Dù con người không thể nhớ tất cả mọi thứ, họ vẫn sẽ nhớ hầu hết những thứ cần nhớ.
Ví dụ như là ký ức về việc từng đến một nơi như này, hay là câu hỏi về việc làm sao mà mình lại nhớ được con đường dẫn đến đây.
“...Đó là cơ thể của tôi”
Jang Chaeyeon quay lại và điềm tĩnh lẩm bẩm trong khi nhìn cơ thể của cô ấy.
“Làm sao mà cô biết được?”
“Ngực”
“...”
Những lúc như này, tôi thực sự không biết phải nói gì cả.
Tôi hướng ánh mắt về phía lối vào.
Yu Daon không sao chứ?
Tôi mong là cô ấy vẫn ổn.
“Chính xác thì chuyện này là sao?”
Tôi vẫn chẳng thể nhìn thấy gì đặc biệt với mắt của mình.
Đó là lý do tôi không thể biết chắc rằng cơ thể mình đang nhìn có thực sự là của Jang Chaeyeon hay không.
Dù vậy, nếu như nó được trưng bày như này, chắc hẳn phải có lý do tương xứng nào đó.
<Tiêu đề: Quan sát giả>
Rốt cuộc thì chuyện này là sao?
Tại sao lại treo nó lên trên kia?
“Tôi có nên lấy nó ra không?”
“...Như vậy ổn chứ?”
“Không ổn”
Jang Chaeyeon điềm tĩnh trả lời câu hỏi của tôi và nhìn cơ thể của mình.
Sau khi nhìn cơ thể của bản thân với vẻ mặt phức tạp, Jang Chaeyeon lại quay về phía tôi.
“Nhưng ngoài nó ra, chúng ta không có thứ gì khác để xem xét ở đây cả”
Tôi nhìn xung quanh trước lời của cô ấy.
Cũng không sai.
Sau cùng thì chỉ có những con ma-nơ-canh không đầu và cơ thể của Jang Chaeyeon xung quanh chúng tôi thôi mà.
“Có gì đó hơi kỳ lạ”
“Cái gì?”
“Dù có nghĩ thế nào đi nữa, tôi hoàn toàn chẳng thấy được điểm chung nào giữa Quan sát giả và nơi này cả”
Hãy thử tổng hợp những gì Jang Chaeyeon đã nói và suy nghĩ nào.
Jang Chaeyeon, không, Quan sát giả đã phải chịu đựng đau khổ trong Khối lập phương suốt một thời gian dài để rồi mất đi bản ngã của mình, hoặc là bản ngã của cô ta đã bị xét nát thành từng mảnh.
Dù theo cách nào đi nữa, chúng đều mang nguyên giống nhau cả.
Nhưng điểm chung giữa chuyện đó và phần thân ma-nơ-canh là gì?
Theo như những gì tôi biết, chỉ có một thực thể sở hữu phần thân ma-nơ-canh và nói chuyện bằng đầu người.
Chủ Nghĩa Duy Mỹ.
Vậy thì Chủ Nghĩa Duy Mỹ có liên quan gì đến Khối lập phương?
Nhưng từ trước đến giờ không có điểm chung nào mà bây giờ lại xuất hiện thì đúng là kỳ lạ.
Khối lập phương đâu có liên quan gì đến nghệ thuật.
“Tôi lấy nó ra rồi đây”
Trong khi tôi đang trầm ngâm, Jang Chaeyeon đã lấy cơ thể của mình ra và đặt xuống.
“...Còn ấm”
“Hả?”
Cô ấy vừa nói gì cơ?
Sau khi nghe thấy lời nói của Jang Chaeyeon, tôi cũng nhanh chóng bước đến đó và áp ngón tay vào cổ tay của cơ thể cô ấy đang giữ.
Mạch vẫn đang đập.
“...Vẫn còn sống?”
“Tại sao?”
Jang Chaeyeon và tôi đồng thời đặt câu hỏi, và chính lúc đó, một câu hỏi khác nảy ra trong đầu tôi.
“Cô Chaeyeon”
“Ừm”
“Cô Chaeyeon, khi ở đây, không, trước khi cô bị đưa vào trong Khối lập phương, cô có biết về Chủ Nghĩa Duy Mỹ không?”
“...Tôi có biết”
Jang Chaeyeon gật đầu.
“Được rồi. Cô có nhớ là chúng ta đã ở cùng nhau trong Khối lập phương bao nhiêu lâu không?”
“...Vài tháng…thì phải…?”
Jang Chaeyeon chau mày như thể không nhớ ra được và lẩm bẩm.
“Tôi không nhớ ra được”
“Tôi cũng vậy”
Đây chính là vấn đề.
Trong suốt ngần ấy thời gian dài đằng đẵng đó, nhưng gì tôi có thể nhớ được chỉ có một chút.
Rõ ràng là chúng tôi dường như đã trải qua một khoảng thời gian khá dài trong đó.
Theo tôi thì là tầm một tháng gì đó.
“...”
“...”
Jang Chaeyeon và tôi nhìn nhau.
“Có lẽ chúng ta không chỉ ở trong đó vài tháng”
“Cũng có thể là vậy”
Jang Chaeyeon gật đầu trước lời của tôi.
Nhưng nếu điều đó là thật thì chính nó lại là một vấn đề.
Trước hết là cơ thể này và Khối lập phương.
Tôi đã nghĩ là cả hai sẽ tìm thấy gì đó nếu đi vào trong này, nhưng tất cả những gì chúng tôi tìm được chỉ là cơ thể không đầu của Jang Chaeyeon và những con ma-nơ-canh.
Không phải là không có thu hoạch gì mà vấn đề là không có thu hoạch có nghĩa nào.
“Chúng ta sẽ mang theo cơ thể của cô—”
-Rầm!
Trước khi tôi có thể nói xong, một thứ gì đó lăn vào trong đây với một âm thanh lớn.
Jang Chaeyeon vội vã giơ tay lên và tôi cũng rút súng của mình ra.
“Ư…”
Một giọng nói quen thuộc vang lên, và tôi nhanh chóng cất súng lại rồi chạy về phía âm thanh phát ra.
“Anh đến nơi an toàn rồi…”
Yu Daon đang mỉm cười nhìn tôi, toàn bộ cơ thể của cô ấy bị vặn xoắn một cách quái dị.
“Ahhh…”
Ngay sau đó, cơ thể của cô ấy bắt đầu nhanh chóng tự ghép lại về trạng thái ban đầu như thể thời gian đang quay ngược.
Yu Daon nhắm chặt mắt trong khi nhíu mày, và khi cơ thể của cô ấy trở về trạng thái ban đầu, Yu Daon liền mỉm cười nhìn tôi.
“May quá rồi…”
“Cô Daon, cô không sao chứ?”
“Tất nhiên là tôi còn sống rồi”
Yu Daon đứng dậy trong khi rên rỉ.
“Nhưng tôi không nghĩ đó là đối thủ có thể đánh thắng được. Ít nhất thì tôi tuyệt đối không thể thắng được”
Đến mức mà Yu Daon còn phải thốt ra từ ‘tuyệt đối’ sao?
Tôi trao đổi nhanh qua mắt với Jang Chaeyeon.
“Tôi hiểu rồi. Cô đã vất vả rồi”
“Ư..Vâng…Oái…!”
Yu Daon gật đầu định đứng dậy nhưng lại ngã xuống với một tiếng hét.
“Cô Daon, cô không sao chứ?”
Chẳng lẽ là tại nơi này có vết thương không hồi phục được sao?
“À, không. Không phải như vậy…”
Yu Daon lắp bắp trả lời.
“Do là cơ thể của tôi đã bị phá hỏng quá nhiều…có vẻ hiện tại tôi vẫn còn bị đau…”
“...Tôi xin lỗi”
Tôi tự hỏi liệu ngay từ đầu giúp đỡ Yu Daon chiến đấu có khi lại tốt hơn chăng.
“Không đâu! Chỉ cần anh Jaehun vẫn an toàn thì với tôi như vậy là đủ rồi!”
Và rồi Yu Daon cố đứng dậy cùng với tiếng rên rỉ.
“Để tôi giúp cô”
Tôi đưa vai ra cho Yu Daon, và cô ấy dựa vào vai tôi mà không nói thêm gì.
“Tôi sẽ ở như này một lát nhé”
“Ừm”
“Anh có tìm thấy gì không?”
Khi tôi kể cho Yu Daon đang tò mò nhìn xung quanh về việc đã tìm thấy cơ thể của Jang Chaeyeon và phần thân ma-nơ-canh, cô ấy liền chớp mắt và nghiêng đầu khó hiểu rồi nhìn Jang Chaeyeon và cơ thể của Jang Chaeyeon.
“Uầy, đúng là…giống hệt luôn nhỉ?”
“Đúng vậy”
“...”
Yu Daon nhìn cơ thể của Jang Chaeyeon với vẻ mặt nghiêm trọng rồi quay sang tôi.
“Kỳ lạ thật đấy. Cái đó trông giống hệt với thứ chúng ta đã nhìn thấy ở triển lãm nghệ thuật nhỉ?”
“Đúng vậy”
“Ưm…”
Rồi Yu Daon không nói thêm gì nữa.
“Cô có nhìn thấy cô Ahrin không?”
“Cô Ahrin…trước mắt thì cô ấy vẫn an toàn. Ít thì thì đó là cho đến lúc tôi bị bắt rồi cả cơ thể bị vặn xoắn rồi bị ném bay đến đây”
“...”
Có lẽ không còn nhiều thời gian nữa.
Trước mắt thì chúng tôi phải đi đã.
“Ta đi thôi”
“Nguy hiểm lắm…Không phải sẽ tốt hơn nếu chúng ta tạm thời bỏ cô Ahrin lại và mang theo một ai đó như Trưởng Chi nhánh sao?”
Yu Daon nhìn tôi và Jang Chaeyeon, và chúng tôi đồng thời lắc đầu.
“Chúng ta không biết khi nào hay làm thế nào để quay trở lại, và dù có quay lại được bằng cách nào đó đi chăng nữa, chúng ta cũng không biết cách để đến được đây”
Chúng tôi theo đúng nghĩa đen đã đến đây chẳng vì lý do gì cả mà.
Khả năng cao là chúng tôi sẽ không tìm được lối vào dù có muốn đi chăng nữa.
“Đúng thật…”
Yu Daon nhắm mắt lại và lẩm bẩm, rồi đột nhiên mở to mắt.
“Vậy thì hãy lén lút đưa cô Ahrin đi!”
“Trước mắt thì tôi cũng đang nghĩ đến chuyện đó”
Nếu chúng tôi lao vào cận chiến hay chỉ đơn giản là chiến đấu, tỷ lệ chiến thắng sẽ giảm đi đáng kể.
Nếu có thể lén lút đưa Song Ahrin đi thì tốt nhất là nên làm vậy, và sau đó cả bốn người sẽ cố giải quyết vấn đề bằng một cách nào đó…
“Có cách nào khác không?”
“Có vẻ là không…”
Cứ chỉ ở đây thì sẽ chẳng biết được gì rõ ràng, nhưng cũng không thể chờ đợi trong vô vọng được.
“Ta có nên mang cái này theo không?”
“Được rồi! Vậy thì chúng ta đi chứ?”
Yu Daon gật đầu mỉm cười, và Jang Chaeyeon cũng gật đầu.
“Đi thôi”
Tôi nhìn ra ngoài trong khi dìu Yu Daon vẫn chưa thể giữ vững được cơ thể của mình.
Không nhìn được bất cứ thứ gì cả.
“Sẽ ổn thôi”
Yu Daon nói vậy với một nụ cười.
“Có vẻ là thứ đó không thích đi vào trong này”
“Cũng có khả năng thứ đó đang đợi ở bên ngoài mà”
“Tôi không phải là đi vào đây một cách bình thường đâu mà là đã bị bắn đến từ xa như một pháo đấy”
Yu Daon lẩm bẩm trong khi chạm vào lưng tôi.
“Có lẽ thứ đó sẽ không đến đâu”
“...Tôi hiểu rồi”
Chúng tôi từ từ rời khỏi tòa nhà.
“Tôi sẽ dẫn đầu”
Jang Chaeyeon bước lên trước, và tôi cũng Yu Daon đi theo sau cô ấy.
Yu Daon cẩn thận nhìn Jang Chaeyeon, rồi chậm rãi tựa vào vai tôi và thì thầm.
“Cơ thể đó, nó có gì lạ lắm”
“Hả?”
Có gì lạ sao?
Khi tôi nhìn Yu Daon, cô ấy tiếp tục thì thầm với tôi.
“Phần cổ đã bị cắt theo một cách rất…kỳ quái”
“...Hả?”
Vậy nghĩa là sao?
Yu Daon hạ thấp giọng xuống hơn nữa.
“Kiểu như là rất xiêu vẹo nhỉ…? Dù sao thì tôi có cảm giác như vậy”
“...Tôi hiểu rồi”
Nhưng tại sao cô ấy lại phải nói nhỏ điều này với mình tôi vậy chứ?
“Với cả”
Cô ấy khẽ nhíu mày.
“Tôi không ngửi thấy mùi màu vẽ”
“Hả?”
“Khi chúng ta đến triển lãm nghệ thuật hoặc là…ừm, gặp Chủ Nghĩa Duy Mỹ gì đó, tôi có thể ngửi được một mùi màu vẽ nồng nặc”
Như thể đang nhớ lại lúc đó, Yu Daon thoáng nhìn về xa xăm.
“Nhưng thứ kia hoàn toàn không có chút mùi màu vẽ nào cả. Nó chỉ có…mùi của cô Chaeyeon thôi”
“...”
Không có mùi màu vẽ mà chỉ có mùi của Jang Chaeyeon.
“Trước hết thì tôi hiểu rồi. Nhưng mà tại sao cô lại phải nói khẽ vậy chứ…”
“Chuyện đó…”
Yu Daon tiếp tục thì thầm với tôi, và cùng với một tiếng ‘Tách!’, âm thanh một thứ gì đó cứng dẫm xuống đất vang lên.
Jang Chaeyeon vội vã trốn vào đâu đó, và tôi cũng đưa Yu Daon đi trốn.
Tiếng bước chân càng lúc càng đến gần.
“Đau quá…đau quá…”
Như thể đang than khóc, Quan sát giả bước đi với giọng của Jang Chaeyeon trong khi đang nức nở.
-Thụp.
Thứ đó dừng lại.
“Không. Hoàn toàn không đau. Nhưng mình nhất định phải lôi ký ức đó ra”
Thứ đó lẩm bẩm với giọng ghê rợn, dậm mạnh chân một cái rồi nói tiếp.
“Phải mở mắt”
Phải mở mắt?
“Phải tìm ra rồi quên đi”
Thứ đó lẩm bẩm, và như chưa từng có chuyện gì xảy ra, lại tiếp tục than khóc.
“Đau quá…vì đau nên…”
-Roẹt!
Một âm thanh kỳ quái bắt đầu vang lên từ trên trời.
Tôi vội vã ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
“...Điên rồ”
Tôi vừa nhận ra một điều.
Từ đầu đến giờ, tôi đã nghĩ rằng bầu trời mà mình nhìn thấy chỉ là một bầu trời tối đen.
Nhưng thật ra không phải là vậy.
Một con mắt khổng lồ đang nhìn xuống chúng tôi.
“Con mắt…”
Đó là một con mắt.
Đó không phải là bầu trời.
Chúng tôi ngay từ đầu đã chỉ nhìn vào mi mắt của thứ đó.
“Tìm thấy rồi!”
Cùng lúc khi thứ đó hét lên, Jang Chaeyeon đổ gục xuống tại chỗ.
“Cô Chaeyeon!”
“Anh, Jaehun…!”
Yu Daon nắm lấy tay tôi, và tôi nhìn cô ấy.
Với vẻ mặt đau đớn, cô ấy giữ lấy tim mình và nhắm chặt mắt lại, rồi cánh tay của cô ấy buông thõng.
Rốt cuộc là chuyện gì đang—
Trước khi tôi có thể hoàn thành suy nghĩ của mình, một cơn đau kinh khủng ập đến lồng ngực của tôi.
“Gư…ha…!”
Cứ như vậy, tôi gục xuống.
***
“...Anh Jaehun!”
Yu Daon mở to mắt.
Cô nhìn xung quanh.
Cái gì thế này?
Chuyện gì vừa xảy ra?
Người đàn ông đâu rồi?
Cô vội vã nhìn xung quanh.
Cô đang ở đâu chứ?
Cố nén lại sự lo lắng đang trào lên, cô di chuyển cơ thể của mình.
Nơi đây là đâu?
Ngay khi cô vừa nghĩ vậy…
-Ào…
Một cơn mưa vàng kim đổ xuống.
Và ở cuối tầm mắt của cô, một mái tóc đen đang tung bay.
“...Mình?”
Yu Daon lẩm bẩm với giọng thẫn thờ.
Ở đó là một Yu Daon đang khóc trong khi hứng chịu cơn mưa vàng kim.


7 Bình luận