• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 70: Học kỳ mới bắt đầu

6 Bình luận - Độ dài: 1,854 từ - Cập nhật:

Đó là một đêm tối đen như mực...

Giữa khung cảnh huyên náo, có một người đàn ông len lỏi đi qua đám đông.

Ông có vóc dáng rắn rỏi, mái tóc đen, đôi mắt nâu vô hồn cùng quầng thâm hằn sâu dưới mí mắt.

Một bộ râu quai nón lởm chởm mọc bừa bãi viền quanh gương mặt, và điếu thuốc cháy dở lấp ló giữa đám râu ấy tỏa ra làn khói mỏng manh.

"Haizz..."

Ông khẽ thở dài một hơi, phả ra luồng khói mờ rồi tiến đến gần hàng rào được dựng lên để ngăn người dân lại gần hiện trường.

"Người dân không phận sự không được tiến vào khu vực điều tra."

"Fernand de Parcel, nguyên Phó đội trưởng Đội một Đội Cảnh vệ Hoàng gia."

Người lính canh đứng công ta trước mặt ông, nhưng Fernand chỉ lôi ra một tấm huy hiệu nhỏ từ trong túi.

Huy hiệu khắc hình vòng nguyệt quế ôm lấy đôi còng tay bên trong một chiếc khiên.

Đó là biểu tượng chứng minh thân phận của ông – một thành viên của Đội cảnh vệ, những người bảo vệ trật tự ở Hoàng đô Friselium.

"Phó đội trưởng Fernand, tôi xin lỗi. Là lỗi của tôi."

Người lính nhanh chóng tránh sang một bên sau khi thấy huy hiệu. Còn Fernand thì dụi điếu thuốc xuống đất rồi bước qua hàng rào.

Giữa đám đông nhốn nháo, ông tiến tới hiện trường vụ án.

Một con hẻm vắng vẻ.

"Thảm quá..."

Ông buông một tiếng rên rỉ trầm thấp khi nhìn thấy khung cảnh trước mặt.

Cả con hẻm vấy đầy máu.

Có một gã đàn ông nằm sõng soài dưới đất.

Xét theo diện mạo, có lẽ gã khoảng ngoài ba mươi.

Danh tính, nghề nghiệp, người thân đều không rõ—rất có thể là dân nhập cư lậu hoặc kẻ lang thang.

Nguyên nhân tử vong: bị sát hại.

Cơ thể gã bị đâm chi chít như thể từng nhát đều do một vật sắc nhọn đâm xuyên.

Dù có sống sót sau cú tấn công không tưởng ấy đi chăng nữa, lượng máu mất đi cũng đủ khiến gã chết chỉ sau vài phút.

"Ugh...!!"

Một binh sĩ trẻ mới vào nghề lập tức nôn khan khi nhìn thấy cảnh tượng ấy, và người đồng đội liền kéo cậu ta rời khỏi đó.

"Đám nhóc thời nay..."

Fernand tặc lưỡi khi thấy cảnh tượng ấy.

Đã là thành viên của Đội một thì thể nào chẳng phải thấy những chuyện thế này? Mà mới có thế đã phát nôn rồi...

"Này! Fernand! Anh đến rồi hả?"

Đúng lúc đó, một người đàn ông gần đó nhìn thấy ông ta liền vẫy tay, lên tiếng với giọng hồ hởi.

Ông ta có mái tóc vàng cắt ngắn và gương mặt thân thiện.

Đôi mắt đặc trưng lúc nào cũng ti hí như đang cười là điểm nhận dạng dễ thấy nhất.

"Lại là tên đó chứ gì?"

"Chắc vậy? Dạo này yên ắng lắm, ai ngờ giờ lại ngoi lên."

Người kia gật đầu trước câu hỏi của ông.

Tên sát nhân hàng loạt vô danh được mệnh danh là "Gai Nhọn."

Hắn ta bắt đầu hoạt động từ đầu năm, nhưng dạo gần đây thì im hơi lặng tiếng. Bây giờ lại xuất hiện trở lại.

Nạn nhân chủ yếu của hắn là dân vô gia cư không giấy tờ hoặc dân nhập cư trái phép.

Số nạn nhân đã lên đến hàng chục người.

Nếu tính cả những vụ chưa được báo cáo thì con số ấy còn cao hơn nhiều.

"Phục kích không ăn thua, không có manh mối, không nhân chứng, địa hình thì rối rắm. Trong suốt mười năm làm ở Đội cảnh vệ, tôi chưa từng gặp vụ nào tệ thế này."

Đội cảnh vệ đã nỗ lực truy bắt hắn ta trong suốt thời gian qua, nhưng không thu được kết quả gì.

Sự ma mãnh của hắn cộng với những con hẻm như mê cung khiến việc truy lùng gần như bất khả thi.

Đó là lý do mà ông—Fernand de Parcel, nguyên Phó đội trưởng Đội một và hiện là giáo viên chủ nhiệm lớp A-1 tại Học viện Pilsberg—phải tự mình ra tay.

"Không có tội ác nào là hoàn hảo cả. Đã là con người thì thể nào cũng sẽ để lại dấu vết."

Fernand đáp lại lời của người đàn ông kia rồi bắt đầu xem xét hiện trường.

"..."

Tuy các vụ án hiện tại chỉ giới hạn ở khu ổ chuột và các con hẻm nên không có mấy ai quan tâm, nhưng ông chắc chắn tình hình sẽ sớm lan rộng ra bên ngoài.

Thật vậy, nếu đánh dấu vị trí các xác chết được tìm thấy trên bản đồ, sẽ thấy rõ hướng di chuyển đang dần dịch ra khỏi khu ổ chuột và Hẻm Sau.

Dù giờ ông không còn là người của Đội cảnh vệ nữa, nhưng với tư cách là một người từng phục vụ trong lực lượng thì ông không thể làm ngơ...

"Haizz..."

Ông khẽ thở dài, rút một điếu thuốc ra khỏi túi và đưa lên miệng.

Thế nhưng...

"Chết tiệt... Hết ga rồi."

Ông cau mày nhìn cái bật lửa không cháy rồi cất điếu thuốc lại vào túi.

________________________________

Kỳ nghỉ hè ở Học viện Pilsberg đã kết thúc, và học kỳ hai chính thức bắt đầu.

"Hôm nay, tôi xin giới thiệu với các em một học sinh mới."

Fernand de Parcel, giáo viên chủ nhiệm lớp A-1, ngẩng đầu khỏi chồng giấy tờ mình đang đọc dở một cách uể oải rồi nhìn về phía cậu học sinh đang đứng cạnh bục giảng.

Đó là một cậu trai với ngoại hình khá nổi bật—làn da rám nắng, đôi mắt đỏ rực và mái tóc vàng óng pha cát.

Đó là Kurt.

“Giới thiệu bản thân và về chỗ ngồi đi.”

“Rất vui được gặp mọi người. Tôi tên là Kurt Kasha. Tôi là tộc nhân Nord đến từ Bình Nguyên Vĩnh Đông.”

Một làn sóng xôn xao lan khắp lớp học ngay khi cậu vừa nói xong.

Bộ tộc Nord trong vương quốc từ lâu đã mang tiếng xấu là một đám tàn bạo, điên cuồng vì chiến tranh.

Những học sinh đến từ vùng giáp biên, nơi thường xuyên bị họ quấy phá, cũng chẳng hề che giấu vẻ khó chịu trên mặt.

Tất nhiên, Kurt chẳng mảy may để tâm đến ánh nhìn ghét bỏ ấy mà điềm nhiên bước đến chỗ ngồi trống sau lưng Rudell.

“Đừng cô lập trò ấy chỉ vì là người mới. Hãy hòa đồng với nhau nhé. Buổi sinh hoạt lớp sáng nay đến đây là kết thúc.”

Fernand nói xong liền rời khỏi lớp học…

“Leje El Lagrind. Trò ra ngoài nói chuyện với tôi một lát.”

“Vâng.”

Leje gật đầu rồi đứng dậy khỏi chỗ.

“…?”

Có chuyện gì thế?

Rudell ngạc nhiên nhìn theo bóng dáng Leje đang bước ra ngoài hành lang mà không khỏi tò mò.

Cùng lúc đó…

“Cậu thật sự là tộc nhân Nord sao? Nói chuyện lưu loát thật đấy.”

“Tôi nghe nói vùng đó toàn quái vật ăn thịt người. Có đúng thế không?”

“Tộc nhân Nord đều bị nói là cuồng chiến. Cậu trông chẳng giống họ chút nào.”

“Cậu từng tấn công vào vương quốc chưa?”

Các học sinh thi nhau ném ra đủ loại câu hỏi cho Kurt, thậm chí một số câu còn khá xúc phạm, chẳng chút kiêng dè.

Dù bộ tộc Nord mang tiếng là những kẻ hiếu chiến tàn bạo, nhưng với những người chưa từng trực tiếp trải qua thì ấn tượng đó cũng chỉ là lời đồn.

“Cha mẹ tôi đều là tộc nhân Nord. Tôi cũng là tộc nhân Nord.”

“Ma thú tấn công là chuyện xảy ra hằng tháng. Có lúc chúng tôi phải chiến đấu nhiều ngày liền không ngủ.”

“Chiến đấu là lẽ sống của tộc nhân Nord. Nhưng tôi biết rằng ở đây thì không như vậy.”

“Bộ tộc chúng tôi yếu, không đủ sức đi cướp bóc. Chúng tôi chỉ săn ma thú để sống.”

Thế nhưng Kurt lại điềm tĩnh trả lời từng câu hỏi một cách thản nhiên.

Có vẻ cậu ấy sẽ sớm hòa nhập thôi.

Rudell nghĩ bụng khi quan sát tình hình.

Ngay lúc đó…

“Thiếu gia Rudellheit.”

“…?”

Rudell quay đầu lại trước tiếng gọi phía sau thì thấy một nhóm tiểu thư quý tộc trong lớp.

“Có chuyện gì vậy?”

“Chúng tôi nghe nói nhà Weinstein vừa được thăng lên tước vị Bá tước. Xin chúc mừng cậu.”

“À… Cảm ơn các cậu.”

Rudell gật đầu, cậu cũng đoán được lý do vì sao họ lại tiếp cận mình.

Gần đây, không có gia tộc quý tộc nào là chưa từng nghe đến Bá tước Weinstein.

Dù gì thì họ cũng được Công tước Lagrind bảo hộ, lại từng ngăn chặn vụ ám sát Công chúa, còn tiêu diệt cả một con ma thú trong lãnh địa của mình.

Quả thật, họ chính là ngôi sao đang lên trong giới quý tộc.

Với những tiểu thư này, việc tiếp cận Rudell không chỉ là kết nối với gia tộc Weinstein, mà còn là bước đệm để vươn đến cả Công quốc Lagrind.

Cậu là mục tiêu lý tưởng cho những người có mong muốn xây dựng quan hệ.

“Nếu trưa nay cậu rảnh, có muốn đến dùng trà cùng bọn tôi không? Chúng tôi rất muốn nghe thêm về sự kiện ở lãnh địa của cậu…”

“Chuyện đó à? Thì…”

Rudell đang định từ chối khéo thì…

“Xin lỗi, nhưng điều đó là không thể.”

Một giọng nói quen thuộc xen vào. Rudell và các cô gái quay lại thì thấy Leje đang nhìn họ với gương mặt không mấy vui vẻ.

“Kh-Khụ! Nếu Công nương Lagrind đã nói vậy thì…”

Các vị tiểu thư kia vội vã xin phép rút lui, mồ hôi túa ra dưới ánh nhìn lạnh lùng của cô.

Leje khẽ tặc lưỡi rồi ngồi xuống.

“Ông vừa nói gì với họ thế?”

“Cũng không có gì đâu. Bà đến đúng lúc lắm đó.”

Chỉ cần nói chuyện thêm vài câu nữa thôi là mình tiêu rồi…

Rudell cười khúc khích rồi đáp lại lời cô.

“Thật không đó?”

Leje nheo mắt như muốn xác nhận lại lần nữa.

“Không có lý do gì để tui phải nói dối bà cả.”

Thấy Rudell mỉm cười trả lời, sắc mặt Leje dần dịu lại.

“Mà này, Giáo sư Fernand gọi bà ra nói gì vậy?”

“Cái đó… khá phức tạp…”

“Hở? Là sao?”

Rudell nghiêng đầu khó hiểu khi thấy vẻ mặt khó xử của Leje.

Chuyện gì mà lại khiến bả phản ứng như vậy chứ?

“Tan học rồi nói có được không?”

“Ừm… Cũng được.”

Chắc lát nữa nghe xong là rõ cả thôi.

Nghĩ vậy, Rudell bắt đầu lấy sách vở ra chuẩn bị vào tiết học.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Anh main chăm dọn rác thế
Xem thêm
Yes tôi lại được làm chuyện đó với trans rồi 🐧
Temmmm
Xem thêm
CHỦ THỚT
TRANS
Gì vậy pa 💀🐧
Xem thêm
@hoangtr2606: ý là lại lấy đc tem á. Trans nghĩ j vậy 🐧
Xem thêm
Xem thêm 1 trả lời