Chiến tranh thông tin luôn rất quan trọng.
Hiểu rõ về đối thủ giúp ta chuẩn bị kỹ càng cho đối thủ đó, hơn nữa còn giúp ta tạo ra các yếu tố bất ngờ
Đó là lý do tại sao tôi đã bằng cách nào đó vượt qua được những khó khăn như này.
Khi đối phó với những thứ chưa biết, tôi có thể chiến đấu với một lượng thông tin nhất định chứ không phải là hoàn toàn không biết gì về đối phương.
Nhưng ngược lại, đó sẽ là một câu chuyện khác nếu đối thủ cũng có thông tin về tôi.
Tôi không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Chúng biết về tôi.
Và chúng đã chuẩn bị các phương pháp để tấn công tôi.
Chúng đã cố tình giấu bản thân vào trong những cái xác vì biết tôi có thể tìm ra chúng.
Bằng cách nào?
“Này, tỉnh táo lại đi!”
Song Ahrin đánh mạnh vào lưng tôi như thể cắt đứt luồng suy nghĩ của tôi.
Cùng với một tiếng bộp, tôi lấy lại tập trung.
“Đừng có làm vẻ mặt bị sốc đó nữa!”
“...Cô Ahrin nói đúng”
Tôi điều chỉnh biểu cảm và sắp xếp lại suy nghĩ của mình.
“Giả sử những thứ đó có biết về anh đi chăng nữa”
“Ừm”
“Chúng vẫn chưa hoàn toàn biết chính xác về anh, đúng chứ?”
“Ý cô là sao?”
Trước câu hỏi của tôi, Song Ahrin hơi nhíu mày.
“Tóm lại là như này. Nếu biết về anh, chúng đã không làm một thử nghiệm như vậy rồi”
“Thử nghiệm…”
Tôi hiểu ra được điều Song Ahrin muốn nói.
“Cô Ahrin muốn nói là hiện tại chúng đang tìm hiểu về tôi sao?”
“Đúng vậy”
Cô ấy gật đầu.
“Vì biết rằng anh có thể phát hiện ra khi chúng đang ẩn nập, vậy nên chúng đã cố tình để một con người ở chính giữa để xác nhận. Chúng đang thu thập thông tin về anh”
“...Điều đó cũng có lý”
“Liệu một con ký sinh trùng có thể suy nghĩ đến mức đó không?”
“Không có chuyện đó đâu”
“Chẳng thể nào biết được”
Yu Daon nhìn chúng tôi hỏi, rồi Song Ahrin và tôi đã trả lời ngay lập tức.
“Những thứ đó cũng có thể thông minh hơn chúng ta mà”
“Đúng vậy. Hoặc có thể là chúng đã hoàn toàn nắm rõ cách sống của chúng ta”
“Ưm, việc đó cũng khả thi nhỉ”
Yu Daon đặt tay lên cằm rên rỉ, và Jang Chaeyeon nhìn chúng tôi.
“Không sao cả”
Cô ấy gật đầu.
“Chúng ta có thể giải quyết việc này. Từ trước đến nay vẫn luôn như vậy”
“...”
Jang Chaeyeon nói đúng.
Dù sao thì bây giờ có lo lắng thêm nữa cũng chẳng thay đổi được gì.
“Cô Chaeyeon nói đúng. Chúng ta đi thôi”
Tôi gật đầu và nhìn người đàn ông.
“Hà…hà…”
Người đàn ông nhìn chúng tôi trong khi ổn định lại nhịp thở của mình.
“Mọi người là…”
“Chúng tôi đến từ Chi nhánh Gangseo”
“Chi nhánh Gangseo…”
Anh ta cẩn trọng nhìn lướt qua chúng tôi rồi nhìn Yu Daon.
“À, những người kỳ lạ khi đó…”
“...Đúng vậy, chính là những người kỳ lạ khi đó đây”
“Không, tôi xin lỗi. Tôi hoàn toàn không có ý đó”
Tôi ngăn người đàn ông lại khi anh ta đang vội vàng cúi đầu và hỏi tiếp.
“Đã có chuyện gì xảy ra sao?”
“...Ah…”
Anh ta lại nhìn xung quanh và bịt chặt miệng mình.
“Gư…”
Sau khi nôn khan một hồi, người đàn ông bắt đầu giải thích.
“Tôi chỉ đơn giản là đang…bước đi, nhưng rồi người đang đi bên cạnh tôi đột nhiên đứng lại…Khi tôi hỏi tại sao anh ta lại dừng, lưng của anh ta liền…”
“Bị xé toạc và một thứ gì đó đã chui ra nhỉ”
“...Làm sao mà anh biết được?”
“Tôi chỉ tình cờ biết được thôi. Sau đó thì sao?”
“...Thứ đó chui ra và hạ gục một người trong nhóm tôi, nhưng vì chúng tôi không phải kiểu sẽ làm việc thiếu thận trọng nên cũng đã xử lý khá tốt…Vấn đề là chuyện xảy ra sau đó”
Người đàn ông lắp bắp nói tiếp.
“Mọi người có biết cảm giác đột nhiên bị cô lập trong một tập thể không?”
“Tôi hiểu ý anh nói”
Cảm giác cô lập.
Khi ta nhận ra rằng bản thân khác biệt so với những người khác, hoặc khi nhận ra rằng những người khác đang tẩy chay mình.
“Vâng. Do đột nhiên có cảm giác bị cô lập, tôi đã nhìn xung quanh”
Người đàn ông nói tiếp, đôi bàn tay của anh ta run lẩy bẩy.
“Vậy là, tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào tôi”
Tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm anh ta?
Có gì đó không đúng.
“...Khoan đã”
Và rồi Song Ahrin, đang lắng nghe câu chuyện của người đàn ông, có vẻ cũng có cùng suy nghĩ giống tôi, và khi cô ấy búng tay, cơ thể của người đàn ông liền đứng im.
“Nếu vậy thì anh đáng lẽ đã không thể sống sót được rồi. Làm sao mà anh lại có thể sống sót hả?”
“...”
“...Tên này đang từ chối trả lời”
Song Ahrin nhíu mày nhìn tôi.
“Tôi có nên cưỡng chế bắt hắn khai ra không?”
“...Nhờ cô đấy”
“Được rồi”
Và với một tiếng búng tay, vẻ mặt của người đàn ông liền không ngừng thay đổi, lúc thì đau khổ, lúc thì hạnh phúc, rồi anh ta bắt đầu nói tiếp bằng chất giọng đều đều.
“Một trong số chúng đã thúc ép tôi bán đứng đồng đội”
“Chúng đã thúc ép anh bán đứng đồng đội sao?”
“Vâng, chúng nói rằng nếu làm vậy thì sẽ tha mạng cho tôi…”
“...Vậy thì những cái xác kia…”
“Vâng, đó là những người của đội khác”
“Thế còn những người trong đội của anh thì sao? Nói cách khác là những con quái vật là đã từng trong đội của anh thì sao hả?”
“Chúng đã bỏ chạy rồi”
“Chạy đi đâu?”
Giọng của Song Ahrin càng lúc càng hạ thấp, còn người đàn ông thì chỉ đơn giản là tiếp tục trả lời bằng giọng đều đều, chỉ tay về một con hướng.
“Chúng đã tiến vào trong”
“...”
-Tách!
Khi Song Ahrin búng tay, người đàn ông liền đứng thẳng dậy.
“Ở yên tại đây, và hãy thú nhận tội lỗi của mình đi”
“Tôi hiểu rồi”
“Đọc lại dòng thứ năm trong sổ hướng dẫn được cấp cho nhân sự của Cục Quản thúc”
“...Ngay cả khi bỏ rơi tất cả để sống sót một mình, sau cùng bản thân chắc chắn rồi cũng sẽ chết. Đừng vứt bỏ một tương lai lớn hơn chỉ để né tránh một nguy hiểm nhất thời”
“Đừng có quên điều đó và hãy sống tiếp”
“Tôi hiểu rồi”
“...Là như vậy đấy”
Song Ahrin nhìn tôi.
Một vị đắng ngắt thoáng lan ra trong miệng tôi, nhưng tôi nhìn cô ấy mà không để lộ điều đó.
“Chẳng thể làm gì khác. Những việc đã qua không thể nào quay trở lại được”
“...Anh vẫn rất lạnh lùng ngay cả trong những lúc như này nhỉ”
“Cần phải có người làm việc đó
Chỉ là vai trò đó đã luôn là của tôi mà thôi.
“...Được rồi”
Song Ahrin thở dài rồi nhìn tôi.
“Tiếp theo anh định làm gì?”
“Còn có thể làm gì nữa chứ? Tôi đã được bảo rằng đừng vứt bỏ một tương lai lớn hơn chỉ để né tránh một nguy hiểm nhất thời mà”
“...Ừm. Anh quả thực đúng là nhân tài phù hợp nhất cho Cục Quản thúc đấy”
Song Ahrin đứng bên cạnh tôi với một nụ cười cay đắng, và giống như trước đó, chúng tôi lại tiếp tục bước đi.
Bỏ lại người đàn ông đang đứng yên vô cảm giữa những cái xác ở phía sau.
***
Chẳng biết nên gọi nơi này là Bờ sông hay là bức tường thịt kỳ quái của mình sinh vật nào đó nữa.
Nhưng nếu phải chỉ ra mấy vấn đề của nơi này thì trước tiên phải nói đến việc mùi ở đây cực kỳ khó chịu.
Và ngay cả việc đi lại cũng rất khó khăn nữa chứ, nhưng điều gây bực mình hơn tất thảy là,
“...Tìm đường ở đây khó quá đi…”
Yu Daon lẩm bẩm trong khi bước đi.
Đúng như cô ấy nói.
Vấn đề là dù chúng tôi có nhìn đi đâu đi chăng nữa, những con đường đều quá giống nhau đến mức chẳng thể nào cảm nhận được gì.
“May là có vết màu và thứ mùi đó chứ không thì chúng ta đã thực sự bị lạc rồi”
Tôi gật đầu đồng tình với Yu Daon và nhìn xung quanh.
Thực sự nếu không có Yu Daon thì chúng tôi đã thực sự lạc đường từ lâu rồi.
“Là hướng này nhỉ?”
“Vâng. Mùi hương đang không ngừng tỏa ra từ đây”
Yu Daon khẽ nhíu mày và ngửi mùi trong khi đáp lại.
“Đừng lo. Chúng ta không lạc đường được đâu”
“Tôi hiểu rồi”
Tôi đáp lại như vậy và quay về sau kiểm tra hai người kia.
Song Ahrin đang nhìn xung quanh đầy căng thẳng, và Jang Chaeyeon đang liên tục ngó nghiêng.
“Hai người có nhìn thấy gì không?”
“Không có
“Đến bây giờ thì vẫn chưa”
Sau khi kiểm tra với hai người kia, tôi nhấc chân lên rồi ngay lập tức dừng lại trước lời của Yu Daon.
“Mùi này. Nồng quá. Nó đang đến từ phía trước”
Trước lời thì thầm của cô ấy, tất cả chúng tôi đều chuẩn bị sẵn sàng.
-Thụp…thụp…
-Thụp…thụp…
Tiếng bước chân đang càng lúc đến gần hơn.
Tôi nín thở để chuẩn bị tấn công,
-Thụp thụp thụp thụp!
Đồng thời, tiếng bước chân vang đến từ phía trước.
Tôi rút khẩu súng của mình ra, và suy nghĩ của tôi dừng lại khi nhìn thấy thứ xuất hiện trước mắt mình.
Đó là nửa thân dưới của một người.
Tôi không biết nửa thân trên đã đi đâu, nhưng phần thân dưới chỉ đang tự di chuyển và chạy về phía chúng tôi.
Tôi không nhìn thấy gì cả.
Đòn tấn công.
“Là một đòn nghi binh, mọi người mau…!”
Khi tôi vội vã hét lên, một cái bóng liền rọi xuống từ trên đầu tôi.
Tôi ngẩng lên nhìn và chạm mắt với phần thân trên của một người đang rơi về phía tôi.
Khi chạm mắt với tôi, khuôn mặt của kẻ đó liền nở một nụ cười tươi đến mức như sắp xé rách khóe miệng.
Một cửa sổ trong suốt xuất hiện.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: X]
[Tuổi: X]
[Đặc trưng: X]
[Khả năng: X]
[Tiểu sử: Lần này ngươi đã bị lừa]
[Điểm yếu: X]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“...!”
Tôi ném người về sau, đồng thời cũng vươn tay ra,
[Khiên của Chronos: Còn 10 giây]
Một tấm màng bán trong suốt trải ra, và thứ đó ngay lập tức dừng lại giữa không trung.
“Một thôi sao…?”
Không thể nào có chuyện chỉ có một con được.
Tôi vội vàng nhìn xung quanh những khối thịt màu hồng để tìm kiếm những thứ đang lẩn trốn, nhưng không thấy được gì.
Cùng lúc đó, tấm màng trong suốt biến mất, và khi Jang Chaeyeon vươn tay ra, thứ đó dừng lại giữa không trung.
-Vút!
Đồng thời, thứ đó bay toàn lực về hướng ngược lại.
Thứ đó bay khỏi tầm mắt của chúng tôi,
“...”
Và Jang Chaeyeon siết chặt tay lại thành nắm đấm trong khi nhắm mắt.
-Rắc!
Âm thanh kinh khủng của một thứ gì đó bị nghiền nát vang lên, và Jang Chaeyeon lại mở mắt.
“Dọn dẹp xong rồi”
“...”
“...”
“...”
Ba người chúng tôi còn chẳng có thời gian để đáp lại.
Vì chúng tôi đều phải chuẩn bị cho những mối đe dọa có thể nối tiếp sau đó.
Năm phút trôi qua.
Mười phút trôi qua, và khi nhận ra rằng vẫn chưa có thứ gì xuất hiện, chúng tôi liền nhìn nhau.
“...Đi thôi”
Cùng lúc đó,
-Thụp thụp thụp!
Tiếng bước chân lại vang lên lần nữa và một cái cổ tay rơi xuống từ trên trời.
Lần này cũng vẫn là hành vi đó.
Hơn nữa so với lúc nãy thì chúng tôi đã có thể xử lý dễ dàng hơn hẳn.
Cứ tiếp tục tiến lên như vậy, chúng tôi đã bị tấn công bất ngờ vài lần
“Ôi, thực sự xuất hiện nhiều quá đi…!”
“...Phù…”
“...Ôi trời…”
“...”
Tất cả chúng tôi đều đã kiệt sức.
Chỉ có mình Yu Daon vẫn bình thường là đang chờ chúng tôi.
“...Đây là…”
“...Đúng vậy. Có vẻ suy nghĩ của cô Chaeyeon là đúng đấy”
Tôi gật đầu trong khi nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Jang Chaeyeon.
“Có vẻ là chúng ta đang ở trong một cuộc chiến tranh tiêu hao”
***
“...”
-Cộp!
Trong văn phòng yên tĩnh một ai đó đặt cốc cà phê của mình xuống và đứng dậy.
“Trưởng phòng?”
“Đã bảo là đừng gọi tôi bằng danh xưng đó rồi mà. Hiện tại tôi còn chẳng thể làm công việc của một Trưởng phòng”
“So với việc đó thì cô lại làm xong công việc giấy tờ ngay lập tức nhỉ?”
“Dù sao đi nữa”
Mái tóc vàng tro của cô ấy tung bay khi cô đứng dậy và nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mặt trời rực rỡ và thời tiết se lạnh.
“Không còn việc gì để làm nữa đâu nhỉ?”
“À, vâng. Không còn gì nữa đâu. Cô định tan làm à?”
“Ừm. Bây giờ tôi định tan làm”
“Vâng, đi về cẩn thận…Nhưng mà tại sao cô lại mang súng theo vậy?”
-Cạch!
Sau khi kiểm tra khẩu súng và đeo nó ra sau lưng, Aileen lặng lẽ đáp lại.
“Tôi sẽ đi ra sông Hàn một chút”


7 Bình luận
tks trans