“Cô vẫn ổn chứ?”
“Tôi đã bảo là anh tự lo cho bản thân đi rồi cơ mà”
Song Ahrin khẽ thở dài đáp lại lời lẩm bẩm của tôi.
Trưởng phòng đi trước mở cửa vào văn phòng với vẻ mặt căng thẳng.
-Cạch cạch…cạch cạch…
Trong văn phòng im lặng, chỉ có âm thanh gõ phím là đang vang lên.
Ba người chúng tôi nhìn về trước và thấy được cảnh tượng vô số người đang đánh máy.
Những người đó chỉ đang cắm đầu vào làm việc với chiếc máy tính như thể còn chẳng nhận ra chúng tôi.
“Trưởng phòng đến rồi mà mấy người đó còn chẳng thèm chào hỏi một câu”
Song Ahrin lẩm bẩm trong khi đi qua những người kia, và tôi bắt đầu kiểm tra cửa sổ trong suốt của từng người một.
Tất cả đều có cùng một cái tên ‘Diễn viên’.
Chỉ có ba chúng tôi là con người.
Tôi đã tự hỏi những người này có phải cũng là nạn nhân hay không, nhưng thật lòng mà nói, hiện tại tôi chẳng thể làm gì được.
Tôi chỉ có thể hy vọng rằng biến cố băng ghi hình này sẽ có một kết quả tốt đẹp.
“Đi theo ta”
Trưởng phòng dẫn chúng tôi vào văn phòng của mình mà vẫn không hề bớt căng thẳng đi chút nào.
Có một bảng tên với chữ <Heo Chan> được dán trước cửa, và Trưởng phòng nhìn nó với vẻ mặt phức tạp rồi đi vào.
-Cạch!
Cánh cửa đóng lại, và Trưởng phòng nhìn tôi cùng Song Ahrin.
Tôi chậm rãi lắc đầu trong khi nhìn Trưởng phòng đang mở miệng như để chuẩn bị nói gì đó.
Chúng tôi vẫn còn đang quay phim.
“...Trước hết thì ta sẽ chỉ cho mấy người về những điều cơ bản trong công việc, vậy nên hãy ra chỗ máy tính của ta đi”
Trưởng phòng khựng lại một chút rồi nhìn chúng tôi, và tất cả chúng tôi đều quy củ đi đến chỗ của Trưởng phòng.
May mắn thay, máy tính của Trưởng phòng được đặt quay vào tường.
Điều đó nghĩa là dù chúng tôi không biết máy quay ở đâu, ít nhất thì nó sẽ không thể quay được màn hình máy tính.
Nói cách khác, bây giờ chính là thời gian để chúng tôi chia sẻ ý kiến về bộ phim này.
Trưởng phòng vội vàng bắt đầu gõ phím máy tính.
Ngay lập tức, những con chữ bắt đầu hiện ra trên màn hình trắng.
<Chúng ta đang quay sao?>
“Aha, vâng ạ”
Tôi gật đầu, và Trưởng phòng lại tiếp tục gõ gì đó.
<Đôi lúc, ta lại cảm nhận được một thứ gì đó rất đáng sợ.>
“Em vẫn chưa hiểu rõ phần đó cho lắm, xin anh hãy giải thích lại cho em với ạ”
<Khi tiến vào văn phòng hay vừa mới nhìn thấy bảng tên của mình, dường như có một thứ gì đó rất đáng sợ khiến ta không ngừng đổ mồ hôi lạnh.>
“...Hừm”
Tôi trầm ngâm câu hỏi của Trưởng phòng một lúc.
Một điều gì đó đáng sợ khi ông ấy tiến vào văn phòng hoặc nhìn thấy bảng tên của mình.
Cảm nhận nguy hiểm của Trưởng phòng sẽ phát động khi mạng sống của ông ấy gặp nguy hiểm.
Dù vậy, hai tình huống đó không có vẻ gì là có liên quan đến mạng sống của ông ấy cả.
Thay vào đó, không phải là ông ấy đã hành động rất phù hợp với thiết lập của bộ phim sao?
Rốt cuộc là ở phần nào—
“À, em hiểu rồi ạ”
Trước lời của tôi, Trưởng phòng liền nhìn chằm chằm vào tôi, và Song Ahrin cũng quay sang đây.
Ngay từ đầu thì mục tiêu của chúng tôi đã không phải là hoàn thành cuộn băng.
Mục tiêu của chúng tôi là thoát ra ngoài trước khi cuộn băng được hoàn thành, bởi vì khi đó thì chúng tôi sẽ không thể thoát ra được nữa.
Nói cách khác, lý do Trưởng phòng cảm thấy nguy hiểm là bởi cuộn băng đang được hoàn thành.
“...”
Không biết từ đâu đó sẽ vang lên lời nói rằng cần người quay phim một chút không nhỉ.
Tôi nhìn xung quanh nhưng không nghe thấy được âm thanh cụ thể mình muốn.
Từ đầu thì phải biết thể loại của cuộn băng này là gì thì mới—
-Rầm!
Cánh cửa bật mở, và một ai đó đi vào.
“Trưởng phòng Heo Chan”
“À, ừm”
Trưởng phòng vội vàng tắt máy tính, nhìn về trước, và sau đó đã phải hít một hơi sâu.
Một người đang ở đó.
Một người với khuôn mặt hoàn toàn chẳng có gì, hệt như một con ma trứng.
Điều thực sự kỳ lạ là giọng nói vẫn đang vang lên như thường.
Tất nhiên, từ góc nhìn của Trưởng phòng, đó là một cảnh tượng đủ để khiến ông ấy ngất xỉu.
“Có chuyện rồi. Xin hãy đi theo tôi”
“Ừ, ừm…”
Trưởng phòng nhìn chúng tôi như thể đang cầu cứu.
Đồng thời khi tôi nghiêng người về trước, con người với khuôn mặt quả trứng chỉ có tóc liền nhìn tôi.
Chính xác thì tôi có cảm giác là thứ đó đang nhìn tôi.
“Nhân viên mới mà có thể can thiệp vào công việc của Trưởng phòng sao?”
“...”
Tôi giữ im lặng, và Trưởng phòng cũng không nói gì.
Cái này, liệu tẩy não có hoạt động không nhỉ?
Tôi nhìn Song Ahrin, và cô ấy cũng nhìn tôi.
Chắc hẳn là chúng tôi đều đang có cùng một suy nghĩ.
Cô Ahrin,
Không cần anh nói thì tôi cũng biết rồi.
Thật sao?
Cái tên này sao cứ phải gây sự vậy hả? Nếu tôi đã bảo là biết rồi thì là biết rồi, cứ ở yên đấy quan sát đi.
Có lẽ chúng tôi đã trao đổi những lời như vậy qua ánh mắt.
Dù sao đi nữa, có vẻ Song Ahrin hiểu ý của tôi rồi.
Một khoảng lặng ngắn.
“Trưởng phòng?”
Thứ đó nhìn Trưởng phòng, đồng thời, Song Ahrin khẽ chau mày nhìn con ma trứng.
Chẳng lẽ nào—
Khuôn mặt của con ma trứng co giật, rồi nó nhìn chằm chằm vào Song Ahrin.
-Thụp!
-Thụp!
Đồng thời, một tiếng động bắt đầu vang lên từ phía cửa sổ.
Khi nhìn về đó, tôi thấy được vô số bàn tay đang đập vào cửa sổ.
Và rồi, Song Ahrin đã nhanh chóng phản ứng.
Cô ấy mau chóng quỳ xuống, và với đôi bàn tay chụm lại, Song Ahrin liên tục nhỏ giọng lẩm bẩm.
“Tôi thật lòng xin lỗi, xin hãy cho tôi quay lại lần nữa, tôi thật lòng xin lỗi. Xin hãy cho tôi quay lại lần nữa…”
Cô ấy liên tục khẽ lẩm bẩm, và không lâu sau đó, những cánh tay đang bám chặt vào cửa sổ biến mất, để lại những dấu tay, rồi người đàn ông không có khuôn mặt nhìn cô ấy và thì thầm.
“Không có lần thứ hai đâu. Trưởng phòng hãy nhanh chóng đi theo tôi”
Và người đàn ông đi ra khỏi cửa.
-Cạch…
Cùng lúc đó, một âm thanh như tiếng cuộn phim bị dừng vang lên, và Trưởng phòng cầm lấy tay nắm cửa.
“Ta đi đây. Jaehun à, cậu hãy lo cho Ahrin”
“Trưởng phòng, để chúng em đi cùng—”
“Người chúng gọi là ta. Hai đứa không cần thiết phải đi theo”
Trưởng phòng khẽ lẩm bẩm rồi nhìn tôi và Song Ahrin.
“Có lẽ chúng sẽ không quay những người khác trong khi đang quay ta đâu. Hãy tận dụng khoảng thời gian đó và nhanh chóng tìm lối ra”
“...”
Trưởng phòng nhìn chằm chằm vào tôi, và tôi thoáng bắt gặp ánh mắt của ông ấy.
“...”
Trưởng phòng chậm rãi lắc đầu.
Nếu đã vậy.
“Em hiểu rồi ạ”
“Được rồi. Ta đi đây”
Trước lời của tôi, Trưởng phòng vặn tay nắm cửa và cứ thế rời đi.
“...”
Tôi cúi đầu xuống nhìn Song Ahrin vẫn đang quỳ rập, và cô ấy từ từ đứng thẳng dậy, lẩm bẩm.
“Thôi miên đã có tác dụng”
“Thật sao?”
“Vấn đề là hắn đã nhận ra rằng mình đang bị thôi miên, đồng thời thì tôi đã bị phát hiện vi phạm luật lệ”
“Sau cùng cũng chẳng được gì đáng kể cả nhỉ”
“Dù không muốn thừa nhận chút nào nhưng đúng là vậy”
Song Ahrin nhíu mày trước lời của tôi và lẩm bẩm.
Đồng thời, sổ hướng dẫn mở ra.
[Sổ hướng dẫn cho nhân viên văn phòng]
“Tại sao quyển sổ hướng dẫn này cứ phải chia ra thành từng phần như này trong khi có thể cho đọc hết một lần luôn vậy?”
“Không phải làm như vậy thì sẽ thuận tiện hơn à?”
Dù có cho biết hết thông tin trong một lần thì cũng đâu thể nhớ thuộc lòng luôn được.
“Sao cảm giác như anh lúc nào cũng đứng về phía sổ hướng dẫn vậy?”
“Phía nào ở đây. Chỉ đơn giản là như vậy thì hợp với tính cách của tôi hơn chút thôi”
“...”
Tôi kiểm tra sổ hướng dẫn cùng với Song Ahrin đang làm vẻ mặt bất mãn.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
[Hướng dẫn sinh tồn trong cuộn băng]
1. Nếu đã thất bại một lần, bạn sẽ không có cơ hội thứ hai. Hãy cẩn thận để không hành động sai với vai diễn của mình lần nào nữa.
2. Nếu không nhìn thấy cách thức trốn thoát đã được nói đến trước đó, bạn cần phải tìm một cách thức trốn thoát mới.
3. Nếu bạn đã sống sót cho đến bây giờ và đang đọc mục này, chắc hẳn bạn đã phải hiểu được chính xác khi nào máy quay đang hoạt động và khi nào thì không. Bạn phải tìm lối ra trong khi máy quay đang không hoạt động.
4. Nơi này là thế giới trong cuộn băng. Hãy nhìn sự vật với ống kính máy quay chứ không phải đôi mắt của bạn. Nếu làm vậy, bạn sẽ nhìn thấy được cửa sau.
5. Trong quá trình đó, bạn sẽ nhìn thấy những người đã trốn thoát thất bại và vô số các sản phẩm thất bại khác. Đừng thương cảm họ. Bạn chẳng thể làm gì cho họ cả. Dù cho họ có nói gì với bạn đi chăng nữa, hãy nhớ rằng đó chỉ là những ký tự vô nghĩa và là một cách thức xảo quyệt để khơi gợi sự thương cảm trong bạn.
6. Nếu đã tìm thấy cửa sau, hãy cẩn thận đừng để ai phát hiện ra khi đi vào. Đó là một nơi mà chỉ nhân viên và những người có liên quan mới có thể ra vào, và nếu đã tiến vào đó, bạn sẽ không thể tránh khỏi việc trở thành người có liên quan.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------
“Là như vậy đấy”
“...Cửa sau…”
Song Ahrin lẩm bẩm đáp lại lời nói của tôi và khẽ nhíu mày.
“Cô có suy nghĩ gì sao?”
“Cũng không đến mức suy nghĩ mà giống nghi vấn hơn”
“Nghi vấn?”
“Con ma trứng đó”
“Ừm”
Ma trứng đúng là cách diễn đạt phù hợp thật.
Song Ahrin liền nhìn tôi ngay khi tôi gật đầu.
“Tại sao lại là ma trứng?”
“Ừm?”
“Có gì đó hơi kỳ, có nhất thiết phải là ma trứng không?”
“...”
“Không, đó chỉ là một suy nghĩ bất chợt nảy ra thôi, kệ nó—”
“Không, tôi nghĩ đó là một điểm đáng chú ý đấy chứ”
Tôi gật đầu, ngắt lời Song Ahrin, và cô ấy nhìn chằm chằm vào tôi.
“Con ma trứng đó và cả những người ở đây đều có gì đấy hơi khác thường”
Trưởng phòng đã đến nhưng những người đó cũng không hề chào hỏi gì, và con ma trứng còn chẳng có khuôn mặt.
Cứ như thể là…
“...Tối thiểu chi phí…?”
“Hả?”
Song Ahrin nhìn chằm chằm vào tôi trước lời lẩm bẩm của tôi.
“Không phải điều quan trọng nhất khi quay phim là đạt được kết quả tối đa với công sức tối thiểu sao?”
“Cái đó…chắc vậy?”
Song Ahrin gật đầu và nhanh chóng mở cánh cửa văn phòng mà Trưởng phòng đã rời đi.
Trường phòng đã đi khỏi đây, và những người kia vẫn đang ngồi tại chỗ đánh máy mà chẳng thèm liếc nhìn chúng tôi.
Và tôi nhanh chân bước đến chỗ một người đang làm việc với máy tính.
“Này, anh đang làm gì vậy hả…!”
Song Ahrin mở to mắt rồi vội vàng đuổi theo tôi.
Quả nhiên, máy tính không được bật, còn người kia thì vẫn chỉ vô cảm gõ phím mà còn chẳng quan tâm dù tôi có đến hay không.
“...”
Tôi ngẩng lên nhìn về trước.
Không nhìn thấy gì cả.
Lần này là người đang đánh máy ở phía đối diện.
“Này, anh đang làm gì vậy hả…!”
Song Ahrin đuổi theo tôi và nhỏ giọng hét lên, nhưng tôi phớt lờ cô ấy và kiểm tra cái máy tình ở phía đối diện.
Màn hình bên này cũng không có gì cả.
“Cô Ahrin, hãy tìm xem chỗ nào có màn hình đang bật đi”
“...Cái gì cơ?”
“Nhanh lên”
“Ài, được rồi”
Nghe theo lời tôi, Song Ahrin vội vàng đi đến chỗ khác, và tôi nhìn cô ấy rồi lại bắt đầu kiểm tra màn hình.
Không lâu sau, Song Ahrin nhìn tôi.
“Ở đây này”
Tôi đi đến chỗ cô ấy và nhìn vào màn hình.
Lần này, màn hình máy tính đang bật.
“...”
Khi nhìn về phía sau, tôi thấy được một căn phòng với bảng tên <Phòng Nghỉ>, và Song Ahrin cũng nhìn về đó.
“Cô Ahrin?”
“Ừm?”
“Chỉ những thứ cần được nhìn thấy trên màn hình mới cần phải để hiển thị thôi”
Nếu chỉ cần dáng vẻ một người đang sử dụng máy tính, ta không nhất thiết phải bật máy tính lên.
Cũng nhờ vậy mà Trưởng phòng và tôi mới có thể giao tiếp.
Điều tương tự cũng có thể được áp dụng cho khuôn mặt.
Nếu chỉ lấy phần hình ảnh phía sau đầu người thì không nhất thiết phải thêm khuôn mặt vào làm gì.
Đó sẽ chỉ là lãng phí tài nguyên thôi.
Nghĩ vậy, tôi bước về phía Phòng Nghỉ.
“...”
Một cánh cửa cũ kỹ, lâu đời lọt vào tầm mắt của tôi.
“...”
“...”
Tôi trao đổi ánh mắt với Song Ahrin trong khoảnh khắc rồi cầm lấy tay nắm cửa.
“Còn Trưởng phòng thì sao?”
“Tôi có cách rồi”
“...Được rồi”
Song Ahrin gật đầu, và tôi mở cửa.
Một tiếng hét vang lên.


3 Bình luận