“...Cái gì đây ạ?”
Park Yeeun lẩm bẩm như thể nói hộ suy nghĩ của tôi.
Phải đấy.
Cái quái gì đây?
Tất cả chúng tôi đều nhìn thứ đang ở trước mắt mình với vẻ mặt bối rối.
Một cây thánh giá và minh chứng.
“...Không còn gì nữa sao? Thần…không phải, chính xác thì là một thứ sánh ngang với thần…”
Song Ahrin nhíu mày lẩm bẩm.
“Một thứ như vậy có tồn tại à?”
“Tôi cũng không biết. Tôi mới chỉ biết đến các dữ liệu hoặc trường hợp về chúng khi xem qua tài liệu với mấy bản ghi hình, hoặc là đối đầu trực tiếp với chúng khi đi cùng anh thôi”
“Cô chưa từng trải qua chuyện này à?”
“Ngay cả những người làm việc tại Cục Quản thúc cả đời cũng chỉ nhìn thấy chúng một hoặc hai lần, thế thì tôi có thể nhìn thấy chúng khi nào được chứ?”
Song Ahrin rên rỉ và nhìn cây thánh giá.
“...”
Lần này có lẽ sẽ không có ai giúp được gì nhiều cả.
Tôi nghĩ vậy trong khi nhìn cây thánh giá.
Không có gì xuất hiện.
Cái gì đây?
“...”
Tôi nheo mắt lại và nhìn cây thánh giá.
Quả nhiên, hoàn toàn không có gì cả.
Đây chỉ là một cây thánh giá bình thường thôi sao?
Điều đó có lý không vậy?
Trong trường hợp đó…
“Hoặc là không phải cái này, hoặc là có ai đó đang đánh lừa mình”
“Cái gì?”
Jang Chaeyeon chớp mắt rồi nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi.
“Chúng ta có nên thử cái đó không?”
“...Cái đó?”
Yu Daon chớp mắt nhìn hai người chúng tôi, nhưng Jang Chaeyeon chỉ gật đầu mà không quan tâm gì.
“Ừm, cái đó”
“Nếu cô bảo là cái đó…À, là cái đó”
Quan sát.
Tất nhiên, do Jang Chaeyeon không biết là bản thân đang sử dụng Quan sát, cô ấy chỉ có thể gọi nó là cái đó.
“...Cái đó…?”
“Tôi không nghĩ là nó sẽ hoạt động. Từ đầu thì nó cũng không phải là thứ tôi có thể nhìn được”
“Hiểu rồi”
“Cái, cái đó…”
Phớt lờ Yu Daon đang không ngừng làm bẩm bên cạnh mình, tôi đáp lại, rồi Jang Chaeyeon gật đầu và thả tay tôi ra.
Tôi nhìn xung quanh.
Mặt trời sáng chói đã biến mất không một dấu vết, và tất cả những gì còn lại chỉ là cơn mưa đang trút xuống lần nữa và đỉnh núi chật hẹp.
Và cả chỉ một cây thánh giá duy nhất.
“Đây thực sự là kết thúc rồi sao?”
“Nếu vậy thì nó sẽ là rắc rối lớn đấy”
Aileen trả lời với giọng bình thản trong khi thay băng đạn.
“Nếu cứ như này, chúng ta sẽ không thể thoát khỏi đây”
“...”
Việc tôi có thể làm ngay lúc này.
Thật lòng mà nói, do cũng không có nhiều cho lắm, nên là việc lựa chọn cũng không mất nhiều thời gian.
“Nguy hiể—!”
Trước khi những người khác có thể phản ứng, tôi đã cầm cây thánh giá lên.
Một cơn đau đầu kinh khủng ập vào não tôi.
“Gư…!”
Tôi loạng choạng và buông cây thánh giá ra, rồi Song Ahrin đánh vào lưng tôi bộp một cái.
“Tên điên này! Anh thực sự muốn chết đến thế à!”
-Bộp! Bộp!
Song Ahrin vừa lo lắng nhìn tôi, vừa đánh vào lưng tôi thành tiếng nhưng không đau chút nào.
“Anh có bị đau ở đâu không? Bây giờ anh có biết tôi là ai không?”
“Tôi nghĩ là mình vừa bị tấn công tinh thần một chút. Là cô Song Ahrin đúng chứ”
“Cô Soooong Aahriiin?”
Song Ahrin trừng mắt nhìn tôi.
“Tên này chắc chắn mất trí rồi. Đánh anh ta một cái đi Tóc Trắng”
“Tôi đùa thôi, cô Ahrin. Tôi vẫn ổn mà. Không, tôi thực sự nghiêm túc đấy, cô Chaeyeon! Làm ơn hãy hạ tay xuống đi!”
Sau vụ ồn ào, những người khác đang nhìn cây thánh giá với vẻ mặt nghiêm trọng sau khi nghe phần giải thích của tôi.
“Vậy là nếu cầm lấy thứ này, ta sẽ bị tấn công tinh thần rất mạnh hoặc là bị ô nhiễm sao?”
“Cái đó…tôi nghĩ vậy”
Từ đầu, tôi còn không rõ là đòn tấn công hay sự ô nhiễm xảy ra như nào.
“Nó có thể là một thứ gì đó giống như thử thách”
Trong khi chúng tôi đang thảo luận nhanh, Aileen là người đầu tiên đưa ra ý kiến của mình.
“Thử thách sao?”
“Nhà thờ có thể làm vậy mà”
Aileen lẩm bẩm với giọng tràn đầy tự tin.
“Mà, tôi cũng chẳng biết đó là một thử thách hay chỉ là một đòn tấn công tinh thần đội lốt một thử thách nữa”
“...Tạm thời, ta sẽ coi nó như phương án cuối cùng”
Không nhất thiết phải nhảy vào lửa làm gì trong khi đã biết.
Ít nhất thì bây giờ là vậy.
Trước hết, chúng tôi quyết định sẽ tìm kiếm xung quanh thật cẩn thận.
***
“Cái này…có vẻ là chúng ta chỉ còn cách cầm cây thánh giá đúng không ạ?”
Park Yeeun, ướt sũng vì cơn mưa, lẩm bẩm với giọng đầy lo lắng.
Không có thu hoạch gì cả.
Không, thay vì nói là không có gì, phải nói là không có gì ngoài cây thánh giá.
Kể cả con đường đi xuống cũng đã biến mất.
Chúng tôi đã tìm kiếm từng ngóc ngách trong không gian nhỏ bé này, nhưng chẳng tìm được gì cả.
“...”
Một bầu không khí im lặng nặng nề bao trùm.
“Tôi sẽ làm nó”
“Để tôi làm”
Yu Daon và Song Ahrin giơ tay lên cùng một lúc.
Hai người họ thoáng nhìn nhau.
Lại chuẩn bị cãi nhau nữa rồi.
Khi tôi chuẩn bị lên tiếng để ngăn họ lại…
“Tôi nghĩ là cô Ahrin sẽ làm tốt. Cô ấy mạnh hơn tôi trong việc chống lại những đòn tấn công tinh thần mà”
Bất ngờ thay, Yu Daon lại nhìn Song Ahrin và lùi lại.
“...Cái gì, tại sao?”
Và người thực sự bất ngờ lại chính là Song Ahrin.
Cô ấy mở to mắt nhìn Yu Daon.
“...Cô không định giết tôi trước vì nguy hiểm đâu nhỉ?”
“Cô Ahrin”
“À, không, chỉ là do tôi bị bất ngờ thôi…”
Song Ahrin lẩm bẩm với giọng lí nhí trước lời nói như thể trách mắng của tôi.
Sau cùng, chỉ có một mình Song Ahrin là có thể làm việc đó.
“...Xét đến việc nó là một đòn tấn công tinh thần thì đúng là tôi hợp thật…”
Song Ahrin lẩm bẩm và cúi người xuống.
“Được rồi, tôi chạm vào nó nhé…?”
“Cẩn thận đấy”
“...Tôi chạm vào nhé…?”
Song Ahrin vươn ra và nắm lấy cây thánh giá trước lời của tôi, rồi đổ xuống ngay lập tức.
***
Song Ahrin mở mắt.
“Chết tiệt”
Song Ahrin, ngay lập tức nhận ra tình huống mà bản thân đang gặp phải, chửi thề một cách thô tục và nhìn xung quanh.
Đây là một tòa chung cư.
Tòa chung cư mà cô vẫn nhớ trong ký ức của mình.
Dáng vẻ của chung cư Ngày mai phản chiếu trong đôi mắt của cô.
Song Ahrin khẽ hít một hơi, và cùng lúc đó, những sự kiện trong quá khứ bắt đầu lướt qua trước mắt cô giống như một thước phim toàn cảnh.
Bố mẹ đã bế cô chạy đi, và vô số người đã cứu sống cô.
Và cả những lời mà bố mẹ đã nói với cô.
<Ahrin à—>
Song Ahrin nhắm mắt lại.
Cô không muốn nghe, và cô cũng không muốn nhớ lại.
Cô đã biết về sự thật đó rồi mà.
Cô đã biết rồi mà, nên là hãy dừng lại đi.
Bởi vì cô đã biết rồi, nên là đừng nói gì nữa.
Bởi vì cô đã biết tất cả—
<Kẻ không thể tự kết thúc số phận của chính mình. Phán quyết, không đủ tư cách>
Tâm trí cô lại chìm sâu vào bóng tối một lần nữa.
***
“Khụ, khụ!”
Song Ahrin quỳ xuống trong khi tiếng ho khan.
“Cô Ahrin!”
“Cái quái…Khụ, khụ…!”
Cô ấy không ngừng ho trong khi quỳ xuống.
-Rừ rừ rừ…
Một thứ gì đó phát sáng rơi ra từ trong túi áo ngực của cô ấy.
Trâm cài của Trầm hương đang phát sáng.
“...Nó đang phát sáng? Cô ấy đã đáp ứng điều kiện rồi sao?”
Aileen lẩm bẩm với vẻ ngỡ ngàng khi nhìn thấy cái trâm cài.
“Ah…hức…”
Song Ahrin phát ra những tiếng rên rỉ lẫn với tiếng khóc, và cùng lúc đó, cây trâm cài phát sáng, và Song Ahrin ‘biến mất’.
“...Cô Ahrin!”
Cô ấy đi đâu rồi?
Tôi vội vã đứng thẳng dậy, và Aileen vươn tay ra ngăn tôi lại.
“...Cô ấy rời khỏi đây rồi”
“Cô ấy rời khỏi đây rồi?”
“Qua hơn chục lần trải nghiệm, tôi chỉ có thể rời khỏi đây khi trâm cài phát sáng. Nó chính là chìa khóa và cũng chính là cánh cửa. Song Ahrin…bằng cách nào đó đã đáp ứng được điều kiện”
Tôi nhớ lại cảnh tượng Song Ahrin đã không ngừng ho trong khi giữ cổ của mình.
Rốt cuộc là đã có chuyện quái gì xảy ra—
“Vẫn còn một chút thời gian nữa cho đến lúc chúng ta quay trở lại”
Yu Daon nhìn tôi và nói với giọng điềm tĩnh.
“Cô Daon?”
“Tôi sẽ quan sát thật kỹ và nói cho anh biết”
“Đợi đã, cô Da—”
Yu Daon lập tức nắm lấy cây thánh giá, và cô ấy ngã xuống.
***
Yu Daon trẻ con đang nắm tay mẹ và bố.
Hai người họ nhìn xuống cô với khuôn mặt hiền từ.
“Daon à”
“Chờ ở đây một lúc nhé. Bố mẹ sẽ đến đón con sớm thôi”
Hai người đó rời đi, bỏ lại Yu Daon ở trước một bệnh viện tồi tàn.
Yu Daon nhìn họ trong giây lát.
Cô bé, không hề biết rằng mình đã bị bán đi, chỉ biết đứng chờ ở đó trong vô vọng, rồi bị Bệnh viện đưa đi.
Yu Daon mỉm cười.
Sợ hãi?
Cô không có thứ như vậy.
Cô chẳng có lý do gì để sợ hãi cả.
Cô cũng không cần phải đối mặt với nó.
Cô biết rằng cuộc gặp gỡ đó sẽ đến.
Yu Daon nhắm mắt lại.
Nỗi đau đó cũng chỉ là một quá trình để chuẩn bị cuộc gặp gỡ ấy.
Nếu vậy, cô có thể mỉm cười và phớt lờ cơn đau đó.
<Trì hoãn mà không đối mặt trực diện. Phán quyết, không đủ tư cách>
***
Yu Daon điềm tĩnh mở mắt và lấy ra cây trâm cài đang phát sáng từ trong túi áo ngực.
“Nó khiến ta phải đối mặt với ký ức mà ta ghét nhất”
Cô ấy điềm tĩnh nói trong khi nhìn tôi.
“Tôi đã nghĩ rằng cảnh tượng đó thật vô nghĩa”
“...Ra vậy”
“Ah, nhưng mà anh Jaehun không thể thấy được, còn cô Aileen thì đã đánh mất trâm cài của mình”
Vẻ mặt của Yu Daon hiện lên sự khẩn cấp.
“Anh Jaehun!”
Ngay khi cô ấy vừa dứt lời, cơ thể của Yu Daon biến mất.
“...”
“...”
Yu Daon đã chỉ ra chính xác vấn đề hiện tại.
Aileen đã đánh mất trâm cài, và tôi vốn dĩ đã không thể nhìn thấy nó.
“...Xé nó không?”
Jang Chaeyeon lẩm bẩm với vẻ nghiêm túc và nhìn tôi.
Tôi thử sử dụng Xé tọa độ theo lời của cô ấy, nhưng quả nhiên là còn chẳng nhìn thấy gì.
“Yeeun à”
Và rồi, Aileen gọi Park Yeeun.
Park Yeeun giật mình và nhìn Aileen.
“Đi đi”
“Chị…”
“Chị bảo là em đi đi”
“Em, em cũng…”
“Hửm?”
Khi Aileen lườm Park Yeeun, con bé liền trưng ra vẻ mặt u sầu và nhặt cây thánh giá lên.
***
Cô chỉ có thể khóc.
Cái ngày mà cô mất bố.
Cái ngày mà cô trở thành một đứa trẻ mồ côi không nơi nương tựa.
Cái ngày mà Cục Quản thúc đến tìm và gọi cô.
Cô nguyền rủa cái ngày hôm ấy.
Cô chỉ biết nhắm chặt mắt và bịt tai lại.
Xin hãy qua đi, xin hãy qua đi…
<Lời nói và hành vi chưa chín chắn. Phán quyết, không đủ tư cách>
***
“...”
Sau khi Park Yeeun rời đi, Jang Chaeyeon nhìn tôi.
Cô ấy chớp mắt, khuôn mặt của cô tràn đầy lo âu.
“Không sao đâu”
Khi tôi gật đầu, cô ấy thoáng do dự rồi cầm cây thánh giá lên.
***
Chị.
Jang Chaeyeon nhìn người đang đứng trước mặt mình.
“Chaeyeon à”
Cô ấy đang mỉm cười trong khi toàn thân đã dính đầy máu.
“Đó không phải là lỗi của em”
“Nhưng mà chị…!”
“Đó không phải là lỗi của em. Em đã hành động chính xác và nói ra những lời đúng đắn”
Cô ấy nhìn Jang Chaeyeon.
“Nhưng mà…”
“Không sao đâu, nó ổn mà”
Chị gái cô mỉm cười.
“Em phải hạnh phúc đấy nhé”
Và rồi, cô ấy biến mất.
Kể từ ngày hôm đó, Jang Chaeyeon đã trở nên ít nói và sống với một chiếc mặt nạ.
Để chắc chắn rằng việc tương tự sẽ không bao giờ xảy ra lần nữa.
<Tự lừa dối bản thân. Phán quyết, không đủ tư cách>
***
Jang Chaeyeon mở mắt và nhìn tôi.
Tôi không hỏi là cô ấy có ổn không.
“Tôi đã nghe thấy một giọng nói”
“Một giọng nói sao?”
“Phán quyết, không đủ tư cách”
Cô ấy điềm tĩnh lẩm bẩm.
“Có lẽ nó đang lọc bỏ dần”
“...”
“Và sẽ không có gì tốt đẹp xảy ra nếu bị lựa chọn cả”
“...”
“Cẩn thận đấy”
Cô ấy biến mất như thể là sương mù.
Tôi nhìn Aileen.
“...Không được đâu”
Cô ấy nở một nụ cười gượng gạo và cầm cây thánh giá lên.
Không có chuyện gì xảy ra cả.
“Thấy chưa?”
Cô ấy lắc đầu.
“Tôi, ừm…”
Aileen nhìn lên bầu trời đang đổ mưa.
Mái tóc vàng tro của cô ấy hoà vào đôi mắt mờ đục của cô.
“Tôi đã định sẽ chết ở đây”
Cô ấy lẩm bẩm.
“Đó là lý do tôi đã đặt trâm cài của mình vào đó”
Một thử thách mà bất cứ ai cũng có thể vượt qua.
Aileen nở một nụ cười cay đắng.
“Tôi đã luôn là người ở lại. Tất cả mọi người đều bỏ tôi mà rời đi, và tôi đã phải đứng đấy chứng kiến cảnh tượng mọi người đổ gục hoặc rời đi”
Cô ấy nhắm mắt lại như thể đang nhớ về một quá khứ xa xôi.
“Đó là lý do lần này tôi muốn là người rời đi”
“Tại sao?”
“Bởi vì tôi kiệt sức rồi”
Cô ấy điềm tĩnh trả lời câu hỏi của tôi.
Khuôn mặt trông cực kỳ mệt mỏi, trái ngược với vẻ ngoài trẻ trung của cô ấy, nhìn về phía tôi.
“Nhưng tôi không thể chết cho đến khi đạt được mục tiêu của mình”
Tìm kiếm gia đình.
Aileen mỉm cười nhìn tôi.
“Thế nhưng, tôi không thể rời đi bởi vì anh”
Khi tôi nhìn cô ấy, khuôn mặt của tên hồi quy giả hiện lên trong tâm trí tôi.
Hắn ta đã nhìn thấy điều gì ở cô?
Tại sao hắn lại nghĩ đến cô ấy?
“Hãy chịu trách nhiệm đi. Rồi tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm”
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm”
“Hở?”
Aileen tròn mắt trước lời của tôi.
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm”
Tôi không biết gì nhiều về người tên Aileen.
Tất cả những gì tôi biết là cô ấy có một ý chí mạnh mẽ và một trách nhiệm vượt qua những người khác.
Và chính trách nhiệm đó là thứ đã đưa cô ấy đến tận đây.
Tên hồi quy giả đã nhìn thấy gì ở một người như cô ấy?
“Sự bất biến”
“Hở?”
Con người là một sinh vật dễ đổi thay.
Không có ai là không thay đổi cả.
Khi đói bụng thì có thể trở nên tham lam, còn khi đã no thì lại có thể nhường nhịn cho người khác.
Tất cả những điều đó đều thay đổi kết quả và câu chuyện.
“Cô Aileen không hề thay đổi”
“Tôi cũng thường hay nghe được điều đó”
Vậy nhưng, những người với cuộc đời bị đè nén bởi trách nhiệm thì khác.
Dù cho có điều gì xảy ra đi chăng nữa, họ sẽ vứt bỏ mọi thứ nhỏ nhặt vì nghĩa vụ đó.
Đó chính là nghĩa vụ và trách nhiệm của Aileen.
Cô ấy là một mỏ neo.
Giữa dòng chảy thời gian và trong các sự kiện luôn không ngừng đổi thay…
“Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác. Đó là việc tôi phải làm mà”
Chỉ có một mình cô ấy là người không thay đổi.
Với một kẻ luôn thay đổi mọi thứ, cô ấy là một người không thay đổi ngay cả sau hàng nghìn lần hồi quy.
[Hiểu biết của bạn về Aileen đã tăng]
“Dù bây giờ tôi đã thay đổi vì anh rồi”
Cô ấy nở một nụ cười tinh nghịch.
[Mở khóa kỹ năng kết hợp]


20 Bình luận
Cứ thế thôi hẹ hẹ 🗣️tiểu đường cờ mờ nờ rờ
mà bảo sao thg hồi quy nó luôn giữ Aileen sống vì Aileen là mỏ neo của nó ạ
gấu