Dĩ nhiên, dù có sự chuẩn bị từ trước, nhưng những tín đồ của Giáo phái kia lại hoàn toàn không phải là đối thủ của nhóm Rudell.
Leje và Kurt đảm nhận tuyến đầu, chặn đứng bước tiến của đám người Giáo phái.
Phép thuật Bóng Tối của Rudell xử lý sạch đám hắc pháp sư và tu sĩ đang ẩn nấp giữa hàng ngũ kẻ địch.
Eleor thì liên tục truyền sinh lực cho cả đội bằng Thần lực, ngăn chặn sự mệt mỏi tích tụ.
Silfier sử dụng các thiết bị bay của mình để thu hút sự chú ý của kẻ địch.
Nhờ vậy, trận chiến mà thực chất còn chẳng thể gọi là “trận chiến” ấy đang nhanh chóng đi đến hồi kết...
“Ugh…!!”
“Phù… Đông thật đấy.”
Khi tên tín đồ cuối cùng đổ gục xuống với tiếng rên rỉ, Leje thở hắt ra một hơi rồi lau mồ hôi trên trán.
Kurt thì rút chiếc rìu đang cắm sâu vào đầu một tên địch ra, rũ sạch máu dính trên lưỡi rìu, còn Rudell thì quan sát xung quanh xem liệu có kẻ nào còn đang ẩn nấp không.
“Có ai bị thương không?”
“Tất nhiên là không rồi! Tui đâu có yếu đến mức gục trước lũ rác rưởi này chứ!”
“Tôi cũng không hề hấn gì.”
[B-Bên này tôi cũng ổn…!!]
“Tôi cũng không sao!”
Thấy ai cũng an toàn, Rudell nhẹ nhõm nở nụ cười.
Cũng phải thôi. Những người tụ họp ở đây đều là những đồng đội xuất sắc nhất mà Rudell đã dày công tuyển mộ và rèn luyện trong suốt thời gian dài.
Nhìn thấy từng người thi triển năng lực của mình khiến Rudell không khỏi dâng lên cảm giác hoài niệm.
“Không còn thời gian đâu. Đi tiếp thôi.”
Tuy nhiên, cảm xúc ấy không kéo dài lâu.
Sau khi xác nhận không còn mối đe dọa nào xung quanh, Rudell đi dọc theo hành lang đầy vết tích của cuộc chiến.
Họ tiến bước trên lối đi được trang trí bằng những bức điêu khắc kỳ dị…
“Cuối cùng cũng tìm ra nó rồi.”
“Trời đất ơi…”
Ngay khoảnh khắc Rudell dừng lại khi trông thấy một công trình kỳ lạ, Capeles kinh hãi thốt lên.
Trước mặt họ là một tế đàn hình kim tự tháp nhiều tầng.
Trên tế đàn la liệt máu, thịt và sọ người, còn trên đỉnh là một thiết bị cơ khí không thể diễn tả bằng lời và một người đàn ông đứng cạnh nó.
[Các ngươi đến rồi à, lũ dị giáo.]
Với giọng nói như từ nơi xa xăm vọng về, người đàn ông đang cầu nguyện trước thiết bị cơ khí chầm chậm đứng dậy.
Mái tóc trắng của hắn ánh lên sắc tím kỳ dị từ ánh sáng phát ra từ chiếc máy.
Đôi mắt của hắn không còn là mắt người thường, mà là đôi mắt của ác quỷ.
Ánh nhìn đó phát ra thứ ánh sáng cơ khí màu tím khiến người khác rợn người.
Ngay khoảnh khắc đó, Rudell đã hiểu rõ: kẻ trước mặt cậu không phải tín đồ tầm thường mà là một nhân vật cấp cao trong Giáo phái.
[Ta hiểu các ngươi đến đây vì điều gì… nhưng…]
Giọng nói của hắn lạnh đến mức làm cả không khí như muốn đông cứng lại, đồng thời, hắn rút ra vũ khí của mình.
Một cây trượng gắn sọ người và một thanh kiếm dài phát ra luồng năng lượng hắc ám.
[Ta sẽ không để các ngươi lộng hành thêm nữa.]
Ngay khi dứt lời, từ người hắn tỏa ra một luồng khí đen tăm tối.
______________________________
Trưởng bộ phận Keres.
Hắn là thành viên cấp cao của Giáo phái… tương đương chức giám mục trong một Giáo hội thông thường.
Hắn đã sống hàng trăm năm để vươn lên vị trí này, nhuốm máu không biết bao nhiêu sinh mạng.
Số người chết vì hắn và những hành động ngầm của Giáo phái nhiều đến mức không đếm xuể.
Thế nhưng giờ đây, hắn đang đối mặt với một cuộc khủng hoảng.
C-Chuyện quái gì thế này…!?
Khi vừa chạm mặt nhóm Rudell, hắn còn rất tự tin.
Dù có mạnh đến đâu đi chăng nữa, thì chúng cũng chỉ là một lũ trẻ con. So với sự thiếu kinh nghiệm và năng lực của chúng, hắn sở hữu một sức mạnh đã được mài giũa qua hàng thế kỷ hiến tế.
Ban đầu, hắn định nghiền nát đám chồi non này dưới chân và thi hành ý chí của cái chết vĩ đại…
“Vẻ tự tin ban nãy đâu mất rồi!? Cố mà chống đỡ tiếp đi chứ?”
“Ta sẽ không để ngươi chạy trốn đâu.”
Lúc này, Keres đang phải dốc toàn lực chống đỡ đòn tấn công phối hợp giữa Công nương Lagrind và cậu thiếu niên có dáng vẻ chiến binh Nord.
Ngay cả khi hắn vừa thấy một khe hở để phản công…
“Ta không cho phép điều đó xảy ra đâu.”
“Nhân danh nữ thần…”
Một pháp sư trẻ tuổi sử dụng loại ma pháp kỳ lạ không ngừng phá rối hắn.
Và con bé khó chịu kia, rõ ràng là kẻ phục vụ nữ thần, liên tục làm suy yếu sức mạnh của hắn.
Đây quả thật là cảm giác khi phải đối mặt với một tổ đội anh hùng đã ăn ý đến mức hoàn hảo.
“Ngọn lửa Địa ngục!!”
Khi Keres niệm chú, ngọn lửa đen bùng lên từ chiếc sọ người trên cây trượng.
Ngọn lửa như thể có thể thiêu rụi cả linh hồn ấy gầm thét lao đến, nhưng Leje và Kurt né tránh dễ dàng bằng những động tác không tưởng ở tuổi của họ, rồi giơ rìu và kiếm lên.
“Lũ nhãi ranh…!!”
“Ai là kẻ đang phải đang chật vật trước lũ nhãi ranh kia nhỉ?”
Cùng tiếng kim loại va chạm, Leje cười giễu cợt mà không hề tỏ ra sợ hãi.
“Ta sẽ giết hết các ngươi!!”
Như thể bị khích tướng, Keres gầm lên và triệu hồi Thần lực.
Luồng thần lực đen ngòm chảy trong cơ thể hắn hóa thành ngọn lửa, bùng cháy như muốn thiêu rụi cả không gian.
“Bão Lửa Địa Ngục!!”
Ngọn lửa đen làm từ thần lực bắt đầu cuộn lên như cơn bão dữ dội.
“Mọi người, đừng rời khỏi chỗ đó!”
Ngay lúc ấy, với tiếng hét của Eleor, một màn chắn màu vàng trong suốt bao phủ lấy cả nhóm.
Lớp kết giới ấy va chạm với cơn bão lửa, tạo ra âm thanh ù ù trầm thấp. Cả nhóm cũng giữ nét mặt căng thẳng dõi theo.
Sau một hồi, khi cơn bão dần tan đi, kết giới vàng cũng tan biến theo.
“Không thể nào…!!”
Keres thốt lên với vẻ không thể tin nổi khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Ngọn lửa đen được tạo ra từ thần lực có thể thiêu rụi cả linh hồn lại không hề làm ai bị thương.
Bọn chúng là ai vậy?
Việc một lũ học sinh lại có thể dồn ép kẻ đã sống hàng thế kỷ như hắn khiến hắn vô cùng hoang mang.
Tuy nhiên, tình hình trước mắt bắt buộc hắn phải chấp nhận hiện thực này.
“…”
Hắn nhanh chóng tính toán trong đầu, đồng thời sửa lại nhận định trước đó.
Vị Công nương nhà Lagrind mà hắn từng xem là cái gai trong mắt, cùng vị Bá tước nhà Weinstein, tất cả đều nguy hiểm vượt xa tưởng tượng.
“Haah…”
Nếu tổ đội này hiện diện trong hoàng cung, chúng chắc chắn sẽ trở thành mối họa khôn lường với Giáo phái trong tương lai.
Dù bằng bất cứ giá nào, hắn cũng phải thoát khỏi nơi đây để báo cáo việc này.
“Ta thừa nhận. Các ngươi còn nguy hiểm hơn ta tưởng rất nhiều.”
“Ha! Giờ mới nhận ra à? Thật đáng thương.”
Leje mỉa mai, và dù lòng đầy phẫn nộ, Keres vẫn thể hiện khả năng giữ bình tĩnh phi thường để nén cơn tức.
Chính sự kiên nhẫn ấy đã giúp hắn leo lên vị trí như hiện tại.
“Hôm nay ta sẽ rút lui. Nhưng lần sau sẽ không còn cơ hội thứ hai đâu. Lần gặp tiếp theo, sẽ là ngày tận diệt của các ngươi.”
“Ai thèm sợ chứ! Nếu ngươi còn dám xuất hiện, bọn ta sẽ nghiền ngươi thành cám!”
Một cánh cổng đen thẳm mở ra sau lưng Keres, và khi hắn bước vào trong, Leje lè lưỡi, hét theo.
Cuối cùng, khi Keres hoàn toàn biến mất, Rudell và những người còn lại mới thở phào nhẹ nhõm.
[Th-Thế là xong rồi sao…?]
“Chưa đâu, việc quan trọng nhất vẫn còn.”
Rudell lắc đầu trước câu hỏi của Silfier rồi bước đến thiết bị cơ khí trên đỉnh tế đàn.
Thiết bị đó trông như một trái tim khổng lồ. Nó đang đập rất dữ dội, phát ra ánh sáng đỏ tím và những nhịp đập ghê rợn.
“Cỗ máy này… tôi có thể nghe thấy tiếng khóc của những linh hồn.”
Capeles bước ra khỏi chỗ trốn và nhìn chằm chằm vào thiết bị đó.
“Tiếng khóc của linh hồn…”
Dù đây là thứ gì đi chăng nữa, bản chất của nó chắc chắn là vô cùng tàn bạo và khủng khiếp.
Với Rudell, cậu không thể cứ để nó yên như vậy, mà cũng không thể phá hủy bừa bãi.
“Silfier, cậu có thể phân tích thiết bị này được không?”
Đây là lúc Silfier phát huy vai trò của mình.
Trong cả vương quốc này, có lẽ không một ai đủ khả năng phân tích thiết bị này ngoài cô.
[T-Tôi sao?]
“Cậu chắc chắn sẽ làm được mà, Silfier.”
Bị bất ngờ trước lời đề nghị của Rudell, Silfier ngập ngừng hỏi lại.
Rudell gật đầu nhìn cô đầy tin tưởng. Thấy vậy, cô hạ quyết tâm rồi bước đến gần thiết bị giữa làn hơi nước bốc lên.
[Xin hãy giao cho tôi…!!]
“Phù…”
Khi Silfier bắt đầu phân tích cỗ máy, Rudell cuối cùng cũng buông một tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Cứ thế, kỳ thi cuối kỳ của họ đã dần đi đến hồi kết.


4 Bình luận