• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 59: Cá lọt lưới

6 Bình luận - Độ dài: 1,975 từ - Cập nhật:

"Khốn kiếp…"

Bên trong cỗ xe đang hướng về Hoàng Đô, Gord bực bội tặc lưỡi.

"Thằng nhãi quý tộc đó dám đối xử với mình thế này à?"

Hắn rất muốn cắt đứt toàn bộ nguồn cung cho Lãnh địa, nhưng lại không thể.

Thương vụ nhằm đảm bảo nguồn cung ổn định phụ phẩm ma thú quá quý giá, nên không thể mạo hiểm đánh đổi được, bởi trong một năm, số lượng ma thú bị săn trong Vương quốc chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Thế nên, giá trị của phụ phẩm ma thú cũng được giao dịch với giá trên trời, thậm chí còn vượt cả đá quý và hương liệu.

Có thể ổn định cung cấp phụ phẩm quý giá như thế mỗi quý sao?

Chỉ riêng lợi thế tiên phong thôi cũng đã đủ khiến thương vụ này trở nên đáng giá đến mức không thể bỏ qua.

"Nếu thương vụ này thành công… mình có thể đá thằng khốn đó khỏi vị trí của nó."

Chức thương hội trưởng lẽ ra phải là của hắn.

Thông qua thương vụ này, hắn đã lên kế hoạch cho âm mưu của mình.

Khi Gord đang mải tưởng tượng đến tương lai huy hoàng thì…

"Ừm… Trưởng chi nhánh?"

"Gì?"

Gord trừng mắt nhìn thư ký đang ngồi đối diện đọc tài liệu.

"Có một điều khiến tôi băn khoăn…"

"Nói."

"Khoản phạt này… chẳng phải quá cao so với một thương vụ thông thường sao?"

Người thư ký chỉ vào một mục cụ thể trong hợp đồng.

Trên đó ghi rõ: nếu Thương hội Gold Rush không thể giao hàng đúng hạn vì bất kỳ lý do gì, họ sẽ phải trả một khoản tiền phạt cho Lãnh địa Weinstein.

Mà con số đó… cao gấp mười lần so với thương vụ trước.

Tuy nhiên…

"Đồ ngu."

"…"

Gord buông lời mắng mỏ mà chẳng thèm liếc lấy một cái vào bản hợp đồng.

Thư ký của hắn giật mình, ánh mắt lo lắng nhìn sang.

"Mày nghĩ Thương hội Gold Rush chúng ta lại không kiếm nổi một chút hàng rồi phải đền tiền à?"

"T-Tôi không có ý đó…"

"Đừng phí thời gian lo chuyện thừa thãi nữa, mau liên hệ với các nhà cung ứng đi. Thời gian thì gấp, nhưng không phải là không kịp xoay xở."

"V-Vâng, thưa ngài."

Khi người thư ký cúi đầu và bắt đầu sắp xếp lại đống tài liệu đã chuẩn bị sẵn thì Gord lại tiếp tục tặc lưỡi.

Những thương vụ lớn luôn phải đi kèm với những rủi ro lớn.

Xét trên quy mô và tiềm năng trong tương lai, mức rủi ro này hoàn toàn xứng đáng để đánh cược.

"Khehehe…"

Tham vọng sẽ được hiện thực hóa sau khi thương vụ này thành công…

Chỉ nghĩ đến viễn cảnh ngọt ngào đó, Gord đã không thể giấu được nụ cười tham lam của mình nữa.

_________________________________

Trong khi đó, tại Dinh thự Weinstein.

"Sao rồi con?"

"Họ đã mắc bẫy rồi ạ. Giờ chỉ việc kéo lưới nữa thôi." Rudell mỉm cười đáp lại câu hỏi của Carlos.

Ngay khoảnh khắc họ đặt bút ký hợp đồng, trận chiến này đã gần như kết thúc.

Giờ chỉ cần đợi thời cơ đến và kéo lưới thu hoạch.

"Đừng ép họ quá. Dù gì thì chúng ta cũng không thể làm được gì nếu không có họ mà."

Mặc dù Thương hội Berinot của Bering đã trở thành đối tác độc quyền của Lãnh địa, nhưng năng lực cung ứng của một thương hội vẫn có giới hạn.

Nếu thương hội ấy trở thành thương hội lớn như những thương hội kia thì đã khác, nhưng chuyện đó vẫn còn rất xa vời.

Nói cách khác, dù có ghét đến mấy thì họ cũng không thể hoàn toàn đoạn tuyệt với các thương hội lớn được.

"Cha cứ yên tâm, con chỉ nhắm vào một mục tiêu thôi."

Rudell gật đầu trước lời dặn dò của Carlos.

Dù sẽ vắt thêm ít tiền từ những thương hội khác, nhưng cậu vẫn định giao thương với họ trong một giới hạn có thể chấp nhận được.

Tuy nhiên, có một thương hội mà cậu tuyệt đối không thể bỏ qua.

Thương hội Gold Rush.

Dù cho cậu vốn không thuộc về thế giới này đi chăng nữa, lãnh địa Weinstein vẫn là nhà của cậu.

Rudell không đủ rộng lượng để làm ngơ cho những kẻ âm mưu chống lại nơi mà mình gọi là ‘nhà’.

"Gold Rush… con sẽ không để chúng thoát dễ dàng đâu."

Ít nhất thì, trưởng chi nhánh Gold Rush ở Preselium—Gord.

Cậu sẽ kéo gã đàn ông đó xuống tận cùng của tuyệt vọng bằng mọi giá.

"Ân trả ân, oán phải báo. Đó chẳng phải là lẽ thường sao?"

"Phải rồi… Đôi lúc ta còn thấy con đáng tin hơn cả ta nữa đấy."

Carlos mỉm cười hiền từ rồi tiến lại ôm lấy Rudell.

"C-Cha?"

"Ta thật sự rất tự hào vì con là con trai ta."

Khi Rudell lắp bắp gọi, Carlos càng siết chặt vòng tay mình hơn nữa.

Cũng vào lúc ấy, có một điều gì đó âm ỉ trào dâng trong lồng ngực Rudell. Nhưng cậu chỉ khẽ đáp mà không để lộ nó ra ngoài:

"Vâng, thưa cha."

Cứ thế, màn đêm dần buông xuống Lãnh địa Weinstein.

_________________________________

Buổi chiều vài ngày sau buổi thỏa thuận giữa Lãnh địa và các thương hội lớn, tại chi nhánh Gold Rush ở Preselium.

"Mày nghĩ cái báo cáo này có lý không hả!? Số lương thực đó đã đi đâu hết rồi!?"

Sau khi nhận báo cáo, Gord bật dậy khỏi ghế, nổi trận lôi đình, ném hết những gì vớ được về phía thư ký.

"Ch-Chuyện là… Khoảng một thời gian về trước, các thương hội nhỏ và vừa đã tranh nhau thu mua hết hàng hóa rồi ạ…!!"

"Mày nghĩ chỉ vì thế mà thương hội không kiếm nổi hàng sao!?"

"K-Không chỉ vậy đâu ạ, Công tước Lagrind còn nói quý này sẽ không xuất khẩu lương thực nữa để chuẩn bị đối phó với nguy cơ nạn đói…"

"Cái gì cơ!?"

Gord sững người trước lời nói tiếp theo của thư ký.

Công tước Lagrind ư?

Không phải nơi đó là khu vực sản xuất lương thực hàng đầu của cả Vương quốc nhờ khí hậu ấm áp quanh năm và đất đai màu mỡ sao?

Vậy mà họ lại giảm lượng phân phối lương thực để chuẩn bị cho nạn đói?

Quá vô lý.

"Đi báo ngay với Công tước Lagrind rằng, nếu họ không bán lương thực thì ta sẽ kiện họ vì vi phạm hợp đồng!!"

"Ch-Chuyện đó… Công tước đã chính thức tuyên bố đơn phương hủy hợp đồng và đã nộp khoản phạt rồi ạ."

"Cái… gì cơ!?"

Gord trợn mắt nhìn thư ký với gương mặt tái mét.

Nộp tiền phạt có nghĩa là đã hoàn toàn cắt đứt hợp đồng.

Nó cũng đồng nghĩa với việc, dù có làm gì đi chăng nữa, hắn cũng không thể lấy được số lương thực cần thiết.

"Uwaaaaaah-!!"

Nhận ra tình hình, Gord gào lên một tiếng rồi đấm thật mạnh xuống bàn với gương mặt đỏ phừng phừng. Thư ký của hắn co rúm người lại, lén quan sát nhất cử nhất động của hắn.

"Bằng mọi giá phải lấy được hàng! Nếu trong hai ngày nữa mà không có thì cái đầu của mày sẽ bay trước!!"

"V-Vâng, thưa ngài!!"

Thư ký của hắn cúi rạp người rồi vội vã rời khỏi phòng sau tiếng quát sắc lẹm. Gord thì thở hổn hển, hắn cố trấn tĩnh lại rồi ngồi phịch xuống ghế.

"Chết tiệt… Khốn nạn thật!!"

Thật không thể tin nổi.

Công quốc Lagrind vốn là một vùng đất màu mỡ, khí hậu ấm áp quanh năm, từ trước đến nay chưa từng xảy ra nạn đói lần nào kể từ khi Vương quốc được thành lập.

Vậy mà giờ họ lại ngừng bán lương thực với lý do… phòng ngừa nạn đói?

Nghĩ đi nghĩ lại thế nào cũng thấy phi lý.

"Tại sao… TẠI SAO!?"

Cơ hội ngàn vàng cuối cùng cũng đến tay hắn…!

Gord nghiến răng ken két.

Người duy nhất hắn có thể nghĩ đến, chính là Bá tước Weinstein.

Thỏa thuận này vốn theo đề nghị của vị Công tước đầu tư vào lãnh địa Weinstein.

Mà hắn thì cứ dây dưa, nên việc phía Công tước có hành động cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng tại sao lại vào đúng lúc này? Và làm thế nào chứ?

Gia tộc Weinstein chỉ mới được nâng lên làm Bá tước gần đây, trước đó vốn chỉ là một gia tộc Tử tước nằm ở vùng biên cương hẻo lánh. Là một mảnh đất cằn cỗi chẳng có gì đáng giá.

Hắn không thể nào hiểu nổi vì sao Công tước lại chịu trả một khoản phạt lớn đến vậy chỉ để hủy hợp đồng, nhằm giúp đỡ vùng quê khỉ ho cò gáy đó.

"Khốn kiếp…!! Khốn kiếp thật!"

Khi Gord đang nghiến răng cố suy nghĩ cách xoay chuyển tình thế, thì…

"Ôi chà~ Ông bận rộn ghê nhỉ?"

"Thương hội trưởng."

Lại là cái tên chết tiệt đó… Hắn muốn gì nữa đây?

Nghĩ vậy, Gord đứng bật dậy, cúi đầu chào Gilbert.

"Ừm. Nghe nói bên ông đang gặp chút rắc rối à?"

"Đó không phải chuyện ngài cần lo đâu, Thương hội trưởng."

Nhà Obertus là một trong năm gia tộc Công tước của Vương quốc như Công tước Lagrind.

Nếu Gilbert – con trai trưởng của dòng họ đó – chịu ra tay, thì chuyện gì cũng có thể giải quyết được.

Nhưng Gord muốn tránh việc nhờ ông ta hơn tất thảy.

Vị trí thương hội trưởng hiện tại là chiếc ghế mà hắn sẽ chiếm lấy trong tương lai.

Nhờ ông ta ư?

Không đời nào hắn chấp nhận làm chuyện đó.

"Thật à? Xem ra ông vẫn chưa tuyệt vọng đến mức ấy nhỉ."

"…"

Gilbert khẽ cười trước phản ứng của hắn, còn Gord thì lườm ông ta bằng ánh mắt sắc lạnh.

"Đừng nhìn tôi kiểu đó. Tôi đến là để giúp mà."

"Như tôi đã nói, không cần ngài Thương hội trưởng bận tâm đâu."

"Được rồi, được rồi. Nếu anh đã nói thế thì…Đây, cầm lấy cái này đi."

Gilbert cười lớn rồi rút ra từ túi áo một vật gì đó và đưa cho hắn.

"Cái gì đây?"

Là một chiếc hộp gỗ nhỏ, cũ kỹ, trông như sắp vỡ ra bất cứ lúc nào.

"Món quà nhỏ tôi tặng ông đấy. Tôi giữ nó để dùng lúc nguy cấp nhất. Hãy mở nó khi thật sự không còn đường lui nào nữa."

"Tôi không nhận đâu, cảm ơn ngài…"

Gord lắc đầu trước một Gilbert đang cười nhạt.

Thứ hắn cần bây giờ không phải một cái hộp cũ rích bên trong chẳng biết chứa cái quái gì, mà là số lương thực cần để giao cho Bá tước.

"Đừng khách sáo, cứ nhận đi. Biết đâu lại hữu ích thì sao."

"…Vậy thì tôi xin nhận."

Tên phiền phức.

Nghĩ thế, Gord nhét cái hộp vào túi. Còn Gilbert thì nhìn hắn với vẻ hài lòng.

"Nếu không còn gì nữa thì mong ngài hãy rời khỏi đây. Tôi còn phải lo chuyện giao hàng."

"Dù gì thì tôi cũng sắp đi rồi. Thế, chúc may mắn nhé."

Gilbert vẫy tay rồi quay người bước ra ngoài…

Còn Gord thì đứng một mình trong căn phòng đột ngột trở nên yên ắng, hắn khẽ tặc lưỡi với vẻ mặt lạnh lùng.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

NDK
Kế hoạch đơn giản nhưng hiệu quả hử
Xem thêm