kia kìa…!”
Song Ahrin đẩy Yu Daon ra rồi nằm bệt ra bậc cầu thang.
Sớm sau đó, cô ấy từ từ ngồi dậy rồi nhìn tôi và Yu Daon.
“...Còn sống là tốt rồi”
Cô ấy trông mệt mỏi hơn hẳn so với khi nãy.
Sau khi nhìn cô ấy một lúc, tôi lại ngước nhìn căn chòi.
“Cô Ahrin, cô Chaeyeon đang ở đây”
“Tôi biết. Thấy rồi mà”
Và rồi, Song Ahrin đáp lại bằng giọng khô khan và đứng lên trong khi rên rỉ.
“Cũng…không hoàn toàn lạnh lặn, nhưng còn sống”
“...Phù”
Ngay khi vừa nghe được lời đó, mọi sự căng thẳng trong cơ thể tôi liền lập tức tan biến.
“Cô ấy có bị thương nặng không?”
“Cũng có vết thương nhưng cô ta đã tự mình cầm máu rồi”
Cô ấy lẩm bẩm trong khi loạng choạng đi lên cầu thang rồi quay lại nhìn Yu Daon.
“Này, Tóc Đen”
“Vâng?”
Yu Daon nhìn Song Ahrin, và Song Ahrin cũng nhìn cô ấy một hồi rồi ngoảnh đi và lẩm bẩm.
“Tôi sẽ phải nhìn nhận lại cô đấy. Có gộp lại toàn bộ con người trên thế giới này thì cũng sẽ không có ai có thể trụ được trong dòng nước đó như vậy đâu”
“...Tất nhiên rồi, đó là vì tôi đang cõng một người mà mình phải bảo vệ trên lưng mà”
Yu Daon trả lời với một nụ cười dịu dàng, và Song Ahrin hừ một tiếng rồi lại tiếp tục đi lên cầu thang.
“...Cô Daon, rốt cuộc thì cô đã làm gì vậy?”
“Bí mật”
Yu Daon đặt ngón trỏ lên môi và mỉm cười trước câu hỏi của tôi rồi bước từng bước nhỏ lên cầu thang và nhìn vào trong.
“Cô Chaeyeon ở đây!”
Rồi cô ấy vẫy tay với tôi.
Tôi vội vã vượt qua Yu Daon và đi vào trong.
Ở đó là một cái gối đã thấm máu và Jang Chaeyeon đang thở đều với đôi mắt nhắm.
“...May quá rồi”
Cô ấy vẫn còn sống.
Chỉ khi ấy thì tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm như thể mọi sự căng thẳng đã đột nhiên tan biến hết.
Có lẽ do đang có nhiều người tập trung lại, Jang Chaeyeon cũng từ từ mở mắt rồi nhìn tôi.
“...Ưm…?”
Ngay sau đó, cô ấy chớp mắt rồi nhìn lại tôi lần nữa.
“......Hửm……?”
Sau khi liên tục nhắm mở mắt một hồi, Jang Chaeyeon dường như cũng đã hiểu ra tình hình và mở to mắt.
“Làm, làm sao mà…”
“Tôi đã bảo là mình sẽ đến nếu cô gọi rồi mà”
“Không, nhưng mà bằng cách nào…”
Jang Chaeyeon mở to mắt như thể không tin được rồi từ từ ngả người về sau.
“May quá, rồi”
“...Đúng vậy. May quá rồi”
Jang Chaeyeon nhìn tôi như thể có nhiều điều muốn nói nhưng rồi sớm từ từ ngoảnh mặt đi.
“Cứ ở đấy mà tạo ra thế giới chỉ dành riêng cho hai người đi”
Song Ahrin đang khoanh tay nhìn chúng tôi, còn Yu Daon thì đang nở một nụ cười khó xử.
“Cũng lâu lắm rồi chúng tôi mới gặp lại thì vui mừng chút có sao đâu”
“Làm gì mà lâu đến vậy? Còn chưa được một ngày kể từ lúc cô ta rời đi”
Song Ahrin tặc lưỡi rồi nhìn Jang Chaeyeon.
“Này Tóc Trắng, đứng dậy được không?”
“...Ừm”
Jang Chaeyeon từ từ đứng dậy tại chỗ.
“...Tình hình hiện tại như nào”
“Tự nghe đi”
Trước câu hỏi của Jang Chaeyeon, Song Ahrin liền nói và chỉ ngón cái ra ngoài, và Jang Chaeyeon cũng lắng tai nghe theo lời của cô ấy rồi làm vẻ mặt nghiêm trọng.
“Lớn chuyện rồi đây”
“Phải. Thực sự quá là loạn đi mà”
Song Ahrin đáp lại với một tiếng thở dài não nề.
“Với mức độ này thì có lẽ cái chèn đã bị giải phóng rồi”
“Nó bị giải phóng rồi sao?”
Khi tôi chặn cái chèn cùng với Yu Daon, ít nhất thì đó vẫn là trước khi nó bị giải phóng, còn bây giờ là hoàn toàn bị giải phóng luôn rồi.
“Không phải như vậy là quá muộn rồi sao?”
“Hiện tại thì vẫn ổn”
Jang Chaeyeon đáp lại câu hỏi của tôi và lắc đầu.
“Nhưng chúng ta cần phải đi nhanh, và việc đó sẽ không hề dễ dàng”
“Tôi cũng đồng tình với việc đi nhanh, nhưng mà chúng ta định vượt qua dòng nước này kiểu gì đây?”
-Ào…!
Tôi nhìn dòng nước vẫn đang chảy xiết trong hang động.
“Chúng ta phải bay”
Jang Chaeyeon trả lời, và Song Ahrin nhắm chặt mắt lại.
“Phải rồi. Biết ngay mà”
“Mau chuẩn bị đi”
“Ai mà ngờ được chứ…mình sẽ phải làm việc này lần nữa sau gần năm năm”
Song Ahrin lẩm bẩm với vẻ buồn rầu trước lời của Jang Chaeyeon và cầm lấy cái chăn ở trên giường.
“...Chúng ta không phải sẽ bay đi bằng cách cưỡi lên tôi đâu nhỉ?”
Và rồi Yu Daon nhìn Jang Chaeyeon với vẻ mặt lo lắng.
“Cô quá dễ hỏng và còn không ổn định nữa. Không phù hợp để cưỡi đi”
“Trước hết thì cô Daon là con người mà”
Ngay cả khi tôi đang nói chuyện với Jang Chaeyeon như vậy, Song Ahrin vẫn đang thuần thục buộc cái chăn lại để làm thành một thứ gì đó.
“Sắp xong rồi”
“Cô vẫn còn nhớ”
“Vì ai hả?”
Song Ahrin cau có lẩm bẩm và mở rộng cái chăn ra.
“...Sóc bay?”
Tôi nên gọi cái này là cái dù hay là sóc bay đây?
Dù sao đi nữa, cái chăn đã được buộc vào hai tay của Song Ahrin sở hữu cấu trúc tương tự một bộ đồ bay mà sẽ giúp chúng ta bay lên nếu bung ra ở sau lưng.
“Nhưng mà cái này thì nên để người khác làm thì tốt hơn…”
“Ừm. Một người với thể hình tốt hơn”
Ánh mắt của Jang Chaeyeon và Song Ahrin nhìn về tôi.
“..Tôi à?”
“Ừm”
“Không anh thì còn ai nữa? Tóc Đen chắc?”
“Để tôi làm nhé?”
Yu Daon giơ tay lên.
“...Không, không sao đâu. Để tôi làm có khi lại đúng hơn”
Tôi đúng là đã nói rằng sẽ chịu trách nhiệm, nhưng tôi không nghĩ là mình sẽ phải chịu trách nhiệm đến mức này đâu.
Trong khi tôi đang nghĩ vẩn vơ như vậy, Jang Chaeyeon và Song Ahrin nhanh chân chạy đến rồi buộc cái chăn vào cổ tay và cổ chân của tôi.
“Tốt. Xong rồi!”
“Buộc chặt lắm đấy. Tôi không nghĩ là nó sẽ lỏng ra đâu”
“Vậy thì tốt. Tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
“Bây giờ chúng tôi sẽ bám vào người anh rồi cả bọn sẽ bay đi”
“...Hả?”
Dù họ có là phụ nữ đi chăng nữa, không phải bốn người trưởng thành sẽ phải nặng hơn 100kg so với một cái chăn nhỏ xíu như này sao?
Không, có khi còn hơn 200kg.
“Cái chăn có lẽ sẽ không chịu được trọng lượng đó đâu đấy?”
“Người sẽ khiến cho việc đó khả thi là Tóc Trắng, với cả ở đây có hơi khác chút”
Song Ahrin chỉ vào Jang Chaeyeon, và Jang Chaeyeon giơ tay hình chữ V với vẻ mặt vô cảm.
“Tôi làm được”
“...Tôi thấy hơi sợ rồi đấy”
“Thật à? Lâu lắm mới được nhìn thấy khuôn mặt sợ sệt của anh đúng là vui thật đấy. Đi thôi”
Sao hai người họ có thể tự tin vậy chứ?
Song Ahrin đẩy vào lưng tôi và ra ngoài căn chòi.
-Vù…!
Một cơn gió vô cùng mạnh đang thổi.
“Chúng ta sẽ cưỡi cơn gió này và bay đến chỗ cái chèn”
“Không có cách nào thông minh hơn sao? Kiểu như đi bè chẳng hạn..”
“Sẽ bị mắc cạn đấy”
“Hoặc là đi trên mặt nước…”
“Bất khả thi”
“...”
Được rồi.
Cứ làm nhanh cho xong là được mà.
Tôi nghiến răng và lúng túng dang rộng hai tay hai chân, rồi Jang Chaeyeon và Song Ahrin liền mỗi người ôm chặt lấy một bên sườn của tôi.
“Tóc Đen thì bám vào lưng đi”
“Vâng!”
Yu Daon bám chặt vào lưng tôi.
“Anh còn đứng đây làm gì nữa? Không định nhảy đi à?”
“...Tôi thực sự phải nhảy sao?”
“Thôi nào, nhanh lên!”
Trước lời thúc giục của Song Ahrin, tôi nhắm chặt mắt và nhảy xuống.
Trong khoảnh khắc, tôi tự hỏi là mình sẽ bay kiểu gì với trọng lượng này, nhưng khi Jang Chaeyeon vẫy tay, cơ thể của tôi liền bắt đầu bay lên theo chiều gió.
“Ah, oái…!”
“Này, anh mà gập tay lại là cả lũ chết hết đấy!”
Song Ahrin hét lên ầm ĩ trong khi bám chặt vào bên sườn tôi, và Yu Daon cũng đang hét lớn đầy hào hứng trên lưng tôi.
“Oa! Sảng khoái quá đi! Ahaha! Tuyệt thật đấy!”
“...”
Còn Jang Chaeyeon thì đang im lặng vung tay.
Chậm rãi, không, tôi chìm vào suy nghĩ trong khi nhanh chóng bay đi trên không.
Cái chèn đã bị giải phóng.
Khi đóng cái chèn cùng với Yu Daon, tôi đã được chứng kiến một khung cảnh.
“...”
Nó là gì ấy nhỉ?
Thái dương của tôi nhói lên khi tôi cố nhớ lại.
Như thể không được phép nghĩ về điều đó, thông tin hoàn toàn không hiện lên trong đầu tôi.
Thay vào đó, một suy nghĩ khác hiện lên trong tâm trí tôi.
Quan sát giả, rồi là Chủ Nghĩa Duy Mỹ và Jang Chaeyeon.
Yu Daon là Giấc mơ của Bươm bướm, còn Song Ahrin là Trưởng Đoàn kịch.
Do là năng lực của hai người họ cũng giống như vậy, nên là Jang Chaeyeon—
-Lật phật!
Cùng lúc đó, sổ hướng dẫn bật mở từ trong túi của tôi, và Song Ahrin vội vã bắt lấy sổ hướng dẫn đang rơi ra.
“Không, quyển sổ điên rồ này thực sự…!”
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
[1. Gập tay lại]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Gập tay lại?
Nhưng nếu làm vậy thì chúng tôi sẽ rơi xuống mà?
[2. Ngay lập tức]
Tôi gập tay lại.
Cùng với tiếng hét của ba người kia, chúng tôi rơi xuống nước.


8 Bình luận