• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 106: Bị đột kích?

5 Bình luận - Độ dài: 1,550 từ - Cập nhật:

Nhóm Rudell cuối cùng cũng tìm được một nhà trọ tạm ổn sau khi phải lang thang trên con phố đến tận khuya. Họ tiến tới quầy lễ tân với vẻ mặt phờ phạc...

“Cho hỏi còn phòng nào trống không?”

“Chỉ còn một phòng thôi. Phòng sáu người.”

Chủ quán trọ vừa chỉnh lại cặp kính vừa đáp cộc lốc.

“Sao giờ? Thế có ổn không?”

Dù cùng một tổ đội, nhưng việc nam nữ ở chung phòng cũng có thể khiến một số người cảm thấy khó xử.

Nghĩ vậy, Rudell quay sang hỏi các thành viên trong nhóm, nhưng...

“Em chỉ muốn nghỉ ngơi càng sớm càng tốt thôi.”

“Tôi cũng vậy.”

[Tôi đồng ý...]

“Tôi thì không bận tâm đâu.”

“Vậy chốt thế nhé.”

Ai nấy đều mệt mỏi nên cũng chẳng buồn mà đưa ra ý kiến phản đối.

Rudell gật đầu rồi lấy vài đồng vàng trong ví ra.

“Hết bao nhiêu?”

“Năm đồng vàng.”

“Đây.”

“Lên tầng ba, đi hết hành lang.”

Chủ quán trọ đưa cho Rudell chiếc chìa khóa được trang trí hoa văn bằng vàng, và cả nhóm bắt đầu mệt mỏi lê từng bước chân lên cầu thang.

Một lúc sau, Rudell đến trước căn phòng và mở nó ra.

“Cuối cùng cũng tới nơi rồi!!”

“Mệt quá đi mất!!”

“Mềm mại quá, quả thực giường là nhất mà!!”

Khi cánh cửa vừa được mở ra, Leje, Silfier và Eleor đã ngay lập tức lao thẳng lên giường.

Sau cả ngày bị nhốt trong một khoang tàu chật hẹp và nằm trên chiếc giường xếp tạm bợ, phản ứng như vậy cũng không có gì quá khó hiểu.

Nhưng...

“Khịt khịt...”

“Ừm, tôi nghĩ bọn mình nên đi tắm trước đấy…”

“Chúng ta đã không tắm rửa hơn một ngày trời rồi còn gì...”

Chưa kịp tranh nhau ai tắm trước, ba người họ đã bắt đầu ngửi ngửi rồi đứng dậy.

Vốn là tiểu thư quý tộc và thánh nữ có địa vị trong giáo hội, việc họ nhạy cảm với chuyện vệ sinh cá nhân cũng là lẽ đương nhiên.

“Bọn em tắm trước được chứ?”

“Anh không có ý kiến gì hết. Còn cậu thì sao?”

“Tôi cũng vậy.”

Kurt gật đầu đáp lại câu hỏi của Rudell. Thế là, ba cô gái cứ thế tiến thẳng vào phòng tắm.

“Anh mà dám nhìn trộm thì coi chừng em đó.”

“Yên tâm, anh không có ý đó đâu.”

Rudell bật cười thích thú trước lời cảnh báo của Leje. Tuy thường ngày hay chọc ghẹo Leje là vậy, nhưng cậu biết rất rõ điều gì là không nên làm nếu còn muốn giữ mạng.

Khi ba cô gái bước vào phòng tắm...

“Chúng ta đi dọn dẹp đồ đạc thôi.”

“Cũng được.”

Kurt gật đầu trước lời đề nghị của Rudell rồi bắt đầu sắp xếp lại những túi đồ lộn xộn. Từ trong phòng tắm, tiếng nước chảy và tiếng cười đùa vang lên.

“Ôi, tuổi trẻ...”

“Gì thế?”

“Không có gì đâu.”

Nghe Rudell lẩm bẩm, Kurt quay sang nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu. Vốn là kiểu người không giỏi bộc lộ cảm xúc, Kurt chẳng thể hiểu được ẩn ý trong câu nói đó.

Thấy phản ứng của cậu, Rudell khẽ cười rồi tiếp tục sắp xếp đồ đạc, và thời gian cứ thế trôi qua.

“Xong rồi...”

“Làm tốt lắm.”

Rudell nở nụ cười tự hào khi nhìn căn phòng lúc này đã được dọn dẹp gọn gàng. Giờ chỉ cần Leje và các cô gái tắm xong thì họ có thể thoải mái tắm rửa rồi nghỉ ngơi.

Ngay khi Rudell đang duỗi thắt lưng mỏi nhừ và nghĩ vậy...

“Rudell.”

“Hở? Sao thế?”

Kurt bỗng lên tiếng khiến cậu quay người lại.

Và rồi...

“Có người.”

“Có người...?”

Rudell nghiêng đầu thắc mắc nhìn Kurt đang giương rìu và hướng mắt ra ngoài cửa sổ.

Ngay lúc đó.

Choang!!

“Cái quái gì thế...!?”

Khi cửa sổ vỡ nát, có một vật lăn vào trong phòng rồi dừng lại dưới chân Rudell khiến cậu nín thở. Đó là một quả cầu kim loại to bằng nắm tay, với kíp đang cháy lách tách.

“Nguy hiểm!!”

Ngay khi Rudell nhận ra và định vận ma lực...

Xìiiii!!

“Cái gì thế!? Khụ khụ!”

Khụ!! Khụ!!

Một làn khói dày đặc phụt ra từ quả cầu khiến Rudell và Kurt ho sặc sụa vì hít phải mùi khói cay xè. Ngay lúc ấy, có một bóng đen lao ra từ làn khói rồi ghì chặt Rudell vào tường.

“Gah!?”

“Rudell!?”

Cơ thể Rudell đập vào tường khiến cậu khẽ rên rỉ. Thấy vậy, Kurt định xông tới với chiếc rìu trên tay, nhưng...

“Đứng yên.”

“Gì chứ…!?”

Một kẻ lạ mặt đã áp sát và kề dao vào cổ Kurt.

Ánh mắt Kurt run rẩy, rõ ràng là cậu đã hoàn toàn không phát hiện được sự hiện diện của đối phương.

Sau một lúc quan sát, kẻ đó khẽ thở dài rồi tra lại con dao vào thắt lưng.

“Được rồi. Thả cậu ta ra đi.”

Theo hiệu lệnh, kẻ đang ghì Rudell thả tay để cậu có thể tự đứng dậy sau khi thở gấp vài hơi.

Khi đã trấn tĩnh lại, cậu ngẩng đầu lên nhìn...

“Ngươi là...?”

“Hai người là đồng hương đúng không?”

Người trông có vẻ là thủ lĩnh rút từ trong áo ra một vật gì đó như để trả lời câu hỏi của Rudell. Đó là một con dấu khắc biểu tượng hoàng tộc của Vương quốc Prussel.

“Tôi là Aitri, thuộc Cục Tình báo của Vương quốc.”

Nói rồi, Aitri nhẹ nhàng cúi đầu chào Rudell và Kurt.

Ngay lúc đó...

Két.

“Bọn em tắm xong rồi! Giờ đến lượt hai người đó—”

Cánh cửa phòng tắm mở ra cùng làn hơi nước cuồn cuộn. Rồi Leje và các cô gái bước ra ngoài.

Và...

“Cái gì thế này...?”

“C-Chuyện gì thế!?”

“Có chuyện gì vậy...?”

Nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mắt, ba cô gái không khỏi sửng sốt kêu lên.

____________________________

“Ra là vậy, vì thế mà mọi người mới tới sớm hơn dự định.”

“Đúng vậy... dính dáng tới quân đội Đế quốc quả thực chẳng tốt đẹp gì, nhưng cũng đành chịu thôi...”

Aitri có vẻ trầm ngâm sau khi gật gù trước lời giải thích của Rudell. Dù sao thì bọn họ cũng là gián điệp của Vương quốc thâm nhập vào Đế quốc, nên nếu bị cuốn vào quân đội Đế quốc thì rõ ràng không phải chuyện tốt.

Tuy nhiên, nếu không có sự giúp đỡ kia, không biết còn phải mất bao lâu nữa họ mới tới được Pensburg. Thế nên, việc từ chối thiện ý đó là điều không thể.

“Nhưng mà, sao các anh biết bọn tôi ở đây?”

“Xin lỗi, đó là thông tin tuyệt mật.”

“Hừm...”

Trong nhiệm vụ tình báo, giữ bí mật là nguyên tắc hàng đầu. Vì vậy, việc cô né tránh câu hỏi cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Ngay lúc đó...

“Vậy, rốt cuộc thì mấy người tìm bọn tôi vì mục đích gì? Nếu vụ náo loạn này chỉ vì lý do vớ vẩn thì sẽ phải xin lỗi đấy.”

Giọng nói sắc lạnh vang lên từ phía Leje, người vẫn lặng lẽ quan sát từ nãy đến giờ.

Dù sao thì lời cô cũng không hề sai. Bọn họ là đặc vụ bí mật của vương quốc, nhưng nhóm Rudell cũng là người nhận được lệnh trực tiếp từ Jade. Vậy nên, không thể dung túng cho kiểu hành động tùy tiện như thế này được.

“Tôi xin lỗi về việc đó. Nhưng chúng tôi cũng cần xác minh danh tính của mọi người...”

“Tôi sẽ báo cáo về chuyện này sau. Không ý kiến gì chứ?”

“Hiểu rồi ạ.”

Trước những lời lẽ cứng rắn của cô, Aitri chỉ biết gật đầu đồng ý. Xét đến thân phận của Rudell và cả nhóm, việc Aitri gây náo loạn thế này quả thực đã vượt quá giới hạn. Cho nên, được tha thứ như vậy đã là một điều may mắn rồi.

“Vậy thì kết thúc chuyện này ở đây thôi. Cô cũng còn việc khác phải làm đúng chứ?”

“Phải.”

Trước câu hỏi kế tiếp của Leje, Aitri gật đầu, thò tay vào tay áo rồi lấy ra một mảnh giấy nhỏ và đưa cho Leje.

“Cái này là...?”

Đó là một tờ giấy da có vẽ bản đồ và ghi một địa chỉ.

“Xin hãy đến địa điểm này vào sáng mai.”

“...”

“Giờ việc của chúng tôi ở đây đã xong, chũng tôi xin phép cáo lui.”

Aitri đứng dậy rồi cúi đầu chào Leje. Cùng lúc đó, các thuộc hạ của cô cũng bắt đầu di chuyển ra ngoài.

“Khoan đã!!”

“Có chuyện gì nữa sao ạ?”

Đúng lúc đó, Rudell vội vàng gọi lại Aitri đang chuẩn bị rời đi. Cô dừng bước và ngoảnh đầu lại, còn cậu thì chỉ tay vào những mảnh kính vỡ trên sàn nhà.

“Mấy người phải đền cái này đi chứ.”

“...”

Sắc mặt Aitri, giờ đây đã lộ dưới lớp mũ trùm lại trông vô cùng khó coi.

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

Làm khó vl
Xem thêm
AI MASTER
Xác nhận thân phận kiểu j lạ vậy :)?
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
TRANS
Chịu 🐸
Xem thêm
"Ayo chill chill, is me"
Xem thêm