• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 119: Bữa tiệc sau đó (2)

15 Bình luận - Độ dài: 1,610 từ - Cập nhật:

“Vậy, ngươi đã thất bại rồi nhỉ?”

“Phải.”

Tại một nơi nào đó trên đại lục, trong một địa điểm vô danh. Iandel khẽ gật đầu trước người đàn ông đang đứng trước mặt hắn.

Trước bệ thờ nơi một lò luyện khổng lồ được dựng lên, y từ từ đứng dậy sau quãng thời gian dài cầu nguyện không ngừng nghỉ. Ngay khoảnh khắc đó, ngọn lửa phía sau hắn bùng lên dữ dội.

Phừng!!

Ngọn lửa bùng cháy, nhuộm thành sắc tím rợn người.

Cảm giác như trong đó ẩn giấu một sinh vật kinh hoàng nào đó, Iandel ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ một lát sau, ngọn lửa dịu xuống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, và người đàn ông chậm rãi bước lại gần hắn.

Tuy bề ngoài hắn trông chẳng khác gì một con người bình thường có thể bắt gặp ở bất cứ đâu, nhưng đối với Iandel, sự hiện diện kia lại khổng lồ, cao vời và không thể chạm tới. Ý nghĩ muốn bỏ chạy ngay lập tức tràn ngập trong tâm trí, mồ hôi lạnh túa ra dọc sống lưng hắn.

Khoảnh khắc tiếp theo, người đàn ông khẽ đưa tay đặt lên vai Iandel.

“Có vẻ như chúng ta cần phải chỉnh lại kế hoạch. Thời điểm này vẫn chưa phải lúc của chúng ta.”

“Tôi xin lỗi… Tôi sẽ chấp nhận mọi hình phạt...”

“Không cần thiết. Tất cả vốn đã nằm trong dự tính rồi.”

Người đàn ông khẽ trấn an Iandel đang cúi đầu rồi tiếp lời:

“Nhưng… có một điều khiến ta bận lòng.”

“Ngài đang nói đến Bá tước Weinstein sao?”

Lãnh địa Bá tước vẫn luôn là cái gai trong mắt giáo hội suốt nhiều năm qua, bởi nơi đây luôn can thiệp vào mọi việc của chúng. Nếu không có sự tồn tại ấy, kế hoạch bí mật của Giáo phái có lẽ đã được hoàn tất từ lâu.

“Trong tương lai mà ngài ấy nhìn thấy… con người đó không hề tồn tại.”

“…!!”

Nghe vậy, Iandel lập tức nuốt khan.

‘Ngài’ ấy chính là vị thần họ đang thờ phụng. Là sứ giả trực tiếp của cái chết, kẻ dẫn lối cho con đường mà bọn chúng bước đi. Nói cách khác, vị thần ấy là hiện thân, là huyết nhục của giáo phái, là biểu tượng của cái chết.

Và giờ đây, chính vị thần ấy lại thừa nhận sự tồn tại của một kẻ dị thường. Điều đó đủ sức gieo rắc nỗi sợ hãi cùng hoang mang vào lòng toàn bộ tín đồ.

“Rốt cuộc hắn là thứ gì vậy…?”

“Chưa thể chắc chắn. Có thể là một kẻ giống như ta, hoặc chỉ đơn thuần là sự trùng hợp. Cũng có thể… là một bước ngoặt của số mệnh.”

“Vậy, ngài định làm gì tiếp theo…?”

“Chúng ta sẽ ẩn mình trong bóng tối để chuẩn bị kỹ lưỡng hơn nữa. Xem ra, thời khắc đó vẫn chưa đến…”

Trước câu hỏi của Iandel, Đại Tư Tế ngẩng lên nhìn bầu trời, một bầu trời u ám, tuyết trắng xoáy cuộn. Và giữa nền trời ấy, một mặt trăng tím khổng lồ đang toả sáng.

“Đừng lo. Ngày đó nhất định sẽ tới. Một thế giới mới, một thiên đường mới đang chờ đón chúng ta.”

Ngắm nhìn cảnh tượng ấy, Đại Tư Tế khẽ cất lời.

Ngay lúc đó, một trận bão tuyết dữ dội bắt đầu nổi lên.

_______________________________________

Sáng hôm sau, trong căn bếp của quán trọ.

“Ugh… Tệ thật… đầu em đang đau như búa bổ đây…”

“Đó là hậu quả khi uống quá chén đấy.”

Rudell tiến lại gần Leje đang quấn chăn ngồi thẫn thờ trước lò sưởi rồi đưa cho cô một bát súp nóng hổi, bốc khói nghi ngút.

Ực! Leje lập tức uống một ngụm rồi thưởng thức nó.

“Whoa…!! Ngon quá! Món này là món gì vậy?”

“Súp gà. Nghe nói nó giải rượu cực tốt nên anh làm thử xem sao.”

Nước dùng được ninh từ xương gà, thịt gà xé nhỏ, món ăn giản dị nhưng mang hương vị thân thuộc. Đó chính là súp gà mà Rudell biết đến từ thế giới cũ.

“Món này chắc sẽ bán chạy lắm đây!”

“Anh thì không muốn làm vậy đâu...”

Rudell lắc đầu, nhớ lại những tháng ngày làm thêm trong quán ăn.

Ngồi lì cả ngày, chuẩn bị nguyên liệu, tiếp khách không ngơi nghỉ, rồi lại dọn dẹp rửa bát sau khi khách rời đi…

Quả thực là công việc cực nhọc đến kiệt sức.

“Đó vốn là công việc của mấy nhà hàng mà.”

“Chào buổi sáng.”

“C-Chào buổi sáng…!!”

“Ngủ ngon chứ?”

Cửa phòng mở ra, Kurt, Silfier và Eleor bước vào.

“Chào.”

“Mấy cậu dậy rồi à?”

Rudell và Leje vẫy tay đáp lại lời chào. Khác với Eleor và Silfier không uống rượu nên chẳng hề hấn gì, Kurt, người uống nhiều hơn cả Leje lại chẳng có chút dấu hiệu say xỉn nào.

Người ta vẫn thường hay truyền tai nhau rằng tộc Nord uống rượu thay nước. Có lẽ đó chính là lí do.

“Mùi gì thơm thế? Đây là món gì vậy?” Kurt hít hà, hứng thú nhìn vào nồi súp.

“Súp gà. Muốn thử không?”

“Mmm. Có.”

“Mấy cậu cũng ăn luôn chứ? Còn nhiều lắm đó.”

“V-Vậy thì…”

“Cho tôi một ít với.”

Khi mọi người đã ổn định chỗ ngồi, Rudell bắt đầu bưng ra từng phần súp gà rồi đặt trước mặt họ. Chỉ sau một muỗng súp, cả nhóm đều trợn mắt nhìn Rudell với vẻ kinh ngạc.

“Thật… tuyệt vời.”

“T-Tôi chưa từng ăn món súp gà nào ngon đến vậy cả!!”

“Gì vậy nè…”

“Còn nhiều lắm, nên cứ ăn từ từ thôi.”

Rudell mỉm cười khi thấy mọi người khen mình tới tấp như thể đã bị món ăn ấy mê hoặc. Quả thật là, với người đứng bếp, không có phần thưởng nào quý giá hơn là được nhìn thấy người khác vui vẻ thưởng thức món ăn mình nấu.

Chẳng bao lâu sau, nồi súp đã hết nhẵn. Rồi cả nhóm cùng nhâm nhi trà với vẻ mặt thoả mãn.

“Vậy giờ chúng ta quay về Vương quốc chứ?”

“Có lẽ nên vậy. Dù sao thì cũng chẳng còn việc gì khác…”

Tuy chưa tóm được Kendrick, nhưng những thành quả đạt được đã là quá đủ. Ngay cả khi trở về lúc này, họ cũng chẳng thể bị coi là thất bại.

Nhưng…

“Không thể chấp nhận được!”

“Leje?”

“Vẫn còn chuyện phải làm sao?”

Trước cuộc trò chuyện của Rudell và Kurt, Leje bất ngờ hét lớn với gương mặt đầy vẻ phẫn nộ khiến hai người khó hiểu đưa mắt nhìn nhau, còn cô thì đứng bật dậy, đập tay xuống bàn.

“Đã đi xa đến thế này rồi mà các cậu lại cứ thế mà quay về ư? Thật đấy à?”

“Nhưng còn gì để làm nữa đâu?”

“Không! Vẫn còn một việc vô cùng quan trọng!”

“Việc quan trọng…?”

Còn phải làm gì nữa vậy?

Rudell thầm nghĩ, cậu chẳng thể nhớ ra ‘việc quan trọng’ đó là gì cả.

Leje nhìn thẳng vào cậu với vẻ khó chịu rồi vỗ ngực nói:

“Đã tới Đế quốc rồi thì nhất định phải trải nghiệm văn hoá ở đây! Phải đi ngắm cảnh nữa chứ!”

“Ý em là…”

Rudell nheo mắt nhìn cô.

Tóm lại, Leje chỉ muốn đi dạo quanh đế quốc cho bõ công chuyến đi này mà thôi.

“Trời ạ…”

Trước đề xuất đó, Rudell chỉ biết than trời.

Bởi suy cho cùng, lý do ban đầu họ đến đây là theo mệnh lệnh của Jade. Nếu xét theo logic, hoàn thành công việc rồi thì nên lập tức trở về để báo cáo.

“Giờ phải làm sao đây…”

Nhưng ánh mắt lấp lánh đầy vẻ mong chờ của Leje khiến Rudell khó lòng từ chối.

Đúng lúc đó…

“B-Bá tước Weinstein…!!”

“Rudellheit.”

“Hả? Sao vậy?”

Silfier và Eleor đồng loạt gọi, khiến Rudell bối rối quay sang.

“Tôi nghĩ tôi nên nghỉ lại vài ngày trước khi quay về… Do tôi có hơi mệt một chút...”

“Tôi cũng thấy nên ở lại thêm, bởi tôi còn việc ở Giáo hội nữa.”

“Vậy sao?”

Rudell gật đầu. Nếu đã có lý do chính đáng, ở lại thêm vài hôm cũng chẳng sao.

“Thế thì chúng ta ở lại vài ngày nữa nhỉ?”

“Tôi đồng ý.”

“T-Tôi cũng đồng ý…”

“Tôi cũng không phản đối.”

“Vậy quyết định thế nhé.”

Ba phiếu thuận, không ai phản đối. Chẳng có gì phải bàn cãi nữa cả.

“Tuyệt vời!”

“Trông em có vẻ vui quá nhỉ?”

“Thì sao nào? Miễn vẹn cả đôi đường là được rồi.”

Leje cười tươi rói, chẳng thể giấu nổi sự hân hoan.

Rudell bật cười nhìn cô, còn cô thì đáp lại bằng ánh mắt như muốn nói: Anh ý kiến gì à?

Nếu Leje đã như thế thì cậu còn có thể làm gì được nữa chứ?

“Vì đã quyết định ở lại thêm vài hôm nên tôi đi nghỉ chút đây. Có chuyện gì cứ gọi tôi.”

Cảm thấy hơi mệt vì phải dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng, Rudell đứng dậy nói rồi rời đi.

Và khi bóng dáng cậu vừa khuất…

“C-Công nương! Chúc cậu may mắn!”

“Tôi cũng chúc cô may mắn.”

Kurt giơ ngón cái, còn Silfier và Eleor thì nhẹ nhàng tiếp lời. Rồi cả ba người cũng rời đi.

Nhìn theo họ, Leje khẽ gật đầu.

Bình luận (15)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

15 Bình luận

Ae đoán cỡ bao lâu nữa rồi bấm nút ra đảo tiếp 😁
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Đến khi chạm eng 🤡
Xem thêm
due sao lại ra tiếp v bác :)
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Đang có hứng 🤡
Xem thêm
Chị nhà đang lên kế hoạch đánh úp main à
Xem thêm
cố lên à, chc Leje muốn ăn main đk? đk?
Xem thêm
giờ âm thế trans ới:))))
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
🤡
Xem thêm
@hoangtr2606: cho bộ này comeback đe đaika :)
Xem thêm
Xem thêm 3 trả lời