Khu huấn luyện phía sau dinh thự nhà Weinstein.
Vào ban ngày, nơi đây là chốn náo nhiệt, nơi có vô số binh lính tập luyện.
Nhưng khi đêm xuống, chỉ còn hai bóng người bước vào khoảng sân nay đã vắng lặng.
“Sẽ khôn ngoan hơn nếu cậu suy nghĩ lại đấy, Thiếu gia Weinstein. Lòng dũng cảm không có thực lực thì cũng chỉ là sự liều lĩnh mà thôi.”
“Không cần đâu ạ.”
Đây là con đường duy nhất mà Rudell có thể khiến Công tước đổi ý.
Cậu bắt đầu vận chuyển ma lực trong khi đang nhifn Dathus—người vừa thốt ra những lời ấy.
Đồng thời, một làn sáng xanh lam bùng lên từ dưới chân cậu, lan rộng rồi bao phủ xung quanh.
Chẳng mấy chốc, ánh sáng xanh lam ấy tan ra như những mảng sơn bị vỡ…
“Vậy thì âm thanh sẽ không lọt ra ngoài được nữa.”
Đó là một ma thuật ngăn âm thanh thoát ra trong phạm vi nhất định.
Chuyện sắp diễn ra giữa hai người—tuyệt đối không ai được biết.
“Ta hy vọng cậu sẽ không hối hận, Thiếu gia Weinstein.”
“Sẽ không đâu ạ.”
Khi Dathus rút kiếm, Rudell quan sát ông với vẻ mặt tràn ngập sự căng thẳng.
Dù ông chỉ đơn giản là rút kiếm, nhưng áp lực phát ra từ đó thật sự vượt quá sức tưởng tượng.
Khi cậu đối đầu với Chimera trong Hẻm sau, rồi ở Lễ Hội Sabbath.
Trong trận đấu với Kahran, và cả lúc chạm trán Thundermane.
Khi đụng độ với con quái thú hình rùa không rõ danh tính đã tấn công lãnh địa của cậu.
Thế nhưng áp lực mà Dathus đang tỏa ra lúc này còn mạnh mẽ hơn tất cả những lần trước cộng lại.
Khi thấy Dathus từ tốn vào thế thủ, Rudell cũng dồn ma lực về tay.
Một cơn gió lạnh lướt qua giữa hai người, phát ra âm thanh xào xạc khô khốc.
Chẳng ai rõ đã bao lâu trôi qua…
“Vậy thì, ta sẽ ra đòn trước.”
Nói rồi, Dathus lao về phía Rudell và vung kiếm.
“Haaa!!”
Cùng với tiếng hét, một làn năng lượng màu lam—tựa như ma thuật của Leje—bao phủ thanh kiếm, nhắm thẳng vào ngực Rudell.
Tốc độ nhanh đến mức dù cơ thể Rudell đã được cường hóa bằng ma lực—dù không đến mức như Leje—cũng khó lòng phản ứng kịp.
—Keng!
“…!!”
Thế nhưng Rudell không phải kiểu người sẽ đứng yên chịu đòn.
Một bóng đen vụt trồi lên từ mặt đất, hóa thành một chiếc khiên chắn lấy nhát kiếm…
—Két!!
Âm thanh kim loại ma sát nhau vang lên, kiếm của Dathus và ma thuật của Rudell va chạm, khiến chúng tóe lửa giữa không trung kèm theo một âm thanh chói tai.
“Ma thuật đó là…”
Dathus nhìn Rudell với ánh mắt kinh ngạc.
Ngay cả những kiếm sĩ kỳ cựu cũng thường gục ngã sau đòn tấn công đầu tiên của ông.
Vậy mà Rudell—một pháp sư—lại không chỉ chống đỡ được mà còn dùng một loại ma thuật ông chưa từng thấy để đỡ đòn.
“Heh…”
Một nụ cười nhạt hiện lên trên môi Dathus.
Ông bật lui để tạo khoảng cách, rồi một lần nữa vào thế.
“Ngài có thể hứa với tôi một chuyện không?”
Rudell hỏi, cậu vừa dồn ma lực, vừa nhìn ông chằm chằm.
“Nói đi.”
“Dù có chuyện gì xảy ra, xin ngài hãy giữ bí mật về chuyện đêm nay.”
Cùng lúc đó, những cái bóng như có sinh mệnh bắt đầu lan ra từ dưới chân Rudell…
___________________________
Sáng hôm sau, trước dinh thự Weinstein.
“Vậy thì, ta xin cáo từ.”
Dathus nói rồi nhẹ nhàng mỉm cười khi nhìn những người trong nhà Weinstein xếp hàng chỉnh tề để tiễn biệt mình.
“Chúc Công tước thượng lộ bình an.”
“Ừ. Các người cũng nên vào trong đi. Cần phải kiểm tra tình trạng của Thiếu gia của các ngươi nữa.”
Dù tất cả người trong nhà đều có mặt nhưng lại không thấy bóng dáng Rudell đâu.
Cậu được cho là đã bị thương do ngã cầu thang vào tối qua nên không thể ra ngoài.
…Ít nhất thì mọi người trong dinh thự Weinstein đều tin là như vậy.
Tất nhiên, chỉ có Dathus mới biết sự thật đằng sau.
“…”
“Có chuyện gì sao ạ…?”
Khi Dathus đang bước lên xe ngựa thì bất chợt dừng lại, Carlos thấy thế liền bối rối hỏi.
“Không có gì. Chỉ là ta đang suy nghĩ chút chuyện thôi.”
“Suy nghĩ? Hay là ngài quên gì đó…?”
“Không phải thế. Chỉ là…”
“Chỉ là…?”
“Đừng bận tâm. Không có gì đâu.”
[Dù có chuyện gì xảy ra, xin ngài hãy giữ bí mật về chuyện đêm nay.]
“…”
Là một Công tước, nếu đến một lời hứa nhỏ nhặt như thế mà ông cũng không giữ được, thì người đời sẽ nghĩ gì về ông đây?
Nghĩ vậy, Dathus tiếp tục bước lên cỗ xe ngựa được trang trí bằng huy hiệu của Công quốc...
Sau đó, ông nhìn qua cửa sổ gọi:
“Carlos.”
“Vâng, thưa Công tước.”
“Cậu có một người con trai rất tuyệt đấy.”
“…? Cảm ơn ngài.”
Carlos nhìn ông với vẻ ngơ ngác trước lời khen bất ngờ ấy.
Dathus khẽ mỉm cười, kéo cửa sổ lại, và trong khi người của nhà Weinstein cúi đầu tiễn biệt, cỗ xe ngựa chở ông chậm rãi lăn bánh rời khỏi dinh thự.
“Phù…”
Dathus ngả người ra sau, ánh mắt nhìn về phía dinh thự nhà Weinstein đang dần khuất xa.
Đã lâu lắm rồi ông mới được chiến đấu một trận máu lửa như vậy…
Trận đấu tay đôi với Rudell.
Một trận chiến không khoan nhượng khiến ông bỗng nhớ về những năm tháng đã qua.
Về thời thanh xuân sục sôi.
Về những ngày tháng rong ruổi khắp chiến trường.
“Heh…”
“Ngài có gì vui sao?”
Một tiếng cười khẽ thoát ra từ môi Dathus khi ông tựa vào ghế.
Trợ lý của ông đang ngồi đối diện liền nghiêng đầu hỏi.
“Không có gì đâu.”
Ông lắc đầu phủ định trước câu hỏi của người trợ lý kia rồi thầm nghĩ:
Thế gian này, thật đúng là kỳ lạ.
_______________________________
Hoàng đô Friselium – Khu thương mại – Trụ sở chính của Thương Hội Gold Rush.
“Báo cáo của tôi đến đây là hết. Khoản bồi thường và lời chia buồn đã được gửi đến gia đình Chi nhánh trưởng Gord, các nhân viên dưới quyền ông ấy cũng đã được phân công lại vào các vị trí phù hợp với năng lực. Tuy nhiên, việc chọn người kế nhiệm vị trí Chi nhánh trưởng sẽ còn mất chút thời gian.”
“Tốt lắm. Cậu lui ra đi.”
Gilbert vừa đọc báo cáo vừa phẩy tay ra hiệu, người trợ lý liền cúi đầu rời khỏi phòng.
Cánh cửa khép lại cùng với tiếng ‘Cạch’ khô khốc...
“Khehehe…”
Trong căn phòng mờ tối bị che phủ bởi những tấm rèm dày nặng nề.
Gilbert ném bản báo cáo lên bàn, khẽ cười và đưa tay lên day trán.
Cảm giác mọi chuyện diễn ra đúng như kế hoạch mang lại một khoái cảm kỳ lạ.
Chỉ cần tưởng tượng khoảnh khắc khi chút hy vọng cuối cùng của những con người tuyệt vọng bị dập tắt—đã đủ khiến ông ta không thể nhịn được cười.
“Có vẻ mọi chuyện diễn ra suôn sẻ đúng như mong đợi nhỉ?”
Lúc đó, một giọng nói vang lên từ góc tối trong phòng.
Một người đàn ông bước ra từ trong bóng tối.
Toàn thân được che phủ bởi áo choàng đen, không thể nhìn rõ khuôn mặt.
Nhưng chuỗi tràng hạt có gắn hình thánh giá với con mắt đỏ ló ra từ tay áo hắn lại là dấu hiệu không thể nhầm lẫn.
Biểu tượng cho thân phận của một thành viên trong Giáo phái Kẻ Thực Tử.
“Đúng vậy, mọi chuyện diễn ra hoàn hảo. Nhờ có sự phối hợp của ngươi, giờ trong thương hội chẳng còn ai có thể ngăn cản ta nữa.”
Dù sự xuất hiện của người đàn ông kia vô cùng đột ngột, nhưng Gilbert vẫn phản ứng như thể đó là chuyện thường tình, ông ta quay đầu lại đáp lời.
Chi nhánh trưởng Gord—kẻ luôn ngáng đường, cản trở kế hoạch của ông ta.
Tạm bỏ qua tính cách khó ưa và danh tiếng thối nát, hắn lại luôn đạt được thành tích, không ngừng thách thức Gilbert, là cái gai trong mắt ông ta.
Nhưng tất cả đều đã thành quá khứ.
Vì bị lòng tham dẫn lối, hắn đã tự đẩy mình vào con đường diệt vong và bỏ mạng.
Với cái chết của hắn, giờ đây trong thương hội chẳng còn ai đủ khả năng thách thức Gilbert—ngoại trừ Chủ thương hội, người hiện đang hôn mê bất tỉnh.
Nói cách khác, toàn bộ Thương Hội Gold Rush giờ đã nằm trong tay ông ta.
“Ngươi không thấy nực cười sao? Một kẻ leo lên bằng lòng tham, rồi cũng chính vì lòng tham đó mà diệt vong.”
“Chuyện thường thôi. Quan trọng hơn là ngươi không quên thỏa thuận giữa chúng ta đấy chứ?”
Giọng nói thản nhiên vang lên khi người đàn ông nhìn Gilbert hỏi.
Sự hợp tác giữa hắn và Gilbert chỉ là một phần của một giao kèo.
Thỏa thuận đã hoàn tất, điều còn lại chỉ là phần thưởng.
“Tất nhiên. Ta sẽ cho người chuyển những món hàng ngươi yêu cầu sớm nhất có thể.”
“Tốt. Vậy ta sẽ chờ tin tốt từ ngươi…”
Người đàn ông khẽ gật đầu hài lòng trước câu trả lời của Gilbert rồi tan vào bóng tối như chưa từng tồn tại.
Sự im lặng lạnh lẽo lại bao trùm căn phòng mờ mịt ấy…
“Khehehe… Sớm thôi, tất cả vương quốc này sẽ nằm trong tay ta…!!”
Phá tan sự tĩnh lặng, Gilbert bật dậy khỏi ghế, đưa ánh mắt nhìn ra toàn cảnh hoàng đô trải dài trước mắt rồi bật lên một tràng cười ghê rợn.


20 Bình luận
nay em thi ổn phết, mặc dù qua vẫn thức đến tận 4h sáng mới chịu đi học bài :>