• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 78: Hiểu lầm

7 Bình luận - Độ dài: 1,674 từ - Cập nhật:

“Le, Leje!?”

Rudell chết lặng khi thấy Leje phá vỡ trần nhà lao xuống.

Bả đang làm gì ở đây vậy?

Hiện tại, cậu gần như không thể tin vào những gì đang diễn ra trước mắt.

“Rudeeeeeel—?”

Nhưng cảm giác đó chỉ kéo dài trong thoáng chốc.

Leje nhìn cậu với một nụ cười rạng rỡ.

Có người từng nói, đôi khi người đang cười mới là đáng sợ nhất, và ngay lúc này, Rudell cảm nhận được điều đó rõ ràng hơn bao giờ hết.

“Rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì vậy?”

“À, thì là… cái đó… nên nói sao nhỉ…”

Ngay khi Rudell còn đang lắp bắp tìm lời giải thích thì—

WOOOOOOOOO—!!

Một âm thanh kinh hoàng vang lên, Thí nghiệm số 121 phóng ra một chiếc gai đỏ như kiếm được tạo thành từ ma lực rồi nhắm thẳng vào Leje.

“Leje! Nguy hiểm…!!”

Thấy vậy, Rudell hét lên và vội tụ ma lực.

Nhưng…

“Ê.”

Với giọng lạnh lùng, Leje nghiêng đầu, rút thanh kiếm bên hông ra.

Ánh sáng lam từ lưỡi kiếm quét qua không gian như đang nhìn xung quanh cô, và tất cả gai đỏ bay tới đều bị phá hủy tan tành.

“Ngươi không thấy ta đang bận à?”

WOOO—!!!

Nghe vậy, Thí nghiệm số 121 gầm lên, chuẩn bị tấn công lần nữa.

Haaa…

Nhìn cảnh đó, Leje thở dài một tiếng rồi quay sang nói với Rudell.

“Lát nữa phải kể cho tui nghe hết, không được giấu cái gì đâu đấy.”

“Ờ, biết rồi…”

Đối mặt với khí thế hung hãn của cô, Rudell thậm chí còn chẳng dám cãi lấy một lời.

Để lại Rudell phía sau, Leje bước thẳng đến chỗ Thí nghiệm số 121.

GRRRR—!!

Thí nghiệm số 121 gầm lên, đặt tay xuống mặt đất khi thấy Leje tiến lại gần.

Ma lực đỏ lan khắp mặt đất, rồi bùng lên như cột lửa phun trào từ miệng núi lửa.

Thế nhưng Leje lao xuyên qua biển lửa ấy với tốc độ kinh người, vung kiếm chém thẳng vào cổ của Thí nghiệm số 121.

Ngay khoảnh khắc ánh sáng lam từ thanh kiếm sắp cắt đứt cổ nó—

—Keng!!

Cơ thể Thí nghiệm số 121 được bao phủ bởi lớp kim loại, đẩy bật lưỡi kiếm của Leje ra.

“Lửa rồi tới cả kim loại… Tham lam thật đấy?”

Leje bật cười, như thể thấy chuyện này thật nực cười.

Rồi, cô điều chỉnh lại cách cầm kiếm, lao thẳng vào sát bên đối thủ, vung lưỡi kiếm chém từ dưới lên.

Thanh kiếm vẽ nên một vệt lam rực rỡ, xé toạc cánh tay của con quái vật, khiến chất lỏng đen đặc như hắc ín trào ra.

GRRRR—!!

Dường như cảm nhận được cơn đau, Thí nghiệm số 121 ôm lấy bờ vai đã bị cụt rồi lùi lại phía sau.

Nhưng chỉ trong chốc lát…

WOOO—!!

Nó gầm lên, và chỗ cánh tay bị chém cụt bắt đầu sủi bọt. Chỉ trong tích tắc, cánh tay đã mọc lại.

“Tái sinh à? Thú vị đấy.”

Leje cười khẩy, nhìn cảnh tượng trước mắt.

Cô siết chặt thanh kiếm trong tay rồi vào tư thế chiến đấu:

“Để xem nếu bị xé nát thành trăm mảnh thì ngươi còn tái sinh được nữa không đây!”

Và không hề do dự, Leje lại lao thẳng về phía Thí nghiệm số 121.

_________________________________

WOOO—!!

Thấy Leje lao đến, Thí nghiệm số 121 gầm lên và đạp mạnh xuống đất.

Ma lực đỏ tỏa ra từ dưới chân nó, tạo nên những vết nứt trên mặt đất, và các mảnh đá vỡ bay lên như những mũi giáo nhọn, kèm theo tiếng nổ dữ dội.

“Chỉ có vậy thôi à? Giỏi thì tung hết ra đây xem!”

Hàng chục mũi giáo đá phóng về phía cô, nhưng Leje chỉ hét lớn rồi vung kiếm lên trời.

Lưỡi kiếm được truyền ma lực quét ngang không trung, để lại những tàn ảnh rực rỡ, chém nát các mũi giáo đá thành vô số mảnh nhỏ văng khắp mặt đất.

Nhưng đòn tấn công vẫn chưa kết thúc.

Khi ma lực của Thí nghiệm số 121 tiếp tục lan tỏa, những mảnh đá vỡ bắt đầu tụ lại với nhau.

Leje dừng lại để quan sát, và thấy các mảnh đá biến thành hình một con rắn khổng lồ, trườn tới bao lấy cơ thể cô.

Rắc…!! Rắc…!!

“Leje!?”

Khi những mảnh đá chồng lên nhau, phát ra âm thanh nghiền nát rợn người, Rudell, người vẫn đang quan sát hoảng hốt tụ ma lực.

Nhưng… tất cả đều vô ích.

—Rắc!!

Một nhát kiếm bọc ma lực lóe sáng từ bên trong khối đá đang bao trùm lấy Leje.

Ngay sau đó, khối đá hình cầu vỡ vụn, rơi xuống đất thành từng mảnh.

“Chết tiệt, bẩn hết người rồi.”

Leje nhăn mặt, phủi lớp bụi đá khỏi vai mình. Cô hoàn toàn không hề hấn gì.

“Rồi sao? Tất cả những gì ngươi có chỉ vậy thôi à?”

WOOO—!!

Đáp lại câu hỏi của cô, Thí nghiệm số 121 lại gầm lên một tiếng và tiếp tục tụ ma lực.

“Vậy à, nếu chỉ có vậy thôi thì… chẳng còn gì đáng để xem nữa.”

Dường như đã nhận ra rằng tiếp tục chiến đấu chỉ lãng phí thời gian, Leje liền lao thẳng về phía Thí nghiệm số 121.

Một vệt sáng dài kéo theo phía sau cô, ma lực bùng phát xung qucậu như cái đuôi rực lửa của sao chổi…

Haaaa!!

Tiếng hô xung trận vang lên, theo sau đó là vô số nhát chém lam sắc bao phủ lấy Thí nghiệm số 121.

Phù…

Leje thở dài một hơi, tra kiếm vào vỏ rồi quay người lại.

Cạch. Một tiếng động khô khốc vang lên, làn sương đỏ ma lực bao quanh Thí nghiệm số 121 cũng tan biến.

Và rồi, cơ thể nó bắt đầu sụp đổ, vỡ thành hàng chục, hàng trăm mảnh vụn.

“Cái… cái quái gì thế này…”

Rudell không kìm được mà thốt lên đầy sửng sốt khi chứng kiến cảnh tượng trước mắt.

Cậu biết cô mạnh. Nhưng không ngờ lại mạnh đến mức này.

Thí nghiệm số 121 là đối thủ mà bản thân cậu phải dốc toàn lực, cộng thêm vòng tay của Kahlan mới may ra đánh được.

Thế mà Leje lại xử lý nó một cách dễ dàng, thậm chí còn chẳng tốn một giọt mồ hôi.

“…Vậy thì…”

Để lại phía sau những mảnh vỡ từng là Thí nghiệm số 121, Leje tiến lại gần Rudell.

Thật lòng mà nói, Rudell chỉ muốn quay đầu bỏ chạy ngay lúc đó.

Dù cậu biết… chuyện đó cũng chẳng có ích gì.

“Tui hỏi ông một chuyện trước đã.”

“V-Vâng…?”

“Chuyện ở lễ trưởng thành của tui. Là ông, đúng không?”

“…Ừ.”

Thực ra thì, không nhận ra mới là chuyện lạ…

Nghĩ vậy, Rudell khẽ gật đầu.

Leje nhìn cậu, trong ánh mắt là cảm xúc phức tạp chẳng thể nói thành lời.

“Nếu ông còn giấu tui điều gì, thì nói ra hết đi. Tất cả.”

“Ờ…”

Rudell từng nghĩ rồi sẽ đến ngày cậu phải thú nhận, nhưng không ngờ lại là trong hoàn cảnh thế này.

Cậu rên rỉ một tiếng rồi bắt đầu kể ra tất cả những gì mình biết.

Danh tính thật sự của Giáo phái, những hoạt động của cậu với tư cách “Gã Thợ Mộc Gai”, cùng với những năng lực thực sự bị che giấu bấy lâu.

Khi nghe, sắc mặt Leje dần tối lại.

Và sau một lúc—

“Đó là tất cả những gì tui biết cho đến hiện tại.”

“…”

Cậu không nói ra việc mình đến từ thế giới khác, hay chuyện cậu biết trước tương lai, hay cả mục đích thực sự của Giáo phái. Bởi chỉ từng ấy thông tin cũng đã là quá đủ để khiến Leje choáng váng.

“Sao ông lại có thể giấu tui suốt chừng đó thời gian hả!? Ông không tin tui à!?”

“Không, không phải vậy! Chỉ là…”

“Hay sao? Ông sợ tui gặp nguy hiểm? Ông lo cho tui hay gì?”

“…!!”

Rudell nuốt khan trước câu hỏi của cô.

Và khi thấy phản ứng đó, Leje nheo mắt nhìn cậu.

“Ông lo chuyện đó thật đấy à?”

“…Ừ.”

Đến nước này rồi thì chẳng còn gì để che giấu nữa.

Cảm giác như rơi vào tuyệt vọng, Rudell gật đầu.

Ngay lập tức, Leje túm lấy cổ áo cậu.

“Ông bị ngốc à!? Ông nghĩ tui sẽ cảm kích cái chuyện đó chắc!?”

“Ờ thì…”

Rudell không biết phải trả lời thế nào từ vị trí của mình.

Ít nhất thì, theo những gì cậu biết về cô, cô không phải kiểu người sẽ vui vì điều đó.

Nếu có chuyện khó khăn gì xảy ra, phản ứng của cô luôn là đưa tay ra trước và nói: “Cùng nhau vượt qua thôi.”

Đó luôn là cách mà Leje chọn.

“Tui thật sự thất vọng. Không ngờ ông lại phản bội tui như vậy.”

“…Leje.”

Không phải như nghĩ đâu.

Cậu muốn nói vậy, nhưng khi thấy cô trách móc bản thân mình, cậu lại chẳng thể thốt nên lời.

Ngay lúc đó—

“…?”

Rudell phát hiện những mảnh vỡ còn sót lại của Thí nghiệm số 121 phía sau họ đang bắt đầu sủi bọt và phồng ra.

“Leje!”

“Hở? Lại gì nữa đây?”

Rudell hoảng loạn hét lên, còn Leje thì quay lại với vẻ mặt khó hiểu.

Và đúng lúc đó, đống tàn tích sôi sùng sục phát ra ánh sáng chói lóa.

Không chút do dự, Rudell lao tới chỗ Leje, tụ ma lực trong người.

Một lớp khiên tạo từ bóng tối dựng lên dưới chân, chắn trước họ.

Khoảnh khắc tiếp theo, một chấn động dữ dội bao trùm lấy cơ thể cậu, và Rudell mất đi ý thức.

Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Mặc dù cũng được kha khá chương rồi cơ mà cảm giác đoạn bị phát hiện này vẫn hơi nhanh nhỉ
Xem thêm
Lát về dỗ vợ thôi ;)))
Xem thêm