WN
Chương 61: Sợi dây cứu sinh mục nát của gã đàn ông tuyệt vọng
8 Bình luận - Độ dài: 1,859 từ - Cập nhật:
"Khốn kiếp... Mẹ nó chứ…!!"
Gord nghiến răng, cắn móng tay đến bật máu, mồ hôi túa ra như tắm.
Hắn vẫn đang trong lãnh địa Bá tước, hiện đang trên đường đến Hoàng đô.
Bình thường thì hắn không bao giờ có thói quen thô lỗ như vậy, nhưng tình cảnh lúc này đã khiến hắn chẳng màng thể diện hay dáng vẻ nữa.
Để ngăn hợp đồng hoàn toàn đổ bể, hắn đã chấp nhận đề nghị trả khoản tiền phạt.
Nhưng điều đó cũng đồng nghĩa với việc hắn sẽ bị tước chức ngay lập tức—ai nhìn vào cũng sẽ biết điều đó.
Dù các thương hội lớn có sở hữu lượng tài chính dồi dào đến đâu, thì việc phải chi ra một khoản tiền phạt bằng cả ngân sách mấy tháng trời của một lãnh địa là một tổn thất nghiêm trọng.
Và ban lãnh đạo của Thương hội Gold Rush, vốn nổi tiếng với sự tàn nhẫn, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua chuyện đó—dù cho cuối cùng họ có giành được hợp đồng phụ phẩm ma thú đi chăng nữa.
Khả năng hắn được tha thứ gần như bằng không.
“Sao mình lại ra nông nỗi này chứ… Rõ ràng mình đã leo được đến tận đây cơ mà…!!”
Hắn đã phải gạt phăng bao nhiêu đối thủ, bám víu từng cơ hội, dùng đủ mọi thủ đoạn bẩn thỉu mới bò được lên vị trí hiện tại.
Nếu mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, có lẽ giờ này hắn đã ngồi ghế điều hành trụ sở chính—chức vụ mà hắn mơ ước bao năm.
Thế mà giờ, giấc mộng ấy đã hóa thành vực thẳm, chỉ chực chờ kéo hắn rơi xuống vực sâu không đáy.
“Mình phải làm bây giờ…!!”
Sai lầm bắt đầu từ đâu chứ?
Là từ lúc hắn nhúng tay vào thương vụ với Công tước sao?
Hay từ lúc hắn chùn bước trước giao dịch phụ phẩm ma thú?
“…"
Thật ra, bây giờ hắn có nghĩ những chuyện đó thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì cả.
Điều quan trọng nhất lúc này là tìm cách thoát khỏi tình thế hiện tại.
“Khốn kiếp… Chết tiệt thật!!”
Nhưng phải làm sao đây?Hợp đồng cũng đã ký rồi.
Chính hắn mới là kẻ không giao hàng hóa đúng thời hạn.
"Argh!!"
Vì đã quá sức chịu đựng, hắn gào lên rồi bật dậy khỏi ghế.
Ngay khoảnh khắc đó—một vật nhỏ rơi ra khỏi túi hắn.
“…?"
Hắn nhíu mày rồi nhặt vật đó lên.
Trong tay hắn là một chiếc hộp gỗ nhỏ, cũ kỹ đến mức như chỉ cần chạm nhẹ là vỡ.
"Đây là…"
Chiếc hộp mà Chủ tịch trụ sở chính từng đưa cho hắn.
‘Món quà nhỏ tôi tặng ông đấy. Tôi giữ nó để dùng lúc nguy cấp nhất. Hãy mở nó khi thật sự không còn đường lui nào nữa.’
“…Khốn thật…”
Sao lại là lúc này cơ chứ…
Với suy nghĩ ấy trong đầu, Gord nghiến răng ken két.
Thôi, liều thì ăn nhiều vậy.
Cứ phải sống đã, rồi mới tính bước tiếp theo được.
Ánh mắt hắn trở nên kiên định, rồi hắn ta từ từ mở nắp chiếc hộp.
Và ngay khoảnh khắc đó—
Trước mắt hắn, chỉ còn lại một màu đen thẳm vô tận.
_______________________________
Tình hình tại lãnh địa Bá tước lúc này chẳng khác gì một mớ hỗn độn.
[Grrrrroooooaaaaarrrrr!!]
Một sinh vật khổng lồ đột nhiên xuất hiện.
Mang dáng hình của một con rùa khổng lồ bọc đầy đá, nó cứ thế lầm lì mà tiến về phía trước, nghiền nát mọi thứ dưới chân.
“Tất cả pháo binh! Khai hỏa!!”
Binh lính được triển khai gấp gáp của Bá tước, kéo pháo ra bắn như mưa vào con quái vật, nhưng chẳng thể ngăn được bước tiến của nó.
Dù bị bao trùm trong hàng loạt vụ nổ, con quái vật vẫn lững thững tiến lên như một cỗ xe tăng không thể bị ngăn cản.
“Mau sơ tán dân chúng ngay! Giảm thiểu thương vong càng nhiều càng tốt!!”
Giữa tiếng hò hét hỗn loạn, Carlos gầm lên ra lệnh cho quân lính.
Vì hiện tại chưa có cách nào đối phó với con quái vật kia, nên ưu tiên số một là đảm bảo an toàn cho dân thường trong lãnh địa.
“Thứ đó là cái gì vậy?”
“Ta cũng không rõ nữa… Nhưng có vẻ như là một con ma thú…”
Giọng Carlos đầy bối rối khi đáp lại câu hỏi của Rudell.
Ma thú vốn không phải thứ hiếm gặp trong vương quốc.
Nhưng tại sao lại xuất hiện đúng lúc này? Ngay chính giữa trung tâm lãnh địa?
Câu hỏi thì nhiều vô kể, nhưng giờ không phải lúc nghĩ đến chúng.
“Con sẽ lo phần sơ tán những người còn lại!”
“Được, giao cho con đấy.”
“Cậu kia! Và cậu nữa! Đi theo tôi!!”
Rudell để lại Carlos phía sau rồi lập tức dẫn theo Kyle cùng vài binh lính khác chạy về phía khu dân cư đang hỗn loạn.
“C-Cứu với…!!”
“Ở đây! Có người bị chôn vùi ở đây!!”
“Làm ơn…!! Cứu tôi với!!”
“Chỗ này cũng có người!!”
Tiếng hô hoán vang lên khắp nơi khi binh lính liên tục kéo người từ dưới đống đổ nát ra và đưa họ tới khu vực tương đối an toàn ngoài rìa thành phố.
“Còn ai ở đây nữa không vậy?”
“Tôi nghĩ khu vực này đã hết người rồi.”
Trước câu hỏi của Kurt, Rudell kích hoạt ma thuật cảm ứng sinh mệnh rồi quét nhanh khu vực xung quanh, nhưng không phát hiện thêm sinh linh nào còn lại.
“Giờ chúng ta phải làm gì đây?”
“Không biết nữa. Phải tìm được cách nào đó gây được sát thương với con quái vật đó đã…”
Ngay lúc này, những quả pháo vẫn không ngừng rơi như mưa xuống con ma thú khổng lồ, nhưng tất cả chỉ làm trầy xước bề mặt của nó.
Nó vẫn gầm vang điên cuồng, tàn phá toàn bộ Lãnh địa như một cơn ác mộng không thể ngăn chặn.
“Các cậu, mau tới chỗ cha tôi đi.”
“Vâng thưa ngài!”
Nhóm binh lính vội vàng cúi chào Rudell, sau đó dẫn theo người dân sơ tán chạy về phía trung tâm chỉ huy dã chiến, nơi Carlos đang đóng quân cùng với những thường dân được sơ tán.
“Giờ phải làm gì tiếp đây…”
Rudell khẽ lẩm bẩm, mắt hướng về phía con ma thú đang giẫm nát Lãnh địa trong cơn điên loạn.
Trên thực tế, với sức lực hiện tại của lãnh địa này thì chuyện đánh bại con ma thú kia gần như là điều không thể.
Nhưng họ cũng không thể bỏ mặc nó.
Nếu làm vậy, toàn bộ lãnh địa sẽ nhanh chóng bị san bằng thành bình địa.
“Phải chi Leje có mặt ở đây thì tốt biết mấy…”
Cậu đã gửi tin khẩn cấp đến Công quốc Lagrind, nhưng với khoảng cách giữa lãnh địa Weinstein và thủ đô Lagrandria, dù có cưỡi ngựa đi nhanh hết mức thì cũng phải mất ít nhất một ngày để tới nơi.
Từng ấy thời gian là quá đủ để nơi này bị hủy diệt hoàn toàn, nên Rudell cũng chẳng trông mong được gì nhiều.
Ngay lúc đó—
“…?”
Có ai đó vỗ nhẹ vai Rudell khiến cậu quay lại với vẻ khó hiểu.
Và rồi, khoảnh khắc kế tiếp.
“Hả…?”
Đôi môi Rudell thốt lên một tiếng với giọng điệu vô cùng ngạc nhiên.
Cũng đúng thôi—vì người đang đứng trước mặt cậu không thể nào có mặt ở đây, vào lúc này.
“L-Leje!?”
“Chào! Nhớ tui hông~?”
Leje El Lagrind—Công nương của Công quốc Lagrind và cũng là bạn thuở nhỏ của Rudell—bất ngờ xuất hiện trước mắt cậu.
“Sao bà lại ở đây thế…!?”
“Chán quá nên tui định đến đây cho ông bất ngờ chơi ấy mà~”
Leje trả lời câu hỏi tràn ngập sự bối rối của Rudell với vẻ mặt tỉnh bơ, rồi quay lại nhìn con ma thú đang giày xéo lãnh địa.
“Nhưng có vẻ giờ không phải lúc để đùa nữa rồi ha.”
“Rudell, cô ấy là ai vậy?”
Kurt đứng bên cạnh cũng lên tiếng khi nghe câu nói ấy.
“Kurt, để tớ giới thiệu. Đây là Leje El Lagrind. Bọn tôi là bạn thuở nhỏ đấy.”
“Ra là vậy.”
“Leje, đây là Kurt Kasha—tộc nhân Nord mà tui từng kể với bà đó.”
“Thì ra là Kurt. Rất vui vì đã được gặp cậu~”
Rudell vốn định giới thiệu họ một cách đàng hoàng trong khi uống trà hơn, nhưng với tình hình hiện tại thì cậu đành chịu.
“Vậy rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao lại có ma thú tấn công lãnh địa thế?”
“Tui cũng không rõ nữa… Mọi thứ xảy ra quá bất ngờ…”
Có lẽ chẳng ai trong lãnh địa hiện tại có thể đưa ra lời giải thích hợp lý cho chuyện này.
“Ra vậy.”
Leje gật đầu trước câu trả lời của Rudell, rồi bất ngờ rút thanh kiếm bên hông ra.
“Đợi đã, bà định làm gì vậy?”
“Hử? Thì rõ ràng là đi chặn nó lại chứ làm gì nữa?”
Leje nghiêng đầu nhìn cậu như thể đang hỏi lại: “Chẳng phải quá rõ ràng rồi sao?”
“Thì đúng là vậy… nhưng mà…”
“Ông lo cho tui à?”
Thấy Rudell ngập ngừng, Leje khúc khích cười, cô khẽ đưa ngón tay chạm vào trán cậu.
“Đừng lo quá. Tui sẽ không liều lĩnh đâu. Trong lúc tui cầm chân nó thì ông lo mà tranh thủ nghĩ cách giải quyết đi nhé.”
“Ừ… Nhớ cẩn thận đấy.”
Lựa chọn hợp lý nhất chưa chắc đã là lựa chọn đúng.
Dù khả năng là rất thấp, nhưng nếu Leje mà bị thương thì Rudell sẽ không thể thẳng thắn đối mặt cô được nữa.
“Gặp lại sau nha~!”
Leje nhẹ nhàng duỗi người rồi nhanh chóng lao thẳng về phía con ma thú kia.
Rudell dõi theo hình bóng cô với vẻ mặt lo lắng.
“Không cần lo đâu. Tôi cảm nhận được một khí tức phi thường từ cô ấy.”
“Nghe cậu nói thế thì tôi yên tâm hơn rồi.”
Có lẽ vì Kurt là tộc nhân Nord, sinh ra và lớn lên giữa thiên nhiên khắc nghiệt nên cảm quan của cậu vô cùng nhạy bén.
Rudell mỉm cười trước câu nói của Kurt.
Nhưng chỉ trong thoáng chốc.
Ngay lập tức, cậu lấy lại vẻ nghiêm túc rồi chạy về phía trung tâm chỉ huy nơi Carlos đang chờ.
Chỉ một mình Leje thì chắc chắn không thể cầm chân con ma thú mãi được.
Rudell phải tìm ra cách giải quyết cuộc khủng hoảng này càng sớm càng tốt.
Mong rằng mọi chuyện đừng tồi tệ hơn nữa.
Giữa những con phố đổ nát, Rudell lao đi như một cơn gió.


8 Bình luận
Sợ cái đ gì nhể