• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

201-400

Chương 280: Lý do là gì

16 Bình luận - Độ dài: 2,627 từ - Cập nhật:

“Oa! Đứa trẻ này là ai vậy ạ?”

Người phản ứng đầu tiên là Park Yeeun.

8de3ef45-fae2-4ded-a59b-52b203893166.jpg

 

“Ôi ôi, cô bé thực sự trông như một thiên thần vậy!”

Với đôi mắt sáng lên, con bé véo lấy hai bên má của đứa trẻ và bắt đầu lắc qua lại như thể chúng rất dễ thương.

07b17dfb-4943-4f14-bee1-b76d4749f3f2.jpg

 

“Nè, tên của em là gì vậy? Làm sao mà em đến được đây thế? Em là một dị thể quản thúc sao?”

“Nếu tôi là một dị thể quản thúc thì sao?”

“Hì hì, vậy thì chị cũng chẳng thể làm gì được!”

Chẳng thể làm gì được sao?

Tôi nhìn Park Yeeun với ánh mắt ngỡ ngàng, và đứa trẻ cũng nhìn con bé với ánh mắt giống tôi.

“Làm sao mà cậu lại đến được đây?”

“Tại vì đây là một nơi tớ có thể đi ra”

Đứa trẻ trả lời câu hỏi của tôi như thể đó là một điều hiển nhiên rồi nhìn chúng tôi, và Park Yeeun chọc vào sườn của tôi một cái.

“Là người quen của anh nhỉ, anh trai?”

Park Yeeun hỏi tôi với giọng đầy chắc chắn.

“Cô ấy đúng là người quen của anh thật, nhưng mà sao em biết được?”

“Thì là bởi anh cũng không bất ngờ gì, và đứa trẻ cũng cư xử như thể biết anh rất rõ mà. Vậy nên là cho dù có nguy hiểm đi chăng nữa, em nghĩ rằng mình chỉ cần trốn sau lưng anh thôi là vẫn có thể sống sót rồi”

Con bé đã nghĩ được nhiều đến thế chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy à.

“Em thực sự có tài năng phù hợp Cục Quản thúc đấy”

“Phải không?”

Park Yeeun mỉm cười rồi nhìn đứa trẻ và lẩm bẩm như thể đang thấy gì đó kỳ lạ.

“Nè, tên của em là gì vậy?”

“...Không có gì cụ thể”

“Không có sao? Vậy thì chị nên gọi em là gì đây?”

Đứa trẻ thoáng do dự trong giây lát trước câu hỏi của con bé rồi mở miệng.

“Min Noa” [note79641]

“Có cái tên như vậy sao?”

Bất cứ ai cũng có thể thấy ngay rằng đó là một cái tên được tạo ra bằng đọc lái đi từ sổ hướng dẫn.

Khi tôi nhìn chằm chằm vào Sổ hướng dẫn, cô ấy liền quay sang tôi và lẩm bẩm.

“Tớ chỉ đi ra vì đây là một nơi tớ có thể đi ra thôi”

“Là nhờ vào cái kẹp sách à?”

“...Ừm”

Sổ hướng dẫn khẽ gật đầu trước câu hỏi của tôi.

Đúng là nhờ vào cái kẹp sách rồi.

“Tại sao cậu lại đi ra?”

“...Thì ra là cậu thực sự đã biết rồi nhưng chỉ không nghĩ rằng tớ chỉ đơn giản là xuất hiện thôi à”

“Cả tớ và cậu đều biết rõ cậu không phải kiểu người sẽ chỉ đi ra như vậy mà”

Đã có lúc nào sổ hướng dẫn mở ra vào mấy lúc chẳng cần được sử dụng đến chưa?

Thật ra thì có rồi đấy chứ.

Không, có nhiều rồi ấy chứ.

Trong khi tôi đang nghĩ như vậy, Sổ hướng dẫn lại gật đầu.

“Trưởng phòng của cậu mà đã đi vào tủ lạnh sẽ ổn thôi. Dù trông như vậy nhưng ông ấy là người giỏi nhất về mảng sinh tồn trong Cục Quản thúc khi bị ném đi bất cứ đâu đấy”

“Thì từ đầu tớ cũng đâu lo lắng gì”

Lo lắng cho Trưởng phòng của chúng tôi ấy hả?

Đó là mối lo vô nghĩa nhất trên đời luôn đấy.

Nếu cần lo lắng cho ai thì nên lo lắng cho tôi thì hơn.

Sổ hướng dẫn nhìn tôi như thể đã cạn lời trước câu trả lời đầy tự tin của tôi rồi đi vào sâu hơn bên trong.

“Bên trong nơi này đã trở nên hơi kỳ lạ”

“Trở nên kỳ lạ sao?”

“Nói chính xác thì đã đến lúc phải quản lý lại rồi”

Cô ấy lẩm bẩm và mở một cánh cửa.

Ở trong căn phòng là một cái quạt.

Một cửa sổ trong suốt xuất hiện.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Máy lọc bỏ oxy]

[Tuổi: Được tạo ra 20 năm trước]

[Đặc trưng: Lọc bỏ oxy]

[Khả năng: Lọc bỏ oxy]

[Tiểu sử: Trong quá khứ, sau khi sản phẩm này được đặt hàng số lượng lớn, đã có một tin đồn được lan truyền rằng nếu bạn đóng cửa phòng và bật cái quạt này đi ngủ, bạn sẽ chết vì thiếu oxy]

[Điểm yếu: Để cửa mở]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Sổ hướng dẫn nhìn chằm chằm vào cái quạt rồi lại đóng cửa.

“Không phải chỗ này”

“Cậu đang đi đâu đấy?”

“Phòng Điều khiển”

Cô ấy đáp lại, bước đi chân trần trên sàn nhà.

“Ban đầu thì người phải đến đây không phải cậu mà là thứ đó, nhưng sau cùng thì cậu đã đến rồi”

“Thứ đó?”

“Cậu đã từng nhìn thấy nó trước đây rồi đấy”

Cô ấy hơi quay đầu nhìn tôi.

“Không nhớ à? Cái thứ đã giúp cậu trong sự kiện Giấc mơ của Bươm bướm ấy”

“...Thứ màu đen đó ấy hả?”

Thì ra là cái thứ đầu tiên nói chuyện với tôi qua cửa sổ trong suốt.

Làm sao mà tôi có thể không nhớ nó được chứ.

Thứ đó là lý do tôi đã sống lại sau khi suýt chết mà.

“Tại sao thứ đó lại quản lý nơi này?”

“Tất nhiên là do nó đã quyết định làm vậy, và nếu biết thêm chi tiết hơn nữa, cuộc đời của cậu sẽ chỉ khổ sở hơn thôi”

“Không, làm sao mà cậu biết được chứ?”

“Bởi vì tớ đã nhìn thấy rồi”

“...”

Sổ hướng dẫn bình thản nói vậy như thể tôi đã hỏi một điều hiển nhiên và bước đi.

Do cô ấy bảo là đã nhìn thấy rồi, tôi cũng chẳng thể nói gì được.

“Đứa trẻ đó…”

“Ừm”

Park Yeeun, đang bước đi bên cạnh tôi, nheo mắt lại nhìn sổ hướng dẫn.

“Em ấy thực sự giống anh lắm đấy ạ”

“Vậy nghĩa là sao?”

“Không phải là thiếu tình cảm con người nhưng về cơ bản thì có cảm giác như là có cảm xúc và tính cách giống như robot ấy ạ?”

“Anh thực sự trông như vậy trong mắt em à?”

Cảm giác bị phản bội kinh khủng lắm luôn đấy.

“Em có mắt nhìn người đấy, tên em là gì?”

Và Sổ hướng dẫn cũng quay lại nhìn Park Yeeun.

“Tên chị là Park Yeeun!”

“Ừm”

Rồi cô ấy lại quay về trước.

“Em ấy cứ nói chuyện trống không với em như vậy nhỉ? Chẳng lẽ em ấy già hơn so với vẻ bề ngoài sao ạ?”

“Cũng có thể”

Tôi cũng không biết Sổ hướng dẫn bao nhiêu tuổi cả.

Có lẽ cũng vì vậy mà tôi đã thử nhìn lên đầu Sổ hướng dẫn, nhưng cô ấy đồng thời cũng quay lại nhìn tôi lần nữa.

“Đừng nhìn nữa bởi vì sẽ không có gì xuất hiện đâu”

“Ừm”

Cảm giác như thể tôi đang đứng trong lòng bàn tay của cô ấy vậy.

Sau khi đi loanh quanh trong dãy hàng lang được một lúc lâu, Sổ hướng dẫn mở một cánh cửa.

Lần này là một chiếc bút được đặt gọn gàng trong một hộp đựng màu đen.

Phía sau đó là một cánh cửa sắt.

Khi tôi nhìn vào chiếc bút, một cửa sổ trong suốt xuất hiện.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: Thứ để viết]

[Tuổi: Được tạo ra 2 năm trước]

[Đặc trưng: Viết]

[Khả năng: Viết]

[Tiểu sử:  Nó cứ vậy mà viết. Ngay cả những thứ không nên được viết]

[Điểm yếu: Bạn có thể cứ vậy phá hủy nó]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Khi tôi đang nhìn chằm chằm vào chiếc bút, sổ hướng dẫn liền cầm nó lên và đưa cho tôi.

“Của cậu”

“Này, không phải đây là một dị thể quản thúc sao?”

Tôi nhìn chiếc bút đang ở trong hộp đựng màu đen.

Một chiếc bút trông có vẻ đắt tiền với nắp đậy ánh vàng.

“Của cậu”

Và không thèm trả lời câu hỏi của tôi, cô ấy vẫn chỉ đưa chiếc bút ra cho tôi.

“...”

Tôi chậm rãi nhận lấy chiếc bút từ cô ấy, và chỉ khi ấy thì Sổ hướng dẫn mới mỉm cười.

“Tốt lắm”

Rồi cô ấy chỉ vào vùng vai của mình.

“Thử viết đi”

“...Cái gì cơ?”

“Tớ bảo là thử viết đi”

“Vào đây ấy hả?”

Do là cô ấy đang mặc một bộ đồ hở vai nên viết thì cũng không có vấn đề gì, nhưng mà…

“Sao vậy? Cậu thấy ngượng khi phải viết lên tớ à? Dù là từ trước đến giờ đêm nào cậu cũng giữ tớ trong tay và cùng ngủ”

“Cái gì cơ ạ?”

“Đừng có nói mấy lời dễ gây hiểu lầm như vậy”

Tôi vội vàng ngắt lời Sổ hướng dẫn, và Park Yeeun tròn mắt nhìn tôi.

“Trò đùa kết thúc ở đây thôi”

“Ừm. Trò đùa kết thúc ở đây thôi, nhưng mà”

Sổ hướng dẫn bước đến chỗ tôi và ngẩng lên.

“Lời tớ bảo viết lên vai không phải là đùa đâu đấy? Mau thử viết lên nhanh đi”

“...Nhất định phải viết ở đây sao?”

“Thế nếu không phải ở đây thì có thể kiểm tra ở đâu khác hả?”

“...Hay là viết ở nhà đi?”

“Khi ấy tớ chắc hẳn đã không còn là con người rồi nên kiểm tra khó lắm. Nếu tớ đã bảo làm rồi thì cứ làm đi”

“...”

Tôi vô thức thở dài nhưng cũng chẳng thể làm gì khác ngoài mở nắp bút, khuỵu gối xuống, và nhìn thẳng vào mắt Sổ hướng dẫn.

Một ánh mắt chẳng thể nào đoán được là cô ấy đang nghĩ gì.

“Có phải là cậu đang thể hiện vì có người khác ở đây không đấy?”

“...Đâu có chuyện đó”

Tôi nhìn sổ hướng dẫn lắc đầu trước câu hỏi của tôi rồi lấy chiếc bút ra.

Có vẻ đúng là như vậy rồi.

Vừa nghĩ vậy, tôi vừa đưa cây bút đến gần vai cô ấy.

“Tớ phải viết gì đây?”

“Cứ viết cái gì cậu muốn thôi. Ký tên cũng được”

“Vậy thì tớ sẽ ký tên”

Tôi ký tên lên vai sổ hướng dẫn, và cô ấy nhìn nó với vẻ mặt vô cảm.

“Vậy là được rồi”

“Tốt. Lát nữa về nhà thì cậu hãy thử kiểm tra xem”

Và rồi cô bước vào cánh cửa sắt.

“Anh trai, chuyện gì vừa xảy ra vậy ạ?”

“Hửm?”

Và rồi, Park Yeeun bước đến chỗ tôi và thì thầm như thể đang nhìn thấy gì đó kỳ lạ.

“Không ạ, vừa nãy khi anh viết gì đó lên vai đứa trẻ kia, chữ viết đã cứ vậy mà tỏa sáng sắc vàng luôn đấy ạ”

“Nó đã tỏa sáng sao?”

Làm gì có chuyện đó?

Tôi nhìn Park Yeeun với vẻ mặt hoài nghi, và con bé cũng nhìn lại tôi với vẻ mặt tương tự.

“Hai người không đi à?”

Và rồi, Sổ hướng dẫn gọi chúng tôi, và chúng tôi nhìn nhau trong giây lát rồi chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài tiến vào bên trong.

***

“Ồ…”

Park Yeeun nhìn xung quanh, lẩm bẩm như thể đang nhìn thấy điều gì đó kỳ lạ, và tôi cũng khó mà không làm giống như con bé.

“Hình như là mình đã từng nhìn thấy khung cảnh này rồi”

Một cái máy tính cũ kỹ và một cái bàn làm việc bằng gỗ.

“Hệ thống của Cục Quản thúc đều trông như này hết mà”

Sổ hướng dẫn lẩm bẩm như vậy trong khi táy máy với cái máy tính.

Cô ấy không gõ gì mà chỉ sờ vào bàn phím và nhìn màn hình.

“Hừm”

Cô ấy chỉ nhấn nút enter thật mạnh.

“...À”

Nhớ ra rồi.

Hình như là tôi đã từng nhìn thấy nơi này vào lần đầu gặp Yu Daon.

-Rầm, ruỳnh…!

Cùng lúc đó, trần nhà bắt đầu rung lắc, và Park Yeeun vội vã nắm lấy tay áo của tôi.

“Có, có chuyện gì vậy à?”

“...”

Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cái này cũng như vậy.

“Cái…!”

Sắc mặt của Park Yeeun đang lẩm bẩm trở nên trắng bệch, và rồi con bé liền ngã xuống.

“Ấy”

Tôi đỡ lấy Park Yeeun đang ngã xuống, cẩn thận đặt con bé xuống sàn, rồi nhìn thẳng lên trần nhà.

Tôi không nhìn thấy bất cứ thứ gì ngoài một cửa sổ trong suốt đang trôi nổi trên đó.

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

[Tên: -]

[Tuổi: -]

[Đặc trưng: -]

[Tiểu sử: -]

[Điểm yếu: -]

--------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bóng tối khẽ chập chờn, và tôi cảm thấy hơi chóng mất, nhưng cũng chỉ có vậy.

“Bây giờ cậu không còn ngất nữa nhỉ?”

Sổ hướng dẫn mỉm cười nhìn tôi và nói như thể đó là một điều đáng khen.

“Đúng vậy. Có chuyện gì sao?”

“Không có chuyện gì cả đâu”

Cô ấy lắc đầu.

“Điều đó có nghĩa là cậu đã phát triển đến mức đó rồi”

“Nghe chẳng tốt chút nào”

Tôi đã phải vật lộn với một đống dị thể quản thúc đến mức nào để có thể vẫn bình thường sau khi nhìn một thứ này chứ?

Tôi thầm thở dài thật sâu trong lòng, nhìn về phía bóng tối đang khẽ lay động, và nó sớm biến mất sau đó.

Tòa nhà bắt đầu rung chuyển với tiếng lạch cạch.

“Ai là người phụ trách lần này mà đã không làm công việc của mình đàng hoàng vậy nhỉ…”

Sổ hướng dẫn thở dài não nề và bắt đầu đọc tờ giấy được dán bên cạnh.

“Người phụ trách năm ngoái là Kim Pilsoo…Còn người phụ trách năm nay là Lee Haneul…”

Lee Haneul.

Là Trưởng Chi nhánh à.

Sổ hướng dẫn nhìn chằm chằm vào tôi.

“Cậu thử nói gì đó một chút xem nào”

“Tớ có thể nói gì với sếp của mình chứ?”

Trưởng Chi nhánh, rốt cuộc là cô để đầu óc của mình ở đâu mà có mỗi việc quản lý nơi này còn chẳng làm xong vậy?

Tôi đâu thể nói thế.

“Có cần tớ mắng cô ấy không?”

“Cậu làm được gì cơ chứ?”

“Này, dù sao thì tớ vẫn là nền móng của Cục Quản thúc đấy”

Sổ hướng dẫn nhìn tôi với ánh mắt giận dữ trước lời của tôi.

“Tớ biết điều đó mà”

“Nên là”

“...Cơ mà, tớ có thể hỏi cậu một điều không?”

“Ừm?”

Sổ hướng dẫn ngẩng lên trước câu hỏi của tôi.

“Nhưng mà tại sao?”

Có những người sống cả quãng đời của họ với chỉ những ký ức thoáng qua.

Nhưng liệu họ có thực sự hạnh phúc không?

Sống cả cuộc đời của mình với những ký ức thoáng qua đấy, họ sẽ không nuối tiếc những khoảnh khắc đó chứ?

Rốt cuộc thì cậu có quá khứ như nào?

Cô ấy nhìn tôi, mỉm cười.

“Cậu lại hỏi tớ như vậy sao?”

“...”

“Nhưng câu trả lời của tớ vẫn luôn chỉ có một”

Cô ấy mỉm cười và nhìn lên trần nhà.

Bóng tối đang khẽ lay động.

“Đây là câu hỏi mà tớ chưa thể hỏi cậu dù chỉ một lần”

Cô ấy nhìn tôi.

Bên dưới bóng tối, chỉ có một mình cô ấy là đang tỏa sáng nhờ vào ánh sáng mờ nhạt từ màn hình máy tính.

Cô ấy cất lời với một nụ cười dịu dàng.

“Hiện tại cậu có hạnh phúc không?”

Ghi chú

[Lên trên]
Sổ hướng dẫn trong raw là 매뉴얼 đọc là maenyueol hay còn là manual trong tiếng anh
Sổ hướng dẫn trong raw là 매뉴얼 đọc là maenyueol hay còn là manual trong tiếng anh
Bình luận (16)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

16 Bình luận

Phần chữ ký như kiểu sổ hướng dẫn để main "đánh dấu chủ quyền" vậy...
Xem thêm
Láo phết nhờ, dám nựng sổ hd
Xem thêm
T cũng muốn nựng sổ hướng dẫn
TFNC
Xem thêm
Bình luận đã bị xóa bởi Huuduyenbl
@Huuduyenbl: chịu, tới bây giờ thì ko
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời
Nhìn Yeeun hơi...brat. Trông cái mặt rất chi là cần chỉnh đốn 💢
Xem thêm
Khoan, Yeeun đẹp thế?
Xem thêm
Yeeun được miêu tả là đẹp vl mà, mỗi tội chênh tuổi hơi nhiều với main
Xem thêm
@huyhuyhuy466: Yeeun đã đủ tuổi thành niên chưa hay vẫn vị thành niên vậy nhỉ?
Xem thêm
hóng hóng
Xem thêm
Vợ cả bá thật
Xem thêm
Cảm Giác EQ na9 thấp ấy nhỉ?
Xem thêm
bù hết vào IQ rồi còn đâu :))) EQ thấp đét
Xem thêm
Ko hỉu
Xem thêm