Tôi nhớ là đã từng nghe được rằng một người dù có bơi giỏi đến mấy cũng sẽ không thể bơi được nếu rơi vào một dòng nước chảy siết.
Tôi phải công nhận là họ nói đúng thật.
Ngay khi vừa rơi xuống nước, cơ thể của tôi ngay lập tức bị cuốn đi với một cảm giác lạnh lẽo.
Sau khi bị cuốn trôi đi trong một khoảng thời gian không biết là bao lâu, dòng nước rung động như thể đang nhổ chúng tôi ra, và chúng tôi bị hất văng lên mặt đất.
“Khụ! Khụ!”
Song Ahrin lườm tôi trong khi ho ra nước.
“Này! Suýt nữa thì chết hết cả lũ rồi đấy! Tại sao anh lại gập tay lại hả?!”
“Thì sổ hướng dẫn bảo tôi làm vậy mà?”
“Không, tôi chịu đấy. Chẳng biết nói gì nữa…”
Song Ahrin thở dài nhìn tôi trong khi đặt tay lên giữa hai mày.
“Thế nếu sổ hướng dẫn bảo anh chết thì anh cũng định chết luôn à?”
Đúng là tôi có làm vậy một lần rồi nhưng cũng không cần phải nói ra làm gì.
“Tôi không nghĩ là nó sẽ làm vậy mà không có lý do”
Ít nhất là trong tình huống này, sổ hướng dẫn không phải kiểu sẽ nói gì đó mà không suy nghĩ.
“Nhưng điều đó đâu có nghĩa là phải đặt mạng sống của chúng ta lên bàn cân!”
“Đúng thật. Tôi xin lỗi”
Khi tôi hơi cúi đầu, Song Ahrin liền nhắm chặt mắt lại và lẩm bẩm trong khi ôm đầu .
“Hà, dù sao đi nữa, làm cho tốt vào”
“Tôi hiểu rồi”
Tôi nhìn Yu Daon và Jang Chaeyeon.
Jang Chaeyeon đang chạm vào cơ thể của mình đây đó với vẻ bất ngờ, và Yu Daon cũng đang giữ chặt ngực mình với vẻ mặt ngơ ngác.
“Hở? Tại sao lại không đau…?”
Jang Chaeyeon phản ứng lại trước lời lẩm bẩm của Yu Daon.
“...Cô đã đi vào trong nước?”
Jang Chaeyeon nhìn Yu Daon với vẻ mặt sững sờ, và Yu Daon chậm rãi gật đầu.
“Tôi…đã đi vào thật”
Cô ấy e dè nhìn tôi.
Jang Chaeyeon nhìn chằm chằm vào Yu Daon, còn Yu Daon thì nhìn vào tôi như thể đang dò xét tâm trạng của tôi.
“Cô Daon”
“Không, không có gì đặc biệt đâu”
“Thật sao?”
“...Tôi, tôi chỉ sợ là anh Jaehun sẽ lo lắng thôi”
Yu Daon lẩm bẩm với giọng lí nhí trước lời của tôi.
Tôi khẽ thở dài rồi hơi cúi đầu với Yu Daon.
“Cảm ơn cô. Tôi lần nào cũng phải cảm ơn cô hết”
“Đó là việc tôi đương nhiên phải làm mà”
Cô ấy khẽ mỉm cười nhìn tôi.
“Với cả, chúng ta đến nơi rồi”
Jang Chaeyeon nhìn cảnh tượng đó rồi vỗ nhẹ vào vai tôi và nhìn về trước.
Khi tôi nhìn theo ánh mắt của cô ấy, ở đó là một bó hoa.
“...Một bó hoa?”
Cái chèn tôi nhìn thấy lần trước không có thiết kế kiểu này.
Khi tôi nhìn chằm chằm vào bó hoa, Jang Chaeyeon chậm rãi gật đầu trả lời.
“Như này là đã quá muộn rồi”
“Không, tại sao cô lại nói điều đó bình thản vậy chứ?”
Khi Jang Chaeyeon vươn tay ra, bó hoa liền từ từ bay vào tay cô ấy.
“Ta phải dùng thứ này để đóng cái chèn vào”
Khi tôi nhìn bó hoa cô ấy đang cầm, một cửa sổ trong suốt xuất hiện.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Dâng Hoa]
[Tuổi: X]
[Đặc trưng: Xoa dịu]
[Khả năng: Xoa dịu]
[Tiểu sử: Xoa dịu bằng vô số linh hồn có thể không phải là cách khôn ngoan nhất, nhưng họ nhận định rằng đó là cách hiệu quả nhất]
[Điểm yếu: Chỉ cần đốt bó hoa là xong]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“Bằng cách nào?”
Tôi biết bó hoa đó là gì rồi, nhưng vấn đề là bằng cách nào?
Cách thức thực hiện không được nêu ra rõ ràng.
“Đi theo tôi”
Jang Chaeyeon bước đi một cách thuần thục, và ba người chúng tôi theo sau cô ấy.
Chuyện như này đã xảy ra nhiều lần rồi sao?
Jang Chaeyeon bước đi với bó hoa trong tay, và chẳng mấy chốc, chúng tôi đến được một cái ao nhỏ.
Cái này thì nên gọi là một cái ao hay là một vũng nước nhỉ?
Jang Chaeyeon quay lưng về phía ao nước nhìn chúng tôi và từ từ ném bó hoa về sau.
“Tất cả mau quay lại”
Trước lời của cô ấy, chúng tôi đều quay người lại.
-Tõm!
Âm thanh bó hoa rơi xuống nước vang lên.
-Rộp…rộp…
Ngay lập tức, âm thanh nhai thứ gì đó vang lên.
-Rộp…rộp…
Âm thanh đó giống như đang nhai hoa vậy.
Và rồi…
-Aah! Aah!
-Gaaah!
Tôi có ảo giác rằng mình có thể nghe thấy tiếng la hét của con người.
Âm thanh đó đã vang lên như vậy được bao lâu rồi?
Không lâu sau, âm thanh dừng lại và Jang Chaeyeon gật đầu.
“Bây giờ thì ta có thể quay lại nhìn rồi”
Khi tôi từ từ quay lại nhìn cái ao, bó hoa đã biến mất, chỉ còn lại một vũng máu nổi trên mặt nước.
“Vậy là xong rồi”
“...Kết thúc rồi sao?”
“Ừm”
Cái quái, nhạt nhẽo thế.
Bầu không khí căng thẳng tan biến, và Song Ahrin cũng thở dài.
“Công việc thật sự dễ vậy sao. Mấy người có mỗi một việc như này mà cũng không làm được à?”
“Không người nào tìm được đường cả”
“Cũng có lý…chắc vậy”
Chậc, Song Ahrin tặc lưỡi và gật đầu.
“Nhưng cũng không đến mức cần mất quá nhiều thời gian để tìm thứ này”
“Cái đó có hơi kỳ lạ”
“...Lúc quay về phải báo cáo mới được”
Song Ahrin gật đầu rồi bước đi.
“Mấy người còn đứng đấy làm gì nữa? Đi nhanh thôi”
Tôi đi theo sau Song Ahrin.
“Dù vậy, may là kết thúc nhanh chóng như này nhỉ!”
Yu Daon mỉm cười với vẻ vui mừng, và tôi cũng gật đầu.
Nhưng thực sự đến đây là kết thúc rồi sao?
Không biết từ lúc nào, chúng tôi đã đang đi trong hang động đã rút hết nước.
“Nhưng mà, thứ ở trong loại nước này…”
“Không phải thứ tốt đẹp gì đâu. Cứ nghĩ nó tương tự với thứ anh vừa nhìn thấy là được”
Jang Chaeyeon đáp lại thay cho Song Ahrin, và Song Ahrin chỉ im lặng gật đầu.
“...Tôi hiểu rồi”
Tôi chỉ trả lời như vậy và tiếp tục bước đi.
“Dù vậy, đúng như Tóc Đen nói, may là chuyện này kết thúc nhanh chóng”
Song Ahrin thở phào nhẹ nhõm như thể đã trút bỏ được một gánh nặng và đi ra khỏi cửa hang.
Xét đến cách cô ấy đang nhiệt tình chia sẻ ý kiến của mình về cách để tránh được cơn giận của Trưởng Chi nhánh, có vẻ là cảm giác căng thẳng đã dịu đi phần nào.
“Nghe rõ chưa, khi nói chuyện với Trưởng Chi nhánh, mấy người nhất định phải dùng cả tấm lòng để cầu xin đấy, phải dùng cảm xúc. Rõ…”
Song Ahrin, người đầu tiên đi ra khỏi hang, ngay lập tức im bặt.
“...Cô Ahrin?”
“...”
“Cô Ahrin?”
Song Ahrin cứng đờ, không nói dù chỉ một lời.
Không, cô ấy trông như thể đã bị dừng lại tại chỗ vậy.
Tôi vội vàng nhìn lên đầu Song Ahrin.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Song Ahrin]
[Tuổi: 21]
[Đặc trưng: -]
[Khả năng: -]
[Tiểu sử: -]
[Điểm yếu: Không còn nhiều thời gian nữa]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Có gì đó không đúng.
“Mọi người, đừng ra ngoài”
Trước lời của tôi, Yu Daon và Jang Chaeyeon đứng lại, ánh mắt của họ hướng ra ngoài.
“Bầu trời…”
Yu Daon lẩm bẩm với giọng kinh ngạc, và tôi cũng ngẩng lên nhìn bầu trời.
Một con mắt khổng lồ đang lơ lửng trên trời.
Con ngươi của nó đảo qua lại nhìn xung quanh.
“Chúng ta đến nhầm lối ra rồi sao…?”
Yu Daon điềm tĩnh lẩm bẩm, và tôi cũng băn khoăn không biết có nên quay trở lại hay không nhưng không thể.
“Hãy cứ cứu cô Ahrin trước đã”
Chúng tôi không thể bỏ lại Song Ahrin được.
“...Vậy thì để tôi…”
Yu Daon từ từ vươn tay ra, và Jang Chaeyeon đánh vào tay cô ấy.
“Để tôi làm”
Khi cô ấy vươn tay ra, Song Ahrin đang cứng đơ như đá liền từ từ được kéo về phía chúng tôi.
Sau khi được kéo lại vào trong hang một lúc, Song Ahrin liền chớp mắt và thở hổn hển.
“Chuyện, chuyện gì vừa xảy ra vậy…?”
Song Ahrin đảo mắt nhìn xung quanh, quay sang chúng tôi, rồi lại hướng về con mắt đang lơ lửng trên trời.
“Lại cái gì nữa kia”
“Cô không biết sao?”
“Không, không phải là tất cả…ư…ưm…”
Song Ahrin lẩm bẩm với vẻ bối rối trong khi ấn vào thái dương của mình.
“...Chúng ta có nên ra ngoài không?”
Yu Daon lẩm bẩm, và tôi cũng không biết phải trả lời như nào.
“Tôi nghĩ là chúng ta nên quay lại”
“Được rồi”
Ngay khi chúng tôi vừa từ từ quay người lại…
-Ào…
“Hở, nhanh vậy sao?”
Song Ahrin lẩm bẩm với giọng bối rối, và ánh mắt của ba người kia nhìn về tôi.
Chúng tôi phải làm gì đây?
“...Đi vào thôi”
Ở bên trong hang vẫn tốt hơn là đối mặt với một thứ chưa biết.
Trong khi tôi đang nghĩ vậy và di chuyển vào bên trong hang…
-ÀO!!
Giờ đây, dòng nước bắt đầu ập đến với một tốc độ kinh khủng và đẩy chúng tôi ra ngoài.
“Đợi đã, tại sao việc này đột nhiên lại xảy ra chứ…!”
Chẳng mấy chốc, nước đã dâng đến eo chúng tôi, và Song Ahrin hét lên đầy hoảng hốt.
Chúng tôi có thể cứ vậy lội qua dòng nước như này không?
“Cô Daon”
“Vâng?”
“Điều gì sẽ xảy ra nếu ta bị chìm quá sâu trong dòng nước”
“...Ta sẽ bị ngừng tim”
“Thời gian như nào?”
“Cứ tầm ba giây là lại bị một lần…”
“Đi ra thôi”
Không có thời gian để suy nghĩ.
Trước lời của tôi, Jang Chaeyeon nắm lấy tay của tôi và Yu Daon, còn Song Ahrin thì bị kéo theo ở vạt áo.
“Này! Ra ngoài là sẽ gặp rắc rối lớn đấy!”
“Vậy chúng ta có thể lội qua dòng nước này không?”
“...Không khả thi, nhưng mà…!”
“Đi thôi”
Jang Chaeyeon lẩm bẩm và ném tôi cùng Yu Daon ra ngoài, rồi Song Ahrin cũng bay theo sau, khiến tất cả chúng tôi đều đi ra ngoài.
Cùng lúc đó, con ngươi khổng lồ lơ lửng trên trời nhìn chúng tôi.
Tôi cảm giác như tim mình đang co lại.
Thế giới đang từ từ chuyển động chậm dần, và nhịp thở của tôi cũng đang chậm lại.
Tôi có thể cảm nhận được rõ ràng.
Tôi đang chết dần.
Tôi ngước mắt lên đối diện với ánh mắt của con ngươi.
Tôi cần phải tìm cách bằng bất cứ giá nào.
Không thể cứ vậy mà chết được.
Ngay sau đó, một cửa sổ trong suốt xuất hiện.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: --\--]
[Tuổi: --/--]
[Đặc trưng: Quan sát]
[Khả năng: Quan sát]
[Tiểu sử: Đây là nghệ thuật hoàn hảo]
[Điểm yếu: -]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Cùng lúc đó, một ai đấy đánh mạnh vào lưng tôi.
“Dậy đi!”
Là Jang Chaeyeon.
Cô ấy đang nhìn tôi trong khi đặt tay lên ngực.
“Tỉnh lại đi! Chạy mau!”
Và rồi, cô ấy bắt đầu chạy đi trong khi kéo tôi theo.
Không, có thật là chúng tôi đang chạy không vậy?
Với tốc độ hiện tại, chúng tôi giống như đang đi bộ hơn là chạy.
Đây thực sự là đang chạy sao?
Chân của tôi cứng lại, cảm giác như không thể rơi xuống được.
Dù vậy, Jang Chaeyeon vẫn tiếp tục hét lên gì đó với tôi, còn Yu Daon và Song Ahrin thì vẫn đang đứng yên ở phía sau không nhúc nhích.
Nếu cứ tiếp tục như này—
<Oa! Những người bạn mới!>
Và rồi, một giọng nói vui vẻ làm rung động đầu tôi.
Thế giới đang chuyển động chậm dần lấy lại tốc độ ban đầu của nó, và trái tim đang ngừng lại của tôi cũng bắt đầu tìm lại nhịp đập của nó.
Yu Daon và Song Ahrin cũng vậy sao?
Tôi quay lại nhìn hai người họ, nhưng cả hai vẫn cứng đờ không nhúc nhích.
<Cũng được một thời gian rất rất lâu rồi đấy! Tên của các cậu là gì?>
Một giọng nói ồn ào vang vào tai tôi khiến tôi vô thức chau mày và lấy tay bịt tai lại.
Nhưng mà giọng nói này, tôi đã nghe được nó ở đâu nhiều rồi nhỉ?
Cùng lúc đó, Jang Chaeyeon đứng lên trước như để bảo vệ tôi.
“Cẩn thận”
Phải rồi.
Giọng nói đó giống hệt của cô ấy.
-Cộp…cộp…
Tiếng bước chân vọng đến, và tôi ngẩng đầu nhìn về trước.
Một con ma-nơ-canh đang tiến đến đây.
Không phải.
Chỉ có phần thân là của một con ma-nơ-canh.
Phần đầu của nó là của con người.
Mái tóc trắng đã mọc đủ dài để che đi phần mông, và đôi mắt đang nhìn chúng tôi với niềm vui và vẻ hiếu kỳ.
Đó là một khuôn mặt quen thuộc.
“Oa! Những người bạn mới! Và cả…”
Thứ đó nhìn Jang Chaeyeon rồi dùng tay che miệng như thể ngạc nhiên.
Một hành động cường điệu chẳng để làm gì.
“Cậu thực sự nhìn giống tờ lắm luôn nè! Không, phải nói là trông y như đúc luôn!”
Jang Chaeyeon nhắm chặt mắt lại.


9 Bình luận