• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 104: Lập công

3 Bình luận - Độ dài: 1,603 từ - Cập nhật:

Đã qua một ngày kể từ khi nhóm Rudell lên chiếc khí cầu ma pháp hướng đến thủ đô Pensburg của Đế quốc.

“Chán chết mất!!”

“Anh hiểu mà...”

Trong khoang tàu chật chội, Leje ngồi đó rên rỉ rồi quăng những lá bài đang cầm lên không trung, khiến chúng rơi lả tả xuống sàn tạo nên âm thanh loạt soạt. Thấy vậy, Rudell cũng thở dài và đặt bộ bài xuống.

Sự háo hức vì được bay lơ lửng giữa bầu trời chỉ kéo dài trong chốc lát, bởi việc phải ngồi bó gối trong cái khoang tí hon này cả ngày trời quả thực là một cực hình.

“Nếu ra ngoài thì lạnh muốn chết, còn ở trong này thì lại chán kinh khủng...”

Điều mà nhóm Rudell không ngờ tới chính là khí hậu nơi đây lạnh hơn họ tưởng rất nhiều. Nó lạnh đến mức khi Rudell tỉnh dậy vào buổi sáng, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy qua ô cửa sổ là những bức tường thành bị băng tuyết phủ một lớp dày.

Trong tình cảnh đó, việc ngắm cảnh bên ngoài là điều gần như không thể.

“Biết thế mang thêm đồ cho rồi...”

“Chính em là người nói ‘chúng ta không phải đang đi chơi’ mà?”

Nghe vậy, Leje liền phản pháo:

“Cái đó khác hoàn toàn nha!”

“Cơ mà hai người các cậu suốt ngày cặm cụi làm gì đấy?”

Cô hỏi Kurt và Silfier khi thấy hai người đang chăm chú làm gì đó trong góc khoang với vẻ mặt buồn tẻ.

“Khắc gỗ.”

“M-Mấy con golem của tôi thôi...”

Trong tay họ là một con dao khắc nhỏ, một khúc gỗ đã được gọt tỉa và một thiết bị cơ khí nhỏ hình cầu.

Silfier vốn đã siêng năng, nhưng Rudell không thể ngờ được Kurt cũng có sở thích thế này.

“Cậu khắc gì thế?”

“Thỏ.”

“M-Một con thỏ á...?”

Nghe vậy, cậu hỏi lại và Kurt liền đưa cho cậu xem khúc gỗ. Ngay khoảnh khắc đó, một tiếng kêu khẽ bật ra từ miệng Rudell.

Thứ đó trông giống như một sinh vật kỳ lạ với hai cái sừng hơn là một con thỏ.

Pfft...!! Một con thỏ sao...!!

“...?”

Có lẽ kết quả không được như kỳ vọng nên Leje đã bật cười khúc khích. Thấy vậy, Kurt chỉ biết tỏ vẻ bối rối.

“Tiểu thư Leje, chế giễu nỗ lực của người khác là không tốt đâu.”

“Ờm... xin lỗi.”

Và Eleor, người vẫn im lặng theo dõi từ đầu chêm vào ngay lập tức. Nghe cô nói vậy, Leje khẽ lẩm bẩm rồi cúi đầu xin lỗi Kurt.

“Không sao. Tôi cũng biết kỹ năng khắc gỗ của mình còn tệ lắm.”

Kurt gật đầu chấp nhận lời xin lỗi rồi quay lại với việc khắc gỗ.

Trong bầu không khí ngượng ngùng, chỉ còn lại tiếng dao cạo lên gỗ...

“Haaaahn... Tôi đi ngủ một lát đây.”

Cuối cùng thì Leje cũng không nhịn được nữa, nhưng ngay khi cô vừa ngáp dài một cái rồi nằm vật xuống chiếc giường tạm trong khoang thì...

Bùm!!

“Gì thế!?”

“AAAH!?”

“C-Có chuyện gì vậy!?”

Một tiếng nổ bất ngờ vang lên khiến chiếc phi thuyền chao đảo dữ dội. Tất nhiên, những người bên trong khoang cũng không thể đứng vững.

“AAAAH—!!”

“Ch-Chạy mau!!”

Ngay lúc đó, tiếng la hét và âm thanh hỗn loạn bắt đầu vang lên phía bên ngoài khoang.

“Chuyện gì thế?!”

“Để anh ra ngoài xem thử!”

Rudell bật dậy rồi chạy ra ngoài, và cảnh tượng đập vào mắt cậu là hành khách đang hoảng loạn chạy tứ phía như đang cố gắng tránh né thứ gì đó.

Chuyện quái gì đang diễn ra thế này?

“Sao thế!?”

“Là không tặc!! Muốn sống thì mau trốn đi, nhanh lên!!”

Cậu kéo đại một người chạy ngang qua để hỏi, người đó chỉ hét toáng lên đáp lời rồi chạy vào khoang khóa chặt cửa lại.

“Không tặc à...”

Cũng như có cướp trên bộ và hải tặc trên biển, thì trên trời lại có không tặc. Cậu từng nghĩ khả năng bị tấn công là rất thấp, nhưng không ngờ nó lại thực sự xảy ra.

Nghĩ vậy, Rudell quay về khoang...

“Có chuyện gì thế?”

“Có vẻ là không tặc đang tấn công.”

Ngay khi Rudell trả lời câu hỏi của Leje...

“Không tặc!? Chúng cũng chỉ là cướp thôi đúng không?!”

Mắt Leje sáng rực lên, cô bật dậy như một đứa trẻ vừa tìm thấy món đồ chơi mới.

Kiểu gì mọi chuyện rồi cũng sẽ thành ra thế này mà.

Nhìn vẻ mặt ấy, Rudell chỉ biết gãi má cười gượng.

____________________________________

“Đã chiếm được boong tàu!”

“Phòng động cơ cũng đã chiếm xong!”

“Buồng lái cũng kiểm soát được rồi!”

“Đang tiến hành khống chế các khoang!”

“Tốt! Tốt lắm!”

Camel, thủ lĩnh nhóm không tặc Delenos hài lòng mỉm cười khi nghe những báo cáo liên tục được gửi đến. Gần đây hắn còn đang lo lắng chuyện lợi nhuận, vậy mà vừa hay phát hiện một chiếc phi thuyền không có vũ trang.

Có vẻ như tổ lái còn chẳng nghĩ đến việc mình sẽ bị tấn công. Với hắn, con thuyền đó chẳng khác gì con mồi béo bở cả.

Thậm chí còn chưa đến năm phút kể từ khi tấn công nhưng hầu hết các khu vực của phi thuyền đều đã rơi vào tay hắn. Giờ chỉ còn việc xử lý khoang hành khách rồi gom hết tất thảy những thứ có giá trị trước khi lực lượng Không quân của Đế quốc xuất hiện.

“Khoang hành khách thế nào rồi?”

“D-Dạ, có hành khách đang cố thủ trong đó cho nên...”

“Vậy thì phá cửa ra! Bọn chúng thì làm được cái quái gì chứ?”

Camel đang nói thì một giọng nói vang lên qua đường truyền liên lạc.

[Xẹt! Đây là đội ở khoang hành khách! Ở đây... có chuyện lớn rồi...!! AARGH!?]

“V-Vừa rồi là sao vậy?”

Giọng nói hoảng loạn vang lên trước khi bị cắt đứt bằng một tiếng động lớn khiến Camel phải hoang mang hỏi lại với vẻ lo lắng.

“Cả hai đứa tụi bây đến khoang hành khách nhanh lên! Có gì đó không ổn lắm!”

“Rõ, đại ca!”

Camel tặc lưỡi khó chịu sau khi sai người đi.

Một khoang hành khách mà cũng xử lý không xong thì cướp cái nỗi gì chứ?

Khi hắn nghĩ rằng đám tân binh này lại gây chuyện và định bước về phía buồng lái thì...

Rầm!!

“Cái quái gì...?”

Cánh cửa dẫn vào khoang hành khách bật tung, và hai tên thuộc hạ mà Camel vừa cử đi bị hất bay ra ngoài trong tình trạng tơi tả. Thấy vậy, Camel hoảng hốt thốt lên.

Và rồi.

“Sao vậy nhỉ? Em tưởng không tặc phải có gì đó ghê gớm lắm, ai dè cũng chỉ như bọn cướp bình thường thôi.”

Một cô gái sở hữu mái tóc trắng dài óng ả và đôi mắt xanh biếc như đá quý xuất hiện từ khoang hành khách với giọng điệu vô cùng khó chịu. Khuôn mặt ngây thơ của cô như thể vừa tìm được trò thú vị nào đó.

“Con nhỏ này là ai? Đang làm gì ở đây vậy?”

“Tên này vừa gọi em là ‘con nhỏ’ đấy hả, Rudell?”

Cô nhìn hắn như không tin nổi vào đôi tai mình rồi quay đầu vào trong khoang.

Cùng lúc đó, một cậu trai khác bước ra từ khoang. Vẻ ngoài của cậu trông vô cùng hiền lành, khiến người ta chỉ có thể nghĩ đến hai từ “vô hại”.

...!!

Nhưng khoảnh khắc Camel nhìn thấy cậu, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng hắn.

Đó là bản năng.

Thứ đã giúp hắn sống sót bao năm với tư cách thủ lĩnh của băng không tặc này chính là nhờ tin vào trực giác. Và ngay lúc này, bản năng của hắn đang gào lên dữ dội.

Động vào người này là một sai lầm lớn.

“Đại ca?”

“C-Có chuyện gì vậy ạ?”

Đám thuộc hạ cũng hoảng hốt khi thấy vẻ mặt căng thẳng của Camel. Sự bất an của tên đầu sỏ cũng đã nhanh chóng lan ra khắp cả băng.

“Có thứ gì đó...!!”

Nhưng… đến lúc này thì đã không còn đường lui nào nữa. Nếu thất bại, hành động của băng cướp và tiền lương của những thành viên cũng sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Dù có sống hay chết thì kết cục cũng như thế mà thôi.Nếu đã vậy thì thà liều một phen còn hơn.

“Còn ngây ra đó làm gì?! Tóm lấy hai đứa chúng nó!!”

“Xông lên!!”

“Con nhỏ kia cứ để tao!!”

Nghe hiệu lệnh, đám không tặc lao thẳng về phía Rudell và Leje với vũ khí trong tay. Thấy vậy, cả hai liếc nhìn nhau rồi phá lên cười.

“Anh dám cá không? Xem ai hạ được nhiều hơn?”

“Leje...”

“Thôi được rồi, nếu anh không muốn thì thôi vậy.”

Leje thở dài đáp lời Rudell rồi xoay cổ tay khởi động, lao thẳng về phía tên cướp gần nhất và đấm thẳng vào mặt hắn.

Bộp!

Rồi, những chiếc răng gãy và máu mũi bắn tung tóe cùng với những âm thanh kì lạ vang lên...

Nhìn những tên cướp còn lại đang chết trân tại chỗ, Leje hét lớn:

“Ta không chấp nhận đầu hàng đâu nhé!!”

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Camel hãng hàng không lạc đà cr7 is real
Anyways +2 tem
Xem thêm