“Hạnh phúc…”
Đây là một câu hỏi khó.
Tôi nên nói gì đây…
Trong khi tôi còn đang băn khoăn một lúc, bóng tối biến mất và Park Yeeun rên rỉ mở mắt.
“Ư…”
“Em còn sống chứ?”
“Anh trai…?”
Con bé nhìn chằm chằm vào tôi rồi nhìn Sổ hướng dẫn.
“Ah, em đã ngất sao ạ”
“Em đã nhìn thấy thứ gì?”
“À…ừm…một thứ rất…đáng sợ ạ…”
Con bé ngập ngừng nói và nhìn xung quanh.
“Dù sao thì nó không hề tốt chút nào ạ”
“Không có gì đặc biệt xảy ra đâu, nên là đừng lo lắng quá”
Park Yeeun gật đầu như thể đã an tâm, và Sổ hướng dẫn bước đi như chẳng có chuyện gì.
“Bây giờ đi ra ngoài kiểm tra thôi”
“Vậy là hết rồi à?”
“Chắc là không đâu. Luôn có lý do phải quản lý một nơi như này mà”
Cô ấy điềm tĩnh nói vậy và đi ra khỏi cửa.
Cùng lúc đó, một cơn gió cực mạnh thổi đến khiến cô ấy lùi lại vài bước.
“Biết ngay là sẽ có chuyện này mà”
Chậc, cô ấy tặc lưỡi.
“Chuyện gì vậy?”
Tôi đỡ lấy vai Sổ hướng dẫn khi cô ấy ngã về sau và nhìn ra ngoài.
Gió lạnh đang thổi.
Cả dãy hành lang đã bị đóng băng đến mức di chuyển còn khó, và ở trên trần nhà là vô số những cột băng rủ xuống.
“Nhưng nếu là lạnh thì có khi còn tốt hơn. Theo ghi chép xưa thì có lúc sàn nhà đã trở thành dung nham mà”
Sổ hướng dẫn bình thản nói vậy và bắt đầu bước đi.
“Ôi, lạnh quá đi…!”
Park Yeeun và tôi cũng đi theo sau cô ấy trong khi run lẩy bẩy.
“Anh, anh trai…Anh không nghĩ đến việc…cởi áo khoác của mình…cho cô em gái đáng yêu đang bị lạnh này của anh sao…?”
“Anh mà cởi ra thì cũng chết cóng luôn còn gì. Một người trẻ như em không nghĩ đến việc đưa áo khoác cho ông chú này sao?”
“Anh vẫn còn để tâm đến chuyện em gọi anh là ông chú ngày trước đấy à? Đúng là không ra gì mà”
“Này, đưa áo của em cho anh nhanh”
“Ah, đợi đã! Em chỉ đùa thôi mà! Chỉ đùa thôi ạ! Đừng cởi áo của em ra! Ái!”
“Đây là lúc để cãi nhau đấy à? Mau đi theo nhanh lên”
Tôi ngừng cãi nhau với Park Yeeun, và cả hai lại tiếp tục bước đi trước lời của Sổ hướng dẫn.
“Sao lại thành ra như này được vậy?”
“Trưởng phòng của hai người đã đi vào cái tủ lạnh mà”
“Đúng vậy”
“Có lẽ cửa tủ lạnh đã mở ra khi được sắp xếp lại”
Sổ hướng dẫn lẩm bẩm như thể hoàn toàn không cảm thấy lạnh và bước đi đầy cẩn thận.
“...Anh trai”
Khi tôi nhìn Sổ hướng dẫn đang dẫn trước, Park Yeeun vỗ vỗ vào vai, và khi tôi quay lại, con bé liền nhìn Sổ hướng dẫn như thể đang nhìn thấy gì đó kỳ lạ.
“Cô bé ấy thực sự không phải là con người đúng không ạ?”
“...Đột nhiên?”
Sao em ấy biết được điều đó?
Park Yeeun chỉ vào miệng mình trước câu hỏi của tôi.
“Cả anh và em đều có hơi thở ạ”
Con bé há miệng tròn xoe rồi thổi phù một cái, và hơi trắng thoát ra.
“Nhưng mà đứa trẻ đó không có hơi thở thoát ra ạ”
“...Đừng nói với người khác đấy”
“Nếu anh trai, người đã luôn bắt giữ và phá hủy toàn bộ dị thể quản thúc, đã nói vậy, thế thì em chỉ còn cách nghe theo thôi. Em biết rồi ạ”
“Có nhất thiết phải thêm cái đấy vào không?”
Park Yeeun cười tủm tỉm, và Sổ hướng dẫn mở một cánh cửa.
“Vì đang lạnh nên hãy mang lửa vào nào”
“...”
Tôi theo sau cô ấy nhìn vào phía bên kia cánh cửa và nhìn thấy một máy sưởi nhỏ.
Một cửa sổ trong suốt xuất hiện.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Máy sưởi cầm tay]
[Tuổi: Được tạo ra 4 năm trước]
[Đặc trưng: Nhiệt]
[Khả năng: Tạo vùng nhiệt]
[Tiểu sử: Sau khi thứ này được ra mắt, vô số vụ hỏa hoạn không rõ nguyên nhân đã xảy ra tại nhiều hộ gia đình. Hiện tại, toàn bộ sản phẩm đều đã bị thu hồi]
[Điểm yếu: Không được để trẻ em ở một mình với thứ này]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Trước khi tôi có thể nghĩ về điều đó, Sổ hướng dẫn đã bước đến chỗ cái máy sưởi được đặt bơ vơ và bắt đầu chăm chú điều chỉnh gì đó.
“Ồ, Noa biết cách sử dụng cái đó sao?”
“...Tôi đã học được bằng cách nhìn qua vai người khác”
Sổ hướng dẫn nhún vai đáp lại câu hỏi của Park Yeeun.
Xem qua vai của ai cơ?
“Đúng là người mà cậu đang nghĩ đến đấy. Từ đầu thì tớ đã không có ai khác để trò chuyện cùng ngoài người đó rồi”
Sổ hướng dẫn gật đầu như thể khẳng định suy nghĩ của tôi là đúng rồi nhún vai và ấn cái nút trên máy sưởi.
Sau khi nhấn nút không biết là bao nhiêu lần, cô ấy đứng thẳng dậy và thở phù một cái.
“Được rồi”
“Giờ thì chúng ta làm gì đây?”
“Chúng ta phải rời khỏi đây thôi. Còn ở lại để bị chết cháy à? Đặc biệt là tớ thì càng như vậy”
Sổ hướng dẫn lắc đầu đáp lại câu hỏi của tôi rồi đứng thẳng dậy.
“Đi thôi”
Ngay khi cô ấy vừa đứng dậy, tôi liền cảm nhận được một hơi nóng bất thường.
“...Cái này có thật sự an toàn không vậy?”
Park Yeeun nhìn Sổ hướng dẫn với vẻ mặt lo lắng, và Sổ hướng dẫn nhìn con bé như thể con bé đang hỏi quá nhiều.
“Tất nhiên là nguy hiểm rồi. Nếu không nguy hiểm thì nó đã không bị cách ly ở một nơi như này”
“À…đúng là vậy thật…”
Park Yeeun gãi má đáp lại, và cái máy sưởi bắt đầu nóng đỏ hơn nữa.
Khi đi ra hành lang, tôi cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
“...Nếu có nhiều món đồ như này thì chúng ta không thể mượn vài cái sao?”
“Thì đấy, cậu cũng đã mượn một cái rồi còn gì”
Sổ hướng dẫn đáp lại lời lầm bẩm của tôi như thể tôi đang hỏi một điều hiển nhiên.
“Không phải, ngoài cái này ra ấy. Tớ đang thắc mắc là liệu có thể cho những người khác mượn hay không ấy”
“Những người khác?”
“Cậu biết mà. Cô Daon hoặc là cô Chaeyeon…hoặc là cô Ahrin”
“...Mấy người đó không được”
“Thật sao?”
“Ừm. Đặc biệt là Yu Daon. Cô ta thì thật sự không được”
“Tại sao lại là cô Daon?”
“Cô ta…không. Biết bây giờ cũng chẳng có gì tốt cả”
Sổ hướng dẫn ngập ngừng nói.
“Nếu động vào đứa nhóc đó không đúng, cô ta có thể sẽ khiến mấy biến cố trở nên tệ hơn”
Giờ đây, lớp băng trong dãy hành lang đã bắt đầu tan chảy từng chút một.
“Dù sao đi nữa, do là cũng đã ra ngoài này rồi, tớ muốn nói cho cậu một chút về mối nguy”
“Mối nguy sao?”
“...Này. Nhóc nữ sinh cao trung đằng kia”
“À, ừm?”
Sổ hướng dẫn gọi Park Yeeun, và con bé bước đến với một nụ cười tươi.
“Có chuyện gì sao?”
“Đi thẳng về trước qua hai đoạn hành lang và nhìn về cánh cửa bên phải, ở đó sẽ có một cái túi xách lớn”
“Ừm”
“Mang cái túi đó đến đây. Một người bình thường sẽ không thể mang nó đi, nhưng em thì có thể”
“...À…”
“Em mang được, đúng chứ?”
“...Đúng là như vậy thật”
Con bé trả lời với vẻ mặt miễn cưỡng, và Sổ hướng dẫn mỉm cười.
“Ừm. Mang nó đến đây rồi thì…hãy đi tìm Trưởng Chi nhánh”
“Trưởng Chi nhánh sao? Làm sao mà gặp cô ấy được chứ?”
“Không, chắc chắn sẽ gặp được”
Sổ hướng dẫn đáp lại như thể đó là một điều hiển nhiên.
“Và đừng chỉ mang nó đến đây”
“À, ừm…?”
“Cầm lấy cái túi, đi ra khỏi cửa, và chỉ được đi vào con đường bên phải. Dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, dù có nghe thấy gì đi chăng nữa, tuyệt đối không bao giờ được đi về bên trái”
“À, ừm…chị hiểu rồi nhưng mà…bên trong cái túi đó có gì vậy…?”
“Thứ mà em luôn nuối tiếc”
“...”
Park Yeeun nhìn chằm chằm vào Sổ hướng dẫn, và cô ấy cũng nhìn ngược lại con bé.
“Làm sao mà em biết được điều đó?”
“...”
Sổ hướng dẫn chỉ mỉm cười, và Park Yeeun nhìn cô ấy với vẻ mặt khó chịu.
“Nếu cần thì anh sẽ đi với—”
“Cậu phải ở lại đây”
Sổ hướng dẫn nhìn tôi và cắt ngang lời tôi xoẹt một cái.
“Nhất định phải làm vậy sao?”
“Nhất định”
“...Anh xin lỗi nhé Yeeun”
“...Hai người có mối quan hệ như nào mà anh lại nhún nhường vậy?”
“Bọn tôi có mối quan hệ sẽ không thể sống được nếu thiếu nhau”
“...”
“Nói cho đàng hoàng vào”
Park Yeeun nhìn tôi với vẻ mặt sốc nặng trước lời của Sổ hướng dẫn, và tôi vội vã vỗ vào vai Sổ hướng dẫn rồi nhìn Park Yeeun.
“Bọn anh chỉ là bạn thôi”
“...Nếu anh đã nói như vậy thì chắc là vậy rồi”
‘Bây giờ thì em cũng chẳng biết gì nữa luôn’, con bé lẩm bẩm trong khi bước đi.
“Em sẽ không nói với các chị đâu. Em sẽ bỏ qua cho em ấy vì cô bé rất dễ thương”
“...”
“Vậy thì em đi nhé?”
Park Yeeun bước đi, và Sổ hướng dẫn, đang dõi theo con bé, cất lời.
“Nhưng khi sử dụng thì hãy trao đổi kỹ trước”
“...Với ai thế?”
“Người mà em có thể tin tưởng”
“Em ấy đã nói như vậy rồi đấy anh trai. Khi nào sử dụng thì em sẽ hỏi xin ý kiến của anh nhé”
“Này”
“Em đi đây!”
Park Yeeun vẫy tay và chạy đi xa dần như thể không hề nghe thấy tiếng gọi của tôi.
“Con bé đúng là trẻ thật đấy”
“Nghe được lời đó từ một người với dáng vẻ trẻ con thì có hơi lạ đấy”
“Hay là để lần tới tớ xuất hiện ở trong hình dạng trưởng thành hơn chút nhé?”
“Cậu làm được việc đó à?”
“Nếu cố gắng thì được”
Sổ hướng dẫn bật cười với vẻ tinh nghịch trước khi nhìn tôi bằng biểu cảm nghiêm túc.
“Do chỉ còn lại hai chúng ta ở đây nên tớ mới nói điều này”
“Ừm”
“...Cậu đang làm rất tốt rồi”
Cô ấy lảng mắt đi chỗ khác.
“Tớ biết là cậu đang phải vất vả với nhiều thứ, và tớ cũng biết là cậu đang rất khổ sở vì phải mang đống gánh nặng vô dụng đó theo như đồng đội”
“Đâu phải là gánh nặng? Cũng vui mà”
“...Được rồi”
Sổ hướng dẫn thoáng khựng lại rồi tiếp tục.
“Dù sao đi nữa, sau việc này, hãy thử đi đến chỗ Giấc mơ của Bươm bướm từng ở một lần xem”
“Chỗ Giấc mơ của Bươm bướm từng ở?”
Cô ấy đang nói đến tầng hầm à?
Tôi nhìn cô ấy với vẻ mặt băn khoăn, nhưng cô ấy chỉ lắc đầu.
“Nếu tớ nói thêm gì nữa thì sẽ thành biến số mất. Cứ thử đi đi”
“...Được rồi”
“Đi đi…và trải qua quãng thời gian vui vẻ rồi về”
Cô ấy chỉ nói những lời chẳng thể nào hiểu được và nhìn tôi.
“Tiếp theo thì…là về em gái cậu”
“...Tớ đang nghe đây”
“Tớ muốn cậu sẽ tôn trọng quyết định của đứa trẻ đó vì đây là kết luận mà tất cả chúng ta đều đã đi đến sau khi thảo luận”
“Tất cả chúng ta?”
“Cậu sẽ biết thôi. Tớ xin lỗi”
Cô ấy khẽ cúi đầu như thể thực sự hối lỗi.
Cách nói thực sự khiến người khác phải bứt rứt mà.
“Được rồi. Tớ biết rồi”
Nhưng do cô ấy cũng đã cứu mạng tôi không biết bao nhiêu lần, nghe theo cô ấy cũng chẳng hại gì.
Khi tôi gật đầu, cô ấy liền mỉm cười.
“Được rồi, và giờ là điều quan trọng cuối cùng”
“Ừm”
“Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi khi nãy của tớ”
“Câu hỏi?”
“Cậu có hạnh phúc không?”
“...”
Tôi cũng đã cảm nhận được điều này từ lần trước rồi, nhưng dường như Sổ hướng dẫn để tâm đến hạnh phúc của một người như tôi một cách kỳ lạ.
Có lẽ tôi nên cẩn thận chọn những lời mình sẽ nói ra một chút.
Sau một hồi suy nghĩ, tôi từ từ mở miệng.
“Nếu được hỏi là có hạnh phúc hay không, thành thật thì tớ nghĩ là mình khó có thể trả lời là có”
Con người vốn là như vậy mà.
Họ biết rõ hiện tại bản thân đang bất hạnh một cách kỳ lạ, nhưng khi nói đến hạnh phúc thì lại không thể cảm nhận được rõ ràng.
Vì chỉ khi nhìn lại thì họ mới cảm nhận được hạnh phúc.
Giống như cách mọi người thường nói ‘À, hồi đấy thật tốt làm sao’ vậy.
Tất nhiên, cũng có cả những ngoại lệ như Yu Daon…nhưng ít nhất với tôi thì là như vậy.
Đôi mắt điềm tĩnh của Sổ hướng dẫn nhìn lên tôi.
“Dù vậy, tớ cũng không nghĩ là hiện tại mình đang bất hạnh”
Đó là câu trả lời tốt nhất tôi có thể dành cho cô ấy.
“Ra vậy”
Sổ hướng dẫn khẽ mỉm cười.
“Như vậy là đủ”
Và cô ấy nắm lấy tay tôi.
“Cùng đi thôi”
“Đi đâu?”
“Đến lối ra. Cũng được một thời gian rồi nên tớ muốn chúng ta đi cùng nhau”
Suy nghĩ ‘Thế còn Trưởng phòng thì sao?’ thoáng lướt qua tâm trí tôi, nhưng tôi quyết định gạt nó sang một bên vì tin rằng ông ấy có thể tự mình sống sót thoát ra ngoài.
“Làm vậy đi”
***
Tôi cùng cô ấy đi dọc theo dãy hành lang tối đen.
“Nhưng mà tên của cậu thực sự là Min Noa sao?”
“Không?”
“Thế tên cậu là gì?”
“Cậu không biết cũng được”
Chúng tôi còn nói chuyện về những thứ vẩn vơ.
“Vậy nên, ý của cô Chaeyeon là…”
“......”
“Cậu có đang nghe không đấy?”
“Tớ có thể nghe rõ đến bực mình đây”
“Được rồi, tiếp tục lắng nghe đi. Thế là cô Ahrin…”
“......”
Chúng tôi tiếp tục bước đi trong khi nói chuyện, và rồi chúng tôi đã đang đứng trước một cái thang máy khổng lồ.
“Đến đây thôi”
Cô ấy lẩm bẩm rồi buông tay tôi ra.
“Vậy thì đi cẩn thận nhé”
“Cậu sẽ ở lại đây à?”
“Không? Tớ phải trở về trong lòng cậu chứ”
Cô ấy đáp lại như thể tôi đang hỏi một điều hiển nhiên và nhấn nút.
Cánh cửa thang máy mở ra, và cô ấy bắt đầu đẩy vào lưng tôi.
“Mau vào đi. Nhanh lên”
“Ah, đợi đã, này!”
Sau khi cô ấy đẩy tôi vào thang máy, tôi liền quay lại và nhìn thấy cô ấy đang vẫy tay với tôi từ bên kia cánh cửa.
“...”
“...”
Chúng tôi chạm mắt nhau trong giây lát, và Sổ hướng dẫn cất lời.
“Tớ thực sự đã rất nhẹ nhõm khi nghe thấy câu trả lời của cậu ngày hôm nay đấy”
“Nhẹ nhõm? Vì sao?”
“Cậu có biết câu trả lời của cậu cho câu hỏi của tớ mọi lần là gì không?”
“...Tớ không biết?”
“Cậu đã cố an ủi tớ bằng cách nói rằng mình hạnh phúc, hoặc khi còn chẳng đủ sức lực để làm vậy, cậu sẽ nói rằng mình đang bất hạnh”
Cô ấy nhắm mắt rồi lại mở ra.
“Đây là lần đầu tiên tớ nghe được một câu trả lời khác”
Cô ấy vẫy tay với một nụ cười rạng rỡ, và cửa thang máy bắt đầu đóng lại.
“Cậu đang làm rất tốt rồi. Chúng ta hãy cùng cố gắng thêm một chút nữa nhé. Không còn bao lâu nữa đâu”
Cô ấy tiếp tục mỉm cười trong khi vẫy tay, và cánh cửa đóng lại.
Và rồi, một cảm giác nặng trĩu liền xuất hiện trong lòng tôi.
Tôi đút tay vào trong túi áo và lấy ra sổ hướng dẫn.
Ở trên bìa của sổ hướng dẫn, chữ ký nhỏ của tôi đang tỏa sáng sắc vàng kim.
***
Trưởng phòng cũng sớm quay trở lại, còn Park Yeeun thì đã đang đợi tôi ở bên ngoài với một cái túi trông nặng đến khó tin.
May mắn là khi không nhìn thấy chúng tôi đâu, Trưởng phòng đã ra ngoài ngay lập tức vì nghĩ rằng đã có chuyện gì đó xảy ra.
Và rồi, một vài ngày sau.
“Sao tự nhiên lại xuống tầng hầm vậy?”
Song Ahrin nhìn thang máy trong khi vuốt tóc của mình.
“Tôi định tham quan một chút ấy mà”
“Anh đã được cho phép chưa đấy?”
“Không phải cô Ahrin đã xin giúp tôi sao?”
“...Được rồi, tôi đã xin rồi”
Song Ahrin thở dài rồi dựa vào tường, còn Jang Chaeyeon và Yu Daon thì đang tựa vào bức tường phía đối diện mỗi người một chỗ mà không nói gì.
-Tinh!
Cửa thang máy mở ra với một âm thanh lanh lảnh.
“Đi thôi”


9 Bình luận