• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 99: Trên dòng sông băng

4 Bình luận - Độ dài: 1,747 từ - Cập nhật:

Trước đây, ngoài mặt Rudell chưa bao giờ công nhận Leje là một cô gái xinh đẹp.

Nhưng tận sâu trong đáy lòng, cậu lại hiểu rất rõ điều đó.

Dù là vậy, Rudell lại không thể thốt nên lời.

Đến mức, hình ảnh Leje phản chiếu trong mắt cậu lúc này đẹp đến nghẹt thở.

“Sao thế? Sao ông không nói gì? Không hợp với tui à?”

“À, không… hợp lắm. Thật sự rất hợp…”

Khi Rudell im lặng, Leje nhìn cậu với vẻ khó hiểu. Đến lúc đó, cậu mới như bừng tỉnh và đáp lời trong sự bối rối.

Leje khẽ mỉm cười và tiến lại gần Rudell hơn khi đã xác nhận những lời khen ấy là thật lòng.

“Hehe… ra thế.”

Chiếc váy đen ôm sát cơ thể kết hợp với mái tóc trắng của cô tạo nên một vẻ quyến rũ lạ thường, hoàn toàn khác với hình ảnh thường ngày.

Khoảng cách giữa họ rút ngắn lại, ánh mắt của Rudell bắt đầu dao động, còn Leje thì tinh nghịch tiến sát, ngước mắt nhìn cậu.

“Ông nói rõ hơn chút được không? Phần nào trên người tui nhìn đẹp nhất…?”

“C-Cái đó, ừm…!!”

Khi ánh mắt Rudell lỡ rơi xuống vòng một đầy đặn của cô, cậu vội nhắm chặt mắt lại.

Đồng thời, Leje bật cười rồi lùi ra xa.

“Xin lỗi, tui trêu hơi quá đà rồi nhỉ?”

“Haaa…”

Thấy nụ cười tươi rói trên gương mặt cô, Rudell buông một tiếng thở dài.

Mặc dù đã nhiều lần trải qua những trò đùa kiểu này, nhưng cậu vẫn không thể giữ được sự bình tĩnh.

“Đợi chút nhé. Tui muốn thử thêm một chiếc váy nữa.”

“Chỉ vậy thôi à?”

“Tất nhiên là không rồi! Ông nghĩ tui thuê nguyên cửa hàng này để làm gì chứ?”

“Ừm…”

Nghĩ lại thì… đúng thật.

Nếu chỉ định mua một chiếc váy thì việc thuê trọn cả cửa hàng thực sự là không cần thiết.

Rudell gật đầu tỏ ý hiểu rồi khẽ rên rỉ…

Trong lúc cậu đứng chờ, Leje đã bước vào phòng thử đồ.

Tiếng sột soạt vang lên khi cô thay đồ khiến Rudell vô cùng ngượng nghịu, cậu đành hướng mắt ra cửa sổ để xua đi cảm giác ấy.

Một lúc sau…

“Tada! Cái này thì sao hả?”

“Ừm… phải nói sao nhỉ?”

Leje bước ra khỏi phòng thử đồ và hỏi Rudell thêm một lần nữa.

Chiếc váy trắng lần này kín đáo hơn chiếc trước, ít để lộ da thịt hơn. Trông cũng rất hợp với cô, nhưng…

“Tui thấy cái lúc nãy vẫn đẹp hơn…”

“…”

Sau khi nhìn cô một hồi và đưa ra lời nhận xét ngắn gọn, Leje mở to mắt nhìn cậu.

“Ừm… tui nói gì sai à?”

“Không, không phải vậy…”

Thấy phản ứng của cô khá kỳ lạ, Rudell vội hỏi, còn Leje chỉ khẽ lắc đầu.

Rồi…

“Ừ thì… ông đúng là con trai nhỉ?”

“Hả?”

“Ý tui là con trai thì không thể không nói mấy câu kiểu vậy, đúng không nào?”

“G-Gì cơ!?”

Khi Rudell đang tỏ vẻ bối rối, Leje khẽ vén váy lên một chút.

Qua lớp váy đen, làn da trắng mịn lấp ló…

“B-Bà đang làm cái gì vậy hả!?”

Rudell đỏ mặt. Cậu vội vàng quay sang chỗ khác.

“Đùa thôi~”

Cô khúc khích cười như thể đó là chuyện thường ngày, ánh mắt còn ánh lên vẻ tinh nghịch.

“Bà biết gì không, đôi khi tui quên mất bà là một Công nương đấy.”

“Công nương cũng chỉ là con người thôi! Ai bảo Công nương là không được đùa giỡn hả?”

“Haaa…”

Đã là bạn bè tám năm trời, vậy mà Rudell vẫn không thể quen được kiểu đùa dai của cô.

“Được rồi! Chiếc váy kế tiếp…”

“Đừng nói là còn nữa nhé…?”

“Tất nhiên rồi! Tui mới chỉ bắt đầu thôi!”

Leje hớn hở nói, rồi lại bước vào phòng thử đồ…

Ở đằng xa, một nhân viên đang đẩy cả một giá váy đến gần.

“…”

Thấy vậy, Rudell chỉ biết thở dài, đưa tay xoa trán.

_____________________________

“Lần sau lại ghé nhé!”

Khi Rudell và Leje rời khỏi cửa hàng, trời đã tối đen.

“Ugh… tui kiệt sức rồi.”

“Thật. Giờ tui chỉ muốn về ký túc, bật lò sưởi rồi nằm cuộn tròn trong chăn thôi.”

Vào một ngày lạnh như vậy, không gì tuyệt hơn việc trùm chăn ấm.

Rudell duỗi người đồng tình với Leje.

“Đói quá. Hay bọn mình kiếm gì ăn đi?”

“Nghe hay đó.”

Cho dù họ có về ký túc ngay thì căn tin cũng đã đóng cửa, nếu không muốn bỏ bữa tối, hai người phải tìm gì đó ăn bên ngoài.

“Để xem… quanh đây có gì ăn được không ta?”

“Món hầm lần trước ông nấu ngon thật đấy.”

“Tui đâu thể nấu ngoài đường được… Hôm nào có dịp tui làm lại cho.”

Dù cậu có đủ nguyên liệu đi chăng nữa thì cũng chẳng thể nấu ăn giữa phố thế này.

Nói rồi, Rudell đảo mắt tìm quanh.

Có rất nhiều quầy hàng rong, nhưng không có cái nào đặc biệt bắt mắt.

Trong lúc họ đang lang thang tìm món ăn, cả hai bắt gặp một quầy bán bánh mì nướng.

“Bánh mì nướng thì sao?”

“Gì cũng được. Giờ tui đói đến mức bụng sắp dính vào lưng luôn rồi đây này.”

Leje gật đầu trước câu hỏi của Rudell rồi cùng cậu tiến đến quầy hàng.

“Cho hai phần bánh mì nướng.”

“Xin hãy đợi một lát!”

Vừa gọi món xong, bánh mì cùng các nguyên liệu bắt đầu được chế biến trên vỉ nướng bơ…

Chẳng mấy chốc, người bán đã đưa cho họ hai phần bánh được gói trong giấy.

“Cảm ơn nhé! Hẹn gặp lại!”

Sau lời chào tạm biệt của chủ quầy, họ tiếp tục đi bộ xuống phố.

“Haa… có gì đó bỏ bụng cảm giác như được hồi sinh vậy.”

“Nhỉ? Tui cũng thấy khoẻ hơn hẳn.”

Dù chỉ là món ăn bình dân, nhưng người ta vẫn thường nói món vặt ở chợ là ngon nhất. Và với họ lúc này, nó chẳng khác gì mỹ vị nhân gian cả.

Bánh nóng hổi giúp làm ấm cơ thể đã lạnh cóng trước đó.

Hai người vừa đi vừa ăn, tiếp tục dạo quanh khu phố.

“Rudell. Nhìn bên kia kìa.”

“Hửm? Gì vậy?”

Leje kéo tay áo Rudell khiến cậu quay đầu nhìn theo.

Trước mắt họ là một khung cảnh với rất nhiều người đang trượt băng trên một dòng sông đã đóng băng.

“Trượt băng à?”

“Trông vui nhỉ?”

“Ừ…”

Ở kiếp trước, mỗi mùa đông, cậu đều được bố mẹ dắt tay đi trượt băng…

Những ký ức xa xưa ấy lại ùa về, khiến Rudell khẽ mỉm cười.

“Tui cũng muốn thử.”

“Gì cơ? Giờ luôn á?”

Nghe vậy, Rudell giật mình rút đồng hồ bỏ túi ra xem.

Đã tám giờ tối.

Thời gian không quá gấp, nhưng cũng chẳng còn dư dả là bao.

“Có gì to tát đâu? Trễ thì trễ chút thôi mà.”

“Tui không muốn viết bản kiểm điểm đâu…”

Việc tự ý về ký túc trễ mà không báo cáo thì chuyện bị phạt là điều hiển nhiên.

Trước lời lẽ thản nhiên của Leje, Rudell chỉ có thể đáp lại bằng giọng điệu ngập ngừng.

Nhưng cậu đã bỏ sót một điều rất quan trọng…

“Thôi mà! Đừng lo mấy chuyện nhỏ nhặt thế chứ!”

“Á!? Le-Leje!?”

Một khi đã quyết làm gì, Leje nhất định sẽ làm cho đến cùng.

Cô kéo tay Rudell, lôi cậu chạy một mạch về phía dòng sông đóng băng, khiến cậu không kịp phản kháng.

“Để xem… thuê giày trượt ở đâu nhỉ…”

Đến được bờ sông, hai người bắt đầu nhìn quanh tìm nơi cho thuê giày.

Nhìn Leje loay hoay tìm kiếm, Rudell khẽ bật cười rồi tiến lại gần.

“Không cần thuê đâu.”

“Hả? Ý ông là sao?”

“Ngồi xuống một chút được không?”

Cạnh đó có một chiếc ghế, và Rudell ra hiệu cho cô ngồi xuống. Dù Leje tỏ vẻ ngơ ngác nhưng cô vẫn làm theo.

Khi Leje vừa ngồi xuống, Rudell quỳ xuống trước mặt cô, đặt tay gần giày rồi nhẹ nhàng tập trung ma lực.

Cùng lúc đó, có một tia sáng mờ nhạt phát ra từ tay cậu.

Xèo xèo!!

“Ồ…”

Trước âm thanh sủi bọt và lớp băng bắt đầu tạo hình lưỡi trượt, Leje khẽ thốt lên đầy ngạc nhiên.

Chẳng mấy chốc, lưỡi trượt bằng băng đã hoàn thành.

Rudell cũng tạo một đôi cho chính mình.

“Ma pháp đúng là vạn năng thật nhỉ?”

“Không hẳn đâu. Dựa dẫm vào ma pháp quá mức là tư duy mà pháp sư nên tránh nhất đấy.”

“Thật á?”

Rudell trả lời Leje rồi cùng cô bước lên mặt băng.

“Whoa… o-ohhh…!!”

“Coi chừng! Chưa quen dễ ngã lắm đấy.”

Vì chưa từng trượt băng trước đây, Leje loạng choạng khiến Rudell phải vội vàng giữ lấy tay cô.

Không bao lâu sau…

Với thiên phú vận động bẩm sinh, cô nhanh chóng làm quen và trượt đi một cách duyên dáng.

Thậm chí…

“Haa!!”

“Ohhh…!!”

Cô lấy đà nhảy lên không, xoay ba vòng rồi tiếp đất hoàn hảo trên mặt băng.

Đó là cú nhảy ba vòng, Triple Axel[note72928] hay gì đó đúng không?

Không chỉ Rudell mà những người xung quanh cũng sững sờ và đồng loạt vỗ tay tán thưởng.

“Hehe!”

Leje vẫy tay với đám đông, rõ ràng là cô đang rất vui khi được người khác chú ý.

“Bà giỏi thật đấy! Mới lần đầu mà trượt được vậy rồi à?”

“Không hề. Tui chỉ trượt như bình thường thôi!”

“Nếu đó là bình thường thì những người khác là gì chứ?”

“À, ừ nhỉ.”

Rudell bật cười trước vẻ mặt đắc thắng của cô. Tiếng cười của cô vang lên, rồi cô đưa tay ra trước mặt Rudell.

“Leje?”

“Dịp hiếm có thế này, tụi mình cùng tận hưởng đi chứ?”

Rudell hơi ngạc nhiên trước lời nói của cô, nhưng cậu vẫn nở một nụ cười rồi nắm lấy tay cô.

“Vậy thì, tiểu thư của tôi… tận hưởng cùng nhau nhé?”

Nói rồi, Rudell khẽ cúi người một cách đầy điệu đà rồi mỉm cười nhìn cô.

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

chuẩn bị rồi
Xem thêm
Bóc tem bom🗣️🗣️🗣️
Xem thêm