-Vút!
Cùng với một tiếng động lớn, Park Yeeun đang cầm cái máy quay biến mất khỏi tầm mắt, rồi Yu Daon và Jang Chaeyeon nhìn nhau.
“...”
“...”
Sau một khoảng lặng ngắn, Jang Chaeyeon lên tiếng đầu tiên.
“May quá rồi”
“Phải ha”
Cả hai người họ nhìn về chỗ cô bé đã biến mất.
Hành động đó đã có thể nguy hiểm, nhưng lý do cả hai bảo Park Yeeun giữ máy quay đều giống nhau.
“Nơi này trông có vẻ nguy hiểm hơn”
“Đúng vậy”
Thực chất cả hai đều không đưa ra kết luận dựa trên lý trí gì cả.
Từ đầu thì họ cũng đã không có suy nghĩ hay năng lực làm vậy rồi.
Họ chỉ đơn thuần là hành động dựa trên bản năng của mình sau khi vượt qua vô số những nguy hiểm cận kề cái chết.
“Em Yeeun sẽ gọi viện trợ chứ?”
“Dù có gọi thì họ cũng chẳng đến đâu”
Jang Chaeyeon lắc đầu đáp lại lời lẩm bẩm của Yu Daon.
“Cục đang trong tình trạng thiếu nhân sự, và đó cũng là kết quả đã được dự tính trước”
“Nghĩa là họ đã dự tính rằng chúng ta sẽ bị bắt đi sao?”
“Do là đã nhận nhiệm vụ nên tình huống này cũng không phải là bị cuốn vào một cách bất ngờ, và có lẽ họ cũng tin rằng chúng ta sẽ không bị xóa sổ hoàn toàn”
Trước lời của Jang Chaeyeon, Yu Daon khẽ thở dài.
“Chắc là phải mong rằng anh Jaehun vẫn ổn thôi”
“Không, chúng ta phải đến giúp đỡ chứ. Chẳng lẽ cô định chỉ ngồi yên và chờ đợi thôi à?”
Jang Chaeyeon nhìn chằm chằm vào Yu Daon, và Yu Daon cùng nhìn ngược lại Jang Chaeyeon.
Sau một thoáng im lặng, Yu Daon vô cảm gật đầu.
“...Phải rồi. Ta đi thôi”
“Ừm, đi thôi”
Sự im lặng có phần không thoải mái, nhưng cả hai đều không thực sự cảm thấy khó chịu trong những tình huống như vậy.
Ngược lại, họ cảm thấy khó chịu khi nói chuyện.
Cả hai không phải là không nói chuyện với nhau, nhưng tất nhiên, mối quan hệ giữa hai người cũng không hề tốt.
Họ chỉ được kết nối với nhau bởi vì mối liên kết với cùng một người, và họ chỉ nói chuyện đủ mức cần thiết, ngoài ra cũng chẳng có lý do hay ý định để đào sâu hơn vào câu chuyện của mỗi người.
Do không có lý do để làm thân với nhau, họ cũng chẳng cần đến những cuộc trò chuyện vô nghĩa.
Cả hai người đều bước đi trong im lặng.
Ở trong đài truyền hình giờ đây đã không còn dù chỉ một bóng người.
***
Một âm thanh vang lên.
Không phải tiếng la hét mà là tiếng máy quay đang liên tục quay như thể một loại ảo giác âm thanh nào đó.
Và trong tiếng máy quay đó đang trộn lẫn vào tiếng hét của con người.
Tôi khẽ chau mày lắng nghe tiếng hét, và vào khoảnh khắc đó, Song Ahrin từ phía sau dùng tay bịt tai tôi lại.
Khi tôi đang cảm nhận được một cảm giác ấm áp, Song Ahrin dựa người vào gần sát tôi.
“Đừng nghe”
Song Ahrin lẩm bẩm trong khi vẫn dùng hai tay bịt tai tôi lại.
“Lắng nghe lời nói của một người đang chết dần cũng không giúp được gì cho tinh thần của anh đâu, và hơn hết, chúng ta chẳng thể làm gì được”
“Cô Ahrin cũng đang nghe mà”
Từ đầu thì đâu phải cứ bịt hai tai lại là sẽ không nghe được gì chứ.
“Tôi đã nghe mấy âm thanh như này nhiều rồi nên là không sao cả”
Song Ahrin giả vờ như không có chuyện gì và gật đầu.
Một tiếng thở dài tự nhiên thoát ra khỏi miệng tôi.
Tôi gỡ tay cô ấy khỏi tai mình rồi quay lại nhìn Song Ahrin, và cô ấy ngẩng lên nhìn tôi và nhướn mày.
“Cái gì?”
“Cô Ahrin hãy lo cho bản thân đi. Đừng lo cho tôi”
Tại sao tất cả thành viên Phòng Nhân sự cứ đều lo lắng cho người khác hơn cả bản thân cơ chứ?
Cứ như vậy rồi đi đâu đó và bị lừa đảo thì phải làm sao đây.
“...Đâu phải là tôi sẽ lo lắng cho bất cứ ai?”
Trước lời của tôi, Song Ahrin quay mặt đi và lẩm bẩm như thể đang cằn nhằn.
“Điều đó không đúng đâu. Trong tất cả chúng ta, cô Ahrin là người tình cảm nhất mà”
“Không phải là tôi tình cảm nhất mà là mấy người vô nhân tính quá thôi”
“Cô đang nói gì vậy?”
Nếu cả hai tham gia vào một cuộc thi xem ai sẽ cứu được nhiều người nhất thì…
Tôi sẽ chẳng thể nào có thể thắng được Song Ahrin.
Bởi vì mọi người sẽ không nghe tôi nói nhưng sẽ nghe Song Ahrin mà.
“Được rồi, cứ coi là vậy đi”
“Ài, sao tự nhiên cảm thấy khó chịu vậy nhỉ”
Tôi phớt lờ lời lẩm bẩm của cô ấy và nhìn xung quanh.
Nơi đây là một dãy hành lang được lấp kín bởi ánh đèn màu đỏ đang chiếu xuống.
Ở trên tường là những vết ố không rõ đã nhuộm đen bức tường dưới ánh sáng đỏ, và giọng nói của mọi người đang liên tục đổ vào tai tôi.
Ngoài ra còn có cả vô số cuộn băng đang được treo trên trần nhà.
Tôi ngẩng lên nhìn những cuộn băng, và ngay lập tức, một cửa sổ trong suốt hiện ra trước mắt tôi.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Tên: Anh hùng và Kẻ phản diện]
[Tuổi: Được tạo ra 3 tháng trước]
[Đặc trưng: Phát lại]
[Khả năng: Phát lại]
[Tiểu sử: Đây là câu chuyện về một cặp tình nhân phải giết lẫn nhau. Người đàn ông đã giết người mình yêu sau cùng đã trở thành một anh hùng thành công]
[Điểm yếu: Nó là một băng ghi hình. Nó sẽ biến mất nếu bị đốt]
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngoài cái này còn có vô số những cuộn băng khác, và tất cả đều đã được hoàn thành.
Vấn đề là chúng đã được hoàn thành.
Sau cùng, những người này hoặc là đã không thể thoát ra trước khi bộ phim được hoàn thành, hoặc là họ đã bị giết ở trong đó.
Tôi thoáng suy ngẫm xem có nên đốt chúng không, nhưng rồi khi nhớ lại những gì được viết trong sổ hướng dẫn, tôi quyết định làm theo lời khuyên.
Nếu đã chẳng thể làm gì thì cũng đừng cố thử cho tốn công.
Tôi rồi cũng sẽ có thể làm gì đấy vào một ngày nào đó thôi.
Đến lúc ấy thì cũng chưa quá muộn.
“Vào trong rồi đây”
“Hửm?”
Khi tôi lẩm bẩm trong khi nhìn sổ hướng dẫn, Song Ahrin liền nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.
“Không, tôi đang nói với sổ hướng dẫn chứ không phải cô Ahrin”
“Anh thực sự cần phải đi kiểm tra tinh thần sau khi vụ này kết thúc đi đấy”
Song Ahrin lẩm bẩm với vẻ mặt nghiêm túc trong khi đi đến chỗ tôi, và tôi rời mắt khỏi cô ấy rồi nhìn sổ hướng dẫn.
Tôi có nên cứ nói ra luôn không nhỉ?
Thực ra, một người bạn cũ của tôi đang ở trong sổ hướng dẫn mà không hề già đi, và đôi khi cô ấy lại chui ra từ quyển sổ hoặc xuất hiện trong giấc mơ của tôi.
Có vẻ là cô ấy sẽ tin vào điều đó, nhưng do có linh cảm rằng làm vậy sẽ chỉ khiến bản thân mệt mỏi hơn, tôi chỉ nhún vai mà không nói gì.
-Lật phật!
Không biết có phải đọc được suy nghĩ của tôi hay không, sổ hướng dẫn nhanh chóng mở ra.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng - Địa điểm chuẩn bị quay phim]
1. Nếu đến được đây mà không trở thành nhân viên, bạn sẽ phải chấp nhận một chút rủi ro nhất định.
2. Hãy đi thẳng qua dãy hành lang bạn đang nhìn thấy. Bạn chắc chắn sẽ nghe thấy ảo giác âm thanh trong khi đi. Đây không phải là tấn công tinh thần, vậy nên hãy mang theo một vũ khí nhọn hoặc những thứ khác để có thể đâm bản thân.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“...”
“...Đây rồi”
Tôi cùng Song Ahrin nhanh chóng nhìn xung quanh rồi nhặt lên một cái đinh nằm vương vãi trên sàn.
Tôi thử tìm xem còn cái nào nữa không nhưng cũng không nhìn thấy gì.
“Tôi sẽ cầm nó”
“Tại sao, để đâm hộ tôi à?”
“Tôi đã suy nghĩ rồi, nhưng nếu là cô Ahrin thì cô sẽ lưỡng lự”
“Lòng tự trọng của tôi bị tổn thương rồi đấy. Đưa cái đinh đây để tôi đâm cho đến khi anh khóc hết nước mắt thì thôi”
“Thôi”
Tôi nắm chặt cây đinh trong tay.
Với tính cách của Song Ahrin, cô ấy chắc chắn sẽ cảm thấy tội lỗi nếu đâm tôi.
Thà để tôi gánh chịu tội lỗi đó thì sẽ tốt hơn.
Tôi nhìn đến mục tiếp theo trong sổ hướng dẫn.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
3. Nếu cứ di chuyển, bạn sẽ nhìn thấy nhiều căn phòng. Những phòng bạn có thể đi vào là <Phòng Thiết bị>, <Phòng Chiếu phim>, và < Phòng Cấp cứu>. Hiện tại không có ghi chép về trường hợp sống sót nào khi đi vào những phòng khác.
4. Hãy tiếp tục di chuyển, nhưng tuyệt đối không được đi quá một tiếng. Nếu vẫn không thể tìm thấy căn phòng mong muốn sau hơn một tiếng, xin hãy tham khảo mục [T - Phương pháp tự tử].
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“Cô Ahrin, rốt cuộc thì mục T là gì vậy chứ?”
Từ đầu thì ta có thể xem nó không vậy?
Song Ahrin nhìn tôi với vẻ mặt ngơ ngác trước câu hỏi của tôi.
“Tôi mà xem được cái đó thì giờ đây đã chết rồi còn đâu?”
“Phải ha. Đi thôi”
Tôi bước đi với Song Ahrin.
Chúng tôi cần phải bằng cách nào đó tìm được một trong ba căn phòng kia trong vòng một tiếng.
‘Anh Jaehun!’
Tôi trong khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của Yu Daon nên đã vô thức quay lại, và Song Ahrin thở dài rồi đánh vào vai tôi bộp một cái.
“Ảo giác âm thanh đấy”
“Tôi xin lỗi”
Nếu nghe thấy giọng của người quen thì việc này có lẽ sẽ hơi khó đấy.
Cùng với nỗi lo đó, tôi siết chặt cây đinh trong tay.
***
“Xin hãy đi theo tôi”
Heo Chan đi theo sau người đàn ông trong khi lau mồ hôi lạnh bằng mu bàn tay.
Hai đứa đó đã trốn thoát được rồi chứ?
Ông không mong những cấp dưới của mình nhất thiết phải đến cứu mình.
Đây không phải là lòng tự trọng kiểu như ông vẫn có thể tự trốn thoát mà không có mấy đứa đó.
Đây chính là gánh nặng ông đang phải mang trên vai.
Cùng với một tiếng thở dài, ông tập trung tinh thần, lắng nghe lời cảnh báo mơ hồ mà bản năng đang mách bảo.
Cứ như mọi khi, ông chỉ cần sống sót là được.
Ông tập trung trong khi bực bội xoa xoa đỉnh đầu bây giờ đã trống không của mình.
Trước hết, nhờ vào bản năng, ông biết rằng cứ đi theo như này là không được.
Và cũng dựa vào bản năng, ông biết rằng mình không nên chạy trốn.
Đi theo cũng chết và chạy trốn cũng chết.
Nói cách khác, hai lựa chọn dễ nhất đều không được.
Ông mà cứ đưa Kim Jaehun theo thì có phải đỡ rồi không?
Dù gì đi chăng nữa, nếu có thằng nhóc đó ở đây, cậu ta sẽ suy nghĩ và trả lời thay cho ông mà.
Sau khi mất đi bộ não ngoài kia, ông lại cảm thấy bức bối hơn so với suy nghĩ.
Trong khi đang nghĩ như vậy, bản năng của ông đột nhiên phát ra một hồi chuông cảnh báo.
Nếu cứ ở đứng như này thì ông sẽ chết.
Ông vội vã nằm bò xuống đất, và người đàn ông quay lại nhìn ông.
“Không, Trưởng phòng, đột nhiên ông lại—”
-Thụp!
Một thứ gì đó to lớn lao đến, và người kia bị đánh bay đập thẳng vào tường.
“Ah, là Trưởng phòng kìa!”
“Thật kìa”
Và rồi, hai giọng nói quen thuộc vang đến tai ông trong khi ông đang nằm xuống như một con ếch.
Khi ông ngẩng đầu lên nhìn về trước,
“Ôi trời…”
Một giọng nói vững chắc vang lên, và khi ông nuốt lại tiếng than vãn vô thức bật ra và nhìn về trước,
“Trưởng phòng!”
“...”
Một mái tóc đen và một mái tóc trắng đung đưa trước mặt ông.
“Ôi trời, mấy đứa—”
“Anh Jaehun đâu rồi ạ?”
“Anh ấy rơi đâu rồi sao?”
“...”
Và trong khi nghe giọng nói của hai người đang lo cho thằng nhóc cấp dưới hơn là bản thân ông đang nằm đây, ông kìm nén nỗi uất ức đang sôi sục và nhắm mắt lại.
Chạy trốn.
Rụng tóc.
Tìm lối ra.
Rụng tóc.
Hy sinh.
Rụng tóc.
Vậy thì ông phải làm gì đây hả, đột phá bằng vũ lực chắc?
Tóc không rụng.
“...Mấy đứa”
Ông mở mắt với vẻ mặt nghiêm túc, và Yu Daon cùng Jang Chaeyeon nhìn ông.
“Phá, phá hủy nơi này…Không, liệu mấy đứa có thể phá hủy nơi này chứ…?”
Ông chỉ có thể nói với các hậu bối trẻ tuổi hơn mình rất nhiều bằng giọng điệu thảm thiết như thể đang hết lòng cầu xin.


3 Bình luận