Tại phòng khách của dinh thự Bá tước.
Sự lặng thinh nặng nề bao trùm cả căn phòng.
Dathus ngồi trên chiếc ghế danh dự, ông ta nhìn chằm chằm vào Bá tước và Phu nhân Weinstein – chủ nhân của dinh thự này với ánh mắt như thiêu như đốt.
Dưới ánh mắt gay gắt ấy, Bá tước và phu nhân toát mồ hôi lạnh, họ trông chẳng khác gì con mồi trước mặt kẻ đi săn cả.
Sự im lặng ấy cứ thế kéo dài.
“…Haaa.”
Dathus cuối cùng cũng lên tiếng, kèm theo một tiếng thở dài.
“Carlos à, ta thật sự rất thất vọng về ngươi.”
“Tôi xin nhận lỗi…”
Thực tế thì ông cũng không hẳn là không có lý do để bào chữa.
Vào lúc Carlos phát hiện ra Leje thì cô đã giao chiến với ma thú rồi.
Chưa kể con ma thú có hình dáng như rùa tấn công lãnh địa ấy cũng là một đối thủ vô cùng đáng gờm, hoàn toàn nằm ngoài khả năng khống chế của binh lính trong lãnh địa.
Nếu không có biện pháp liều lĩnh dùng Leje làm mồi nhử, có lẽ cả lãnh địa đã bị san bằng.
Nhưng may mắn là Carlos đủ khôn ngoan để không nói mấy lời biện minh đó lúc này.
“Thiếu gia Weinstein, cậu cũng thế. Ta không ngờ chính cậu lại là người khiến con gái ta gặp nguy hiểm…”
“Tôi sẽ chấp nhận bất cứ hình phạt nào.”
Rudell hiểu rõ hơn ai hết rằng việc Leje hôn mê suốt ba ngày hoàn toàn là do lỗi của cậu ta.
“Cả con nữa đấy, Leje.”
Dathus chuyển ánh mắt nghiêm nghị từ Rudell sang Leje đang ngồi bên cạnh ông.
“Con có nhận thức được rằng mình là người thừa kế của Công quốc không? Dù con an toàn tỉnh lại là điều may mắn, nhưng rốt cuộc con đang nghĩ gì khi làm chuyện đó hả?”
Thế nhưng…
“Ý cha là con nên quay đầu bỏ chạy sao? Chính cha là người đã dạy con phải bảo vệ dân chúng với tư cách là quý tộc của Vương quốc, phải sống vì danh dự và trách nhiệm kia mà?”
Leje không né tránh ánh mắt của ông, ngược lại, cô còn nhìn thẳng vào cha mình với đôi mắt ánh lên sự thách thức.
“Leje…!! Con dám…!?”
Dathus sững sờ trước phản ứng của cô.
Biểu hiện phản kháng đầy bất ngờ của con gái khiến ông trở tay không kịp, gương mặt hiện rõ vẻ hoang mang.
“Con đã trưởng thành rồi! Đủ lớn để tự mình lựa chọn và chịu trách nhiệm. Việc chiến đấu với ma thú là quyết định của con, và chính con cũng đồng ý với kế hoạch của Rudell! Nên con sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm!”
“…!!”
Dathus bàng hoàng trước những lời nói đó, ông há hốc miệng không thốt nên lời.
Rồi ông chuyển ánh nhìn sang Rudell, người đang chứng kiến cảnh tượng ấy bên cạnh.
Rốt cuộc cậu đã làm gì với con gái ta vậy?!
Rudell cúi đầu lặng lẽ, như thể đáp lại câu hỏi không lời của Dathus.
“…Con nói đúng. Con đã là người trưởng thành, và nếu đúng là người lớn thì phải chịu trách nhiệm với hành động của mình.”
Sau khi nhìn Rudell trong giây lát, Dathus khẽ thở dài rồi đứng dậy.
Ông từ từ nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra rồi lên tiếng với giọng điệu nghiêm trang:
“Leje El Lagrind. Không phải với tư cách là cha con – Dathus El Lagrind – mà là với tư cách người đứng đầu Công quốc Lagrind, ta ra lệnh cho con.”
“…”
“Hãy trở về Công quốc ngay lập tức và bị quản thúc tại gia vô thời hạn.”
Cả phòng khách lặng đi.
Quản thúc tại gia vô thời hạn.
Nghĩa là bị giam trong lãnh địa mà không có ngày kết thúc cho đến khi Công tước cho phép.
“Khoan đã, nếu vậy thì…!!”
Tất nhiên là Leje không định ngồi yên, nhưng…
Cô như chợt hiểu ra điều gì đó, rồi ngồi xuống với vẻ mặt cam chịu.
Chịu trách nhiệm với hành động của bản thân như một người trưởng thành.
Nói cách khác, điều đó đồng nghĩa với việc mình là một người thuộc công quốc Lagrind, cô phải tuân lệnh người đứng đầu.
Đây là cách mà Công tước vừa trừng phạt, nhưng cũng vừa thừa nhận cô.
“…”
Rudell nhìn Leje, thầm nghĩ: quả là kiểu xử lý rất… công tước…
“…Con hiểu rồi ạ.”
Leje có vẻ đã nhận ra rằng phản kháng thêm nữa cũng vô ích, nên chỉ đành lặng lẽ cúi đầu chán nản.
“Ta sẽ gửi thư riêng về việc liên quan đến học viện. Hình phạt đến đây kết thúc. Ta cũng sẽ không truy cứu trách nhiệm gia đình Bá tước nữa.”
“Vâng, đã rõ.”
Carlos và Maria cùng đứng dậy, cúi đầu chào Dathus…
Ông nhìn Leje vẫn đang cúi đầu, rồi cùng cận vệ rời khỏi phòng.
Cạch — Cánh cửa khẽ khép lại…
“…Tui xin lỗi.”
Đúng lúc đó, Rudell lên tiếng.
Rốt cuộc, tất cả mọi chuyện thành ra thế này đều là do cậu.
Nếu lúc đó cậu không bị bất ngờ mà quên mất điều mình cần làm.
Nếu cậu hành động nhanh hơn chút nữa.
Nếu cậu bất chấp tất cả để cứu cô…
Thì có lẽ, cô đã không phải chịu đựng như vậy.
“Không cần phải áy náy đâu. Chuyện này cũng không phải lỗi của ông.”
Nhưng Leje lại mỉm cười tươi tắn khi nói những lời ấy.
“…”
Thấy cô như vậy, Rudell nghiến chặt răng.
Cậu nói muốn bảo vệ cô là vì cái gì chứ?
Nói không muốn thấy cô buồn là vì cái gì?
Nói không muốn cô phải chịu bất hạnh là vì cái gì?
Vì cái gọi là lợi ích lớn lao hơn.
Cậu không thể chịu nổi cảm giác ghê tởm chính mình vì đã bị những lời nói đó nuốt chửng.
“Rudell?”
“Hử…? Ờ…?”
Giọng nói của Leje khiến Rudell giật mình. Cậu ngẩng đầu lên.
“Ông không sao đấy chứ? Trông ông nhợt nhạt quá…”
Cậu thấy Leje đang nhìn mình với vẻ lo lắng.
“Tui… không sao cả…”
“Để tui nói lại lần nữa, ông không cần phải lo đâu. Đây là chuyện tui phải đối mặt và chịu trách nhiệm. Không phải lỗi của ông, hiểu chưa?”
“Tui biết rồi…”
“Biết là được rồi.”
Leje đứng dậy khỏi ghế khi đã hài lòng với câu trả lời của Rudell.
“Chắc một thời gian nữa bọn mình không gặp nhau được nữa, có vẻ tui nên nói lời tạm biệt sớm rồi nhỉ?”
Và rồi—
“Hẹn gặp lại nhé, Rudell.”
Cô mỉm cười rạng rỡ và quay lưng bước đi.
_______________________________
Đêm khuya.
Rudell bước đi một mình dọc theo hành lang, thậm chí còn không có người hầu đi theo.
Chỉ có tiếng bước chân khô khốc vang vọng trong hành lang tối tăm. Sau khi đi được một lúc, cậu dừng lại trước một cánh cửa.
Một cánh cửa lớn, được trang trí bởi những họa tiết giản dị.
Rudell nhẹ nhàng đưa tay nắm lấy tay nắm cửa và gõ nhẹ vào nó.
Một tiếng vang trầm đục vọng khắp hành lang…
“Vào đi.”
Giọng của Công tước vang lên như thể ông đã đợi sẵn, và Rudell cẩn thận đẩy cửa bước vào.
“Ta biết cậu sẽ đến tìm ta.”
Công tước, đang đứng nhìn ra cửa sổ, lên tiếng khi Rudell bước vào.
“Bọn lính gác lẽ ra không để cậu vào đâu… Hẳn là cậu có vài tài nghệ bí mật, nhỉ?”
“Tôi biết là mình mạo muội, nhưng… xin ngài hãy cân nhắc lại việc giam lỏng Leje.”
Cậu biết rõ điều mình nói thật vô lễ.
Cậu cũng biết Công tước không có lý do gì để lắng nghe, và bản thân có thể bị trừng phạt vì tội hỗn xược.
Nhưng dù vậy, Rudell vẫn không thể không nói.
Giống như Leje không thể tưởng tượng ra một thế giới mà không có Rudell, thì đến một lúc nào đó, Rudell đối với cô cũng như vậy.
“Có vẻ cậu gan dạ hơn ta tưởng đấy. Cậu không chỉ là một tên mọt sách đeo kính, nhỉ?”
Công tước khẽ bật cười trước cậu nói của cậu và quay lại, hỏi:
“Cậu có biết mình đang làm cái gì không?”
“Tôi biết.”
“Vậy cậu cũng biết câu trả lời của ta là gì rồi chứ?”
“Xin ngài hãy cân nhắc lại ạ.”
Hình phạt mà Leje phải chịu vốn dĩ là dành cho Rudell.
Cô đã tự gánh lấy nó khi đứng ra bảo vệ Rudell và gia đình nhà Weinstein.
“Có vẻ ta đã đánh giá sai cậu rồi. Nếu chỉ cần vài lời hoa mỹ là có thể xoay chuyển được mọi chuyện, thì trên đời này còn gì là không làm được nữa chứ?”
“…”
“Con bé là tất cả đối với ta. Là báu vật duy nhất mà vợ ta để lại trên đời này…”
“Tôi biết…”
Mối quan hệ giữa Công tước và Công tước phu nhân đặc biệt đến mức cả Vương quốc đều biết đến.
Không ai có thể hiểu được nỗi đau của ông khi phu nhân qua đời sau khi sinh ra Leje.
Vì thế, Leje là huyết mạch duy nhất của ông, là đứa con gái yêu quý, và cũng là niềm tự hào lớn nhất của ông.
“Con bé đã bất tỉnh suốt ba ngày vì kế hoạch do cậu bày ra.”
“…”
Từng lời Công tước nói như một cây dùi sắt đâm vào tim Rudell, nhưng cậu không thể lộ ra điều đó.
Cậu phải chịu đựng.
“Vậy thì… ta có lý do gì để giao con gái mình cho cậu đây?”
“…”
Rudell không thể trả lời câu hỏi ấy.
Dù là vô ý, nhưng mọi chuyện đã xảy ra, và hậu quả đang hiện rõ trước mắt.
Cậu phải gánh lấy trách nhiệm đó.
“Vậy thì… tôi sẽ chứng minh.”
Sau một thoáng im lặng, Rudell siết chặt nắm đấm rồi nhìn thẳng vào Công tước.
Chỉ còn một con đường.
Chứng minh.
Chứng minh rằng cậu có thể bảo vệ được Leje.
Không bằng lời, mà bằng hành động.
“Chứng minh? Bằng cách nào?”
Công tước hỏi với giọng điệu tò mò.
Rudell nhìn ông một lúc, nhắm mắt lại rồi khẽ thở ra…
“Tôi xin được thách đấu với ngài.”
Rồi cậu từ từ mở mắt, dõng dạc tuyên bố với Công tước.


9 Bình luận