Nhìn con ma thú đang tiến lại gần, Leje siết chặt chuôi kiếm trong tay.
Áp lực toát ra từ nó hoàn toàn vượt xa con Chimera mà cô từng đối đầu trước đây.
[Goooooooooooo-!!]
Một tiếng gầm trầm đục vang lên, con quái vật giẫm nát mọi thứ trên đường nó đi qua.
Nó chẳng khác gì một thảm họa từ mẹ thiên nhiên––nằm ngoài tầm kiểm soát của con người.
Nhưng dù vậy, cô vẫn không lùi bước.
Bởi cũng giống như Rudell, lãnh địa Weinstein là một nơi vô cùng quý giá với Leje.
Là nơi quý giá nhất trên đời.
Đây là quê hương của người bạn duy nhất của cô, và cũng là vùng đất lưu giữ những ký ức thuở ấu thơ của hai người.
Chính tại đây, cô đã gạt bỏ thân phận công nương của mình và xây dựng những ký ức tuổi thơ khi hai người mới chỉ là hai đứa trẻ.
Chứng kiến một nơi như vậy bị giày xéo không thương tiếc khiến cô bừng lên cơn phẫn nộ.
“Sao ngươi dám…”
Sau khi rút ngắn đủ khoảng cách, Leje nghiến răng tiến về phía đống đổ nát gần đó.
Một tòa nhà đã sụp đổ hoàn toàn, không còn nhận ra hình dạng ban đầu.
Đứng trước tàn tích ấy, cô truyền ma lực vào người rồi vươn tay nâng lên một mảnh vỡ cực lớn.
Nó có thể nặng đến vài trăm ký, nhưng với Leje––người được cường hóa bằng ma thuật––thì chẳng khác gì một tảng đá nhỏ.
“Haaa…”
Nhìn con ma thú đang tàn phá điên cuồng, cô hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại.
Thể chất của cô vốn hoàn toàn vượt xa người thường.
Đây là một phước lành––đồng thời cũng là một lời nguyền.
Khác biệt với người khác.
Chỉ điều đó thôi đã là quá đủ khiến cô sống trong cô đơn suốt thời thơ ấu.
Vì cái gì cũng giỏi nên cô cũng chẳng còn hứng thú với thứ gì nữa.
Ngoài ra, vì mang danh công nương nên chẳng còn ai nhìn nhận cô như một con người bình thường tên Leje nữa cả.
Mọi thứ trở nên nhàm chán, và cô chỉ biết lấp đầy nỗi trống rỗng ấy bằng đủ kiểu trò nghịch ngợm.
Cho đến khi cô gặp Rudell.
Một anh chàng kỳ lạ.
Đó là ấn tượng đầu tiên của cô về cậu.
Nhưng chẳng biết từ lúc nào, cậu đã trở thành người quý giá nhất với cô.
Năng lực, thân phận, ngoại hình, gia thế…
Tất cả đều không quan trọng với cậu.
Cậu chỉ đơn giản là một người bạn của cô gái mang tên Leje El Lagrind.
Niềm hạnh phúc lớn nhất của Leje chính là được thấy Rudell chấp nhận con người thật của cô.
Và giờ đây, ngay thời điểm này, quê hương của người bạn ấy đang bị một con ma thú bất ngờ xuất hiện giày xéo không thương tiếc.
“Ngươi dám…”
Cô siết chặt mảnh vỡ trong tay đến mức nó phát ra âm thanh “rắc!” như đang nứt ra.
Hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh, cô đo khoảng cách, rồi ném mảnh vỡ đi.
––ẦM!!
[Goooooooooooo-!!]
Mảnh vỡ ấy bay đi với tốc độ cực nhanh rồi va vào thân ma thú như một quả pháo nổ tung trời.
Cú va chạm dữ dội khiến con quái loạng choạng, nó rít lên một tiếng đầy đau đớn.
[Goooooooo…]
Như thể muốn hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nó quay đầu nhìn về phía Leje đang đứng từ xa…
[Oooooooooo-!!]
Rồi nó gầm lên đầy thù hận, bắt đầu lao về phía cô.
Mỗi bước chân của ma thú đều khiến mặt đất rung chuyển dữ dội, cảnh vật xung quanh lần lượt sụp đổ dưới sức nặng khủng khiếp ấy như thể có một trận động đất đang diễn ra.
Nhưng dù vậy, Leje vẫn không hề nhúc nhích.
Ngay sau đó, con quái thú ập tới, giơ cao chân trước như thể định nghiền nát cô…
“Cút khỏi đây ngay lập tức!!”
Cô hét lớn rồi vung kiếm chém thẳng vào nó.
_______________________________
Tại sở chỉ huy tạm thời, cách xa nơi Leje đang giao chiến với con ma thú.
“Whoa…”
Rudell khẽ thốt lên khi nhìn thấy trận chiến kinh thiên động địa đang diễn ra trước mắt.
Cậu biết rất rõ rằng cô sở hữu sức mạnh khủng khiếp, nhưng được tận mắt chứng kiến lại là một chuyện hoàn toàn khác.
“Khủng khiếp thật… Cô ấy là con người thật sao?”
“Là con người một trăm phần trăm đấy. Nhưng đừng nói thế với Leje nhé.”
Rudell cười gượng rồi liếc sang Kurt––người vừa ngây người hỏi trong sự sửng sốt.
Với tính ngay thẳng của Kurt, tốt nhất là Rudell nên dặn trước.
“Kh-Khủng thật…”
Trong khi đó, binh lính của lãnh địa và cả Carlos cũng đang nhìn trận chiến với ánh mắt như không thể tin nổi.
Dù đang đứng cách đó khá xa, không gian vẫn rung lên mỗi lần Leje và ma thú va chạm, nên phản ứng của họ cũng chẳng có gì lạ.
Tuy nhiên, đây không phải lúc để trầm trồ.
“Cha.”
“À… Xin lỗi. Ta bị cuốn theo mất.”
Rudell lên tiếng gọi, Carlos lập tức giật mình quay sang, miệng ông vẫn còn đang há hốc vì kinh ngạc khi nhìn chằm chằm vào cảnh tượng ấy.
Đó là phản ứng điển hình của những người lần đầu chứng kiến sức mạnh như “quái vật” của cô…
Nghĩ vậy, Rudell cúi xuống nhìn bản đồ trải trên bàn.
Đó là bản đồ chi tiết của toàn lãnh địa.
Là bản mới nhất, thậm chí còn cập nhật cả những khu vực vừa được phát triển gần đây.
“Giờ cha định làm gì ạ?”
“Trước tiên, phải dụ nó ra chỗ ít dân nhất đã. Ta đang nghĩ đến ba khu vực này.”
Nói rồi, Carlos đánh dấu ba vùng chưa có dân cư nằm ở rìa ngoài lãnh địa lên bản đồ.
“Chắc vậy là tốt nhất rồi. Còn sau đó thì sao ạ?”
“Đó mới là vấn đề đấy. Chúng ta chưa chắc đã tiêu diệt được nó chỉ với lực lượng hiện tại đâu…”
Tảng đá và mai rùa.
Chỉ nhìn vào hai biểu tượng của sự vững chãi này thôi cũng đã đủ hiểu—lớp phòng ngự của con ma thú này đã vượt xa sức tưởng tượng.
Quả thật, dù Leje có tấn công tới tấp thì cũng chỉ khiến những tảng đá dính trên người nó rơi rụng, còn phần thân chính gần như không hề hấn gì.
Nếu cứ để Leje và con ma thú tiếp tục giao chiến thế này, trung tâm lãnh địa sẽ nhanh chóng bị san bằng thành đống đổ nát.
Với Rudell, cậu buộc phải tìm ra cách giải quyết trước khi chuyện đó xảy ra.
“Chắc chắn phải có cách nào đó chứ…”
Cảm giác nhức đầu bắt đầu ập đến, Rudell cố gắng vắt óc suy nghĩ trong tuyệt vọng.
Giá mà mình có thể dùng ma thuật bóng tối nhỉ…
Ma thuật bóng tối cho phép tạo ra không gian phụ để cất giữ đồ vật bên trong.
Thông thường thì rất khó để nhét một con ma thú to đến vậy vào trong, nhưng giờ cậu đang có trong tay chiếc vòng tay mà Kahran tặng.
Ma lực bên trong chiếc vòng được làm từ răng ma thú đó ít nhất cũng phải gấp đôi lượng ma lực Rudell hiện có.
Nếu đổ toàn bộ ma lực của bản thân cộng thêm sức mạnh từ vòng tay của Kahran, thì dù chỉ trong một thời gian ngắn cũng có thể nhốt con ma thú vào không gian phụ.
Tuy nhiên…
Nếu mình sử dụng nó ở nơi thế này…
Ma thuật bóng tối có hình thức thi triển khá tà dị, rất dễ bị nhầm lẫn với hắc ma pháp hoặc huyết ma pháp của ma cà rồng.
Hơn nữa, hiện tại chưa ai biết đến sự tồn tại của loại ma thuật này. Không thể đoán được điều gì sẽ đến nếu cậu để nó lộ ra.
Trường hợp xấu nhất, tin đồn có thể lọt đến tai Giáo hội, và khi đó những kẻ thanh trừng sẽ lần theo dấu vết.
Chưa phải lúc…
Tốt nhất là giữ ma thuật bóng tối như biện pháp cuối cùng.
Rudell lắc đầu rồi tiếp tục vắt óc nghĩ bước tiếp theo.
Nhưng cho dù có suy nghĩ thế nào, cậu cũng không tìm được phương án khả thi.
Đối mặt với một sinh vật chẳng khác nào thảm họa thiên nhiên, con người thật sự chẳng thể làm gì nhiều. Đó chính là thực tại tàn khốc.
“Kurt, cậu có ý tưởng gì không?”
Sau một hồi suy nghĩ, Rudell quay sang hỏi Kurt.
Trong tình huống này, hỏi ý kiến chuyên gia có lẽ là cách nhanh nhất để tìm ra giải pháp.
Tộc Nord vốn có mối quan hệ không thể tách rời với ma thú, biết đâu cậu ta lại có cách.
“Tôi chưa từng thấy con ma thú nào như vậy. Muốn bắt nó thì phải…đánh sập cả ngọn núi mới được.”
“…Nghe cũng có lý…”
Nhưng Kurt cũng đâu thể làm gì hơn?
Nếu cậu ta có đủ sức một mình bắt được con ma thú khổng lồ thế kia, thì tộc Winterfang cũng sẽ không bị đẩy ra sống lây lất ngoài Bình nguyên Vĩnh Đông thế kia.
Rudell khẽ thở dài khi nghe Kurt nói, nhưng rồi—
“Khoan đã… làm sập núi à?”
“Sao vậy?”
Đột nhiên câu nói đó như một ánh chớp lóe lên trong đầu Rudell. Cậu lẩm bẩm một mình.
Kurt nghiêng đầu nhìn cậu.
Cùng lúc đó, những mảnh ghép trong đầu Rudell bắt đầu khớp lại thành một ý tưởng.
Khi quay đầu nhìn ra xa, cậu thấy dãy núi cao sừng sững như muốn đâm thủng cả bầu trời ở rìa lãnh địa.
Dãy núi Vòng Kiếm.
“Đúng rồi!! Kurt, cậu đúng là thiên tài!!”
“Cậu nghĩ ra cách rồi hả?”
“Cha! Mau tập hợp toàn bộ pháo trong lãnh địa lại ngay đi ạ!!”
Carlos ngạc nhiên nhìn Rudell đang hét lên, còn Rudell quay sang nói với ông.
Để tao xem mày có chịu nổi đòn này không.
Với suy nghĩ đó, Rudell trừng mắt nhìn con ma thú vẫn đang giao chiến với Leje phía xa.


5 Bình luận
Tfnc