Vài chục phút đã trôi qua kể từ khi Leje bắt đầu trận chiến.
“Chậc…!!”
Nhờ vào nỗ lực của cô, thiệt hại xung quanh đã không lan rộng thêm, nhưng Leje lại không cảm thấy hài lòng với tình hình hiện tại chút nào.
Keng!!
“Sao cứng như đá thế này!?”
Cô cau mày nhìn thanh kiếm vừa bị bật ngược lại cùng tiếng kim loại va chạm vang vọng chói tai.
Cũng không có gì lạ, vì lớp vỏ của con ma thú cứng đến mức vô lý, cứng đến mức cô muốn gọi nó là ‘chơi dơ’ cho xong.
Ngay cả trong giữa trận chiến kịch liệt, thiệt hại duy nhất mà con ma thú phải chịu chỉ là một vài mảnh nhỏ trên lớp vỏ ngoài bị sứt mẻ.
Đối với Leje, người trước giờ chỉ được nghe kể về ma thú qua lời đồn, sinh vật trước mắt cô giờ đây đã cho thấy ma thú thật sự là dạng sinh vật khủng khiếp thế nào.
Nếu cứ tiếp tục thế này, trận chiến sẽ không bao giờ kết thúc.
“Phiền phức thật…”
Cô hạ giọng lẩm bẩm, siết chặt chuôi kiếm rồi vào thế thủ.
[Gừừừừừ—!!]
Cùng lúc đó, con ma thú gầm lên một tiếng nặng nề và lao thẳng về phía cô.
Đó là một khung cảnh khủng khiếp khi con quái vật dẫm đạp tất cả mọi thứ trên đường đi. Cảnh tượng ấy đủ khiến một người bình thường bỏ chạy ngay lập tức trong cơn hoảng loạn.
Nhưng Leje vẫn đứng nguyên tại chỗ, không lùi dù chỉ một bước.
Nếu cô tránh đi, lãnh địa sẽ phải gánh thêm thiệt hại.
Chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi, Leje đã không thể chịu đựng nổi, cô càng siết chặt thanh kiếm hơn nữa.
Và đúng khoảnh khắc con ma thú lao tới ngay trước mặt—
Rắc!!
Một bức tường băng khổng lồ bỗng nhiên trồi lên chắn ngang trước mắt cô.
“Hả…!?”
Ầm!!
Giọng điệu bối rối bật ra khỏi môi Leje trong tình huống bất ngờ ấy, và từ bên kia bức tường, rung chấn dữ dội truyền đến như thể con ma thú vừa va vào bức tường băng đó.
“C-Cái gì đây…”
Cô vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ có thể trợn mắt nhìn chằm chằm bức tường băng trước mặt.
“Leje!”
“Rudell?”
Cô quay đầu lại khi nghe thấy giọng nói quen thuộc từ phía sau, và người hiện ra không ai khác chính là Rudell.
“Xin lỗi, bà chờ có lâu không?”
“Ông tới muộn đấy! Tui tưởng cổ mình sắp gãy vì chờ ông rồi đó!”
Dù mắng Rudell như thế nhưng trên môi Leje lại thấp thoáng một nụ cười.
“Thế, giờ tui cần làm gì đây?”
“Trước hết thì bọn mình dụ nó ra rìa lãnh thổ cái đã. Bà làm được chứ?”
“Chuyện nhỏ.”
Dù con ma thú có đáng sợ đến đâu, rốt cuộc nó vẫn chỉ là một con thú bị bản năng chi phối.
Dẫn dắt hành động của nó với Leje không phải chuyện gì quá khó.
“Rồi sau đó?”
“Tui sẽ… vùi nó trong một trận lở núi.”
“Lở núi? À…!!”
Leje khẽ rên lên, sau một thoáng bối rối thì cuối cùng cũng hiểu ra ý của Rudell.
Bởi ở trong Vương quốc… Không, phải nói là Dãy núi Vòng Kiếm, một trong năm dãy núi lớn nhất lục địa.
Nếu một trận lở núi xảy ra ở nơi như thế, sức phá hủy sẽ vượt ngoài sức tưởng tượng.
Tuy nhiên…
“Mà này, ông chắc đó chứ? Nếu không cẩn thận thì sẽ không dừng lại ở một hai ngôi làng đâu nha?”
“Đương nhiên là phải sơ tán mọi người rồi! Nhanh lên nào! Không còn thời gian nữa đâu!”
Rudell trả lời với giọng gấp gáp, đồng thời đưa tay mình về phía Leje.
Leje cũng nắm lấy tay cậu, khi hai người vừa chuẩn bị rời đi thì—
Rắc!!
[Gưừừừ—!!]
Con ma thú phá vỡ bức tường băng khổng lồ, gầm lên một tiếng trầm đục khi nhìn về phía họ.
Dù không hiểu ngôn ngữ của ma thú, nhưng trong ánh mắt sáng rực kia, cảm xúc của nó hiện rõ mồn một.
Đó chính là cơn thịnh nộ.
“Chạy đi!!”
“Chạy mau!!”
Cả hai đồng thanh hét lên và bắt đầu bỏ chạy khỏi chỗ đó…
[GÀO—!!!]
Con ma thú gầm lên, lao vút theo sau họ.
______________________________
Hai người bắt đầu dẫn dụ con ma thú tiến về vùng rìa lãnh địa.
“…Giết tui đi.”
“Không bao giờ! Tui sẽ lấy chuyện này ra trêu ông suốt đời!”
Chẳng bao lâu sau, Rudell đã leo lên lưng Leje khi cả hai tiếp tục băng qua lãnh địa.
Dù cơ thể đã được cường hóa bằng ma pháp, năng lực thể chất của Rudell cũng chỉ nhỉnh hơn người thường một chút.
Cậu hoàn toàn không ở mức có thể tự mình thoát khỏi con ma thú kia.
Hơn nữa, cậu còn phải tiết kiệm ma lực để dùng cho kế hoạch.
Tất cả những điều đó cộng lại, dẫn đến tình cảnh hiện tại.
[Gưừừừ—!!]
Trong khi đó, con ma thú vẫn rống lên giận dữ, truy đuổi sát phía sau họ.
Cảnh tượng nó dẫm đạp, hất tung mọi thứ trên đường đi chẳng khác gì một trận thiên tai cả.
“Ờm… hình như nó đang tới gần thì phải?”
“Vậy hả? Tui không để ý~”
Giọng Rudell run lên vì lo lắng khi thấy con ma thú ngày càng áp sát, nhưng Leje thì đáp lại như chẳng có gì nghiêm trọng.
Trong lúc đó, khoảng cách giữa họ và con quái vật cứ thế dần rút ngắn…
“Nó gần lắm rồi! GẦN LẮM RỒI ĐẤY! Tiểu thư Leje thân mến ơi!?”
“Ahahaha!!”
Chỉ đến khi con ma thú gần như bám sát ngay sau lưng, khiến Rudell hét toáng lên vì hoảng sợ, Leje mới phá lên cười và tăng tốc bỏ lại nó phía sau.
“Bà đúng thật là!!”
“Giờ thì tui nghiêm túc đây!”
Đáp lại tiếng la hét thất thanh của Rudell, Leje bắt đầu chạy nhanh hơn nữa.
“Haa…”
Đùa giỡn ngay cả trong tình huống thế này.
Với Rudell thì đúng là đau đầu thật, nhưng giờ cậu cũng chẳng thể làm gì khác.
Dù gì thì tính cách đó của cô cũng là do cậu góp phần tạo nên, vì thế cậu không thể trách được.
Và thế là Rudell tiếp tục hành trình băng qua lãnh địa trên lưng Leje.
“Giờ bọn mình đi đâu đây!?”
“Đằng kia! Thấy ngôi làng kia không!?”
Trả lời câu hỏi của Leje, Rudell chỉ về một ngôi làng nằm xa xa dưới chân Dãy núi Vòng Kiếm.
Ngôi làng đó là một làng khai hoang được lập nên trong quá trình phát triển lãnh địa, nên hiện tại không còn bóng người nào ở đó cả.
Tức là, lúc này họ có thể phá hủy nơi đó mà không cần lo về thương vong.
“Hee-ho!!”
Leje nhảy vọt qua hàng rào gỗ của ngôi làng trong chớp mắt rồi thả Rudell xuống…
“Rồi sao? Ông tính gây ra lở núi kiểu gì vậy?”
“Chờ chút… chỗ này là được rồi…”
Leje vừa hỏi vừa nhìn con ma thú đang tiến lại gần khiến bụi tung mù mịt, còn Rudell thì lấy từ chiếc túi đeo bên hông ra một vật gì đó.
Thứ cậu lấy ra là những quả đạn pháo dùng cho đại bác.
“Đạn pháo? Ở đây làm gì có đại bác chứ.”
“Tất nhiên là không rồi, tui đâu có vác theo cả khẩu pháo được.”
Thực ra thì nếu dùng ma pháp bóng tối thì chuyện đó không khó, nhưng giờ chưa phải lúc tiết lộ với cô.
Vả lại, Rudell còn có một cách đáng tin cậy hơn.
“Vậy ông định làm gì với chúng?”
“Còn làm gì nữa? Tui sẽ trèo lên đó và cho nổ chúng. Bà câu giờ cho tui được không?”
“Cái gì!? Rồi tui làm gì!? Bị cuốn vào trận lở núi à!?”
Leje hoảng hốt kêu lên trước kế hoạch của Rudell.
Dù cho cô có năng lực thể chất phi thường đi chăng nữa, nhưng nếu trực diện hứng lấy một trận lở núi thì cũng quá nguy hiểm.
Tuy nhiên, trong tình huống này thì không còn lựa chọn nào khác.
“Tất nhiên là bà phải tránh đi rồi.”
“Này, ông có còn nhớ tui là công nương hay không đấy?”
“Bà nghịch như giặc nên tui quên mất tiêu rồi.”
“Để rồi xem…”
Leje lườm Rudell một cái, thở dài một hơi rồi rút kiếm bên hông ra…
[Gưừừừ—!!]
Ngay lúc đó, con ma thú cũng đến nơi, phá tung hàng rào gỗ của làng và gầm lên giận dữ.
“Đi mau! Chỗ này để tui lo cho!”
“Nhờ bà cả đấy!”
Vừa nghe Leje hét lên, cơ thể Rudell lập tức bay lên không trung, trong chớp mắt đã lướt thẳng lên phía dãy núi.
Khi bóng dáng cậu dần biến thành một chấm nhỏ, Leje mới quay đầu nhìn con ma thú trước mặt.
“Giờ đã đến nước này rồi thì… chiến tới cùng thôi.”
Một kế hoạch liều lĩnh đến mức có thể đánh đổi cả mạng sống.
Thế nhưng, cô lại không hề cảm thấy sợ hãi.
Rudell sẽ tìm ra cách thôi.
Cậu sẽ không để cô bị thương.
Leje tin chắc như vậy.
“Sau vụ này thì đừng hòng thoát tội với tui.”
Dám bắt một công nương làm chuyện này sao?
Dù có dâng cả cái lãnh địa này cũng chưa chắc bù đắp đủ đâu.
Nhất định cô sẽ bắt cậu trả giá.
Lẩm bẩm một mình như để thề thốt, cô siết chặt quyết tâm.
“Nhưng trước tiên… phải giải quyết chuyện này cái đã.”
Cô ngẩng đầu lên rồi chỉ mũi kiếm về phía con ma thú đang gườm gườm nhìn mình và hét lớn:
“Đã tới nước này rồi thì đừng hòng sống sót rời khỏi đây!”
[GÀOOOO—!!]
Và ngay khoảnh khắc ấy.
Như thể đáp lại tiếng hét của Leje, con ma thú gầm lên dữ dội và lao thẳng về phía cô.


4 Bình luận