• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 113: Đường hầm bí mật

1 Bình luận - Độ dài: 1,707 từ - Cập nhật:

Đám lính canh tuần tra hành lang đã đến trước một cánh cửa lớn nằm ở hành lang vắng vẻ. Chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng có thể thấy được cánh cửa nặng nề này được khóa bằng vô số lớp khóa khiến người ta có cảm giác như có thứ gì đó đang bị phong tỏa bên trong.

“Không có dấu vết gì cho thấy có kẻ đột nhập cả...”

“Này! Nếu mọi thứ đều ổn thì mau quay lại báo cáo thôi.”

Nói rồi, đám lính canh nhanh chóng rời đi và biến mất khỏi hành lang.

Sau khi quan sát xung quanh và đã chắc chắn rằng không có ai qua lại, nhóm Rudell từ trên trần nhà nhảy xuống mặt đất.

“Vậy giờ chúng ta sẽ trốn ra ngoài bằng lối này à?”

“Ừ.”

Rudell đáp lại Leje rồi chăm chú quan sát cánh cửa bị đóng kín. Nó được bịt kín đến mức ngay cả một con kiến cũng khó mà chui lọt.

May thay, có vẻ không có ma pháp phòng thủ nào được cài lên để ngăn người khác xâm nhập cả.

“Mọi người, lùi lại.”

Vừa nói, Rudell vừa tập trung ma lực. Thấy vậy, Leje và Kurt liền lui ra sau và lặng lẽ quan sát.

Ngay lúc đó, bóng đen lan ra từ dưới chân Rudell, và vô số lưỡi dao bóng tối đâm xuyên qua cánh cửa thép.

Phập!

Với một nhát cắt gọn gàng, cánh cửa rơi xuống, để lộ không gian tối đen phía sau.

“Đi thôi. Nhanh nào.”

Tình hình hiện tại không cho phép họ có thời gian điều tra kỹ càng.

Rudell bước vào trước, tiếp đó là Kurt và Leje nối gót theo sau. Ba người cùng tiến vào đường hầm tối tăm.

“Đợi chút.”

Sau khi cả ba đã vào trong, Rudell quay đầu lại, đưa tay ra rồi niệm chú.

Ngay lập tức, tiếng răng rắc vang lên khi cánh cửa thép bắt đầu bị đóng băng.

Chẳng bao lâu, lối mà họ vừa đi qua đã bị phủ kín bởi một lớp băng dày. Chỉ khi đó, Rudell mới hài lòng gật đầu.

“Như này thì chắc sẽ cầm chân được chúng một lúc.”

Lượng ma lực được dồn vào lớp băng không hề nhỏ. Dù có là một pháp sư mạnh cũng phải mất kha khá thời gian mới có thể làm tan chảy nó, và chừng đó là quá đủ để họ tẩu thoát.

“Tối quá...”

Leje vừa nhìn con đường hầm dài phía trước vừa lẩm bẩm trong lúc Rudell vẫn đang phong tỏa lối ra vào.

Con đường tối om không nhìn rõ nổi một tấc trước mắt, có vẻ như nó sẽ dẫn sâu xuống lòng đất. Cảnh tượng ấy đáng sợ đến rợn người, nhưng họ không còn lựa chọn nào khác cả.

“Đi thôi, không còn thời gian đâu.”

Sau một thoáng quan sát đường hầm âm u, Rudell tạo ra một quả cầu ánh sáng bằng ma pháp và dẫn đầu nhóm tiến sâu vào lối đi tối mịt.

__________________________________

Lối đi bí mật này đúng thật là không có điểm dừng.

Cả nhóm đã cắm đầu chạy suốt mấy chục phút, nhưng dù có đi bao xa, thứ hiện ra trước mắt họ vẫn chỉ là con đường hầm tối tăm kéo dài bất tận.

“Còn xa đến mức nào nữa vậy? Cảm giác cứ như đi mãi cũng không tới điểm cuối vậy...”

“Kurt, cậu phát hiện ra gì không?”

“Không. Không mùi, không gió.”

“Hmm...”

Ngay cả Kurt với giác quan vô cùng nhạy bén cũng lắc đầu, tỏ vẻ không cảm nhận được điều gì.

Tại sao lại có một đường hầm bí mật lớn như vậy ở dưới lòng đất nhỉ?

Xét đến những hoạt động mờ ám của Thương Hội Gold Rush thì việc có đường hầm bí mật cũng không có gì lạ.

Nhưng liệu có cần phải dài đến mức này không?

Khi họ đang lê bước trong con đường hầm tưởng chừng như dài vô tận...

“...”

“Kurt? Sao thế?”

“Tôi ngửi thấy mùi máu ở phía trước.”

“Mùi máu?”

Tại sao trong lối thoát hiểm vắng tanh này lại có mùi máu?

Rudell cau mày nghi hoặc trước lời Kurt nói.

“Mùi đang đến gần.”

“Gì cơ?”

Nghe vậy, Leje lập tức rút kiếm, còn Rudell thì bắt đầu tập trung ma lực. Ngay lúc đó, có tiếng bước chân vang lên từ trong bóng tối của hành lang.

“...”

Tiếng bước chân ngày càng gần khiến cả ba người quay về phía phát ra âm thanh với vẻ căng thẳng.

Và rồi, khi tiếng bước chân tiến sát lại ngay trước mắt họ...

[...]

“Ugh...!!”

Khoảnh khắc nhìn thấy bóng dáng đang dần hiện ra từ bóng tối, cả Rudell và những người còn lại đều nuốt khan.

Thứ trước mắt họ trông giống như một cái xác khô héo. Thân thể gầy gò với lớp da như dính chặt vào xương cùng hốc mắt lõm sâu như chẳng còn nhãn cầu.

Thứ đó khoác trên mình bộ quần áo rách nát, trông không khác gì một xác sống.

[...]

“G-Gì thế? Xác sống à?”

“Không phải đâu.”

Rudell lắc đầu trước câu hỏi của Leje.

Nếu xét theo hình dạng thì trông cũng khá tương đồng, nhưng đây rõ ràng là một sinh vật còn sống.

Tại sao một thứ như vậy lại có mặt trong đường hầm bí mật sâu dưới lòng đất thế này?

Trong lúc Rudell vẫn còn đang suy nghĩ thì…

“Còn nữa kìa.”

“Hả?”

Theo lời Kurt, nhiều bóng dáng khác cũng dần xuất hiện. Tất cả đều tiều tụy đến mức khó tin rằng họ đã từng là con người.

Và rồi, một đám sinh vật trông giống người nhưng lại không phải người cứ thế lặng lẽ nối tiếp nhau, tạo nên một cảnh tượng vô cùng ghê rợn.

“K-Khoan. Chẳng lẽ... đó là người?”

Leje mở to mắt trong sự kinh hoàng khi nhận ra những sinh vật trông như xác sống kia đang mang theo những con người. Những người đó là dân du cư, người nghèo và cả dân thường. Tất cả đều bị kéo lê trong trạng thái bất tỉnh bởi đám sinh vật quái dị ấy.

“Này! Các ngươi định mang họ đi đâu!?”

[...]

Leje vung kiếm và lớn tiếng hỏi, nhưng đám sinh vật ấy lại chẳng phản ứng gì. Chúng cứ như thể đang bị điều khiển bởi thứ gì đó, chỉ trơ mắt nhìn cô bằng ánh nhìn mờ đục, vô hồn.

[...]

“Các ngươi đi đâu vậy hả!?”

“Leje. Không phải là lúc này.”

Ngay sau đó, đám sinh vật quay đầu rồi tiếp tục nối tiếp nhau tiến về phía trước, mặc kệ tiếng quát của Leje.

Rudell cũng giơ tay ngăn cô lại, bởi ngay lúc này đây, đội truy kích của Thương Hội chắc chắn đã bắt đầu hành động. Họ không còn thời gian để dây dưa ở đây nữa.

“Trước hết phải thoát khỏi đây đã. Mấy chuyện kia để sau đi.”

“Chậc, phiền chết được.”

Nghe lời Rudell, Leje hậm hực cất kiếm đi.

“Kurt, cậu cảm nhận được gì không?”

“Tôi cảm thấy gió đang thổi từ hướng đó.”

Đáp lại Rudell, Kurt hít một hơi thật sâu, cố gắng phân biệt các mùi trong không khí.

Dù mùi máu vẫn còn khá nồng nặc mà cậu vẫn nhận ra hướng gió thì quả thật không tầm thường. Nhưng lúc này việc thoát thân là ưu tiên hàng đầu của cả nhóm.

“Được rồi, đi tiếp thôi.”

Và thế là Rudell và cả nhóm lại tiếp tục tiến sâu hơn vào con đường hầm vắng lặng.

______________________________

Trong văn phòng của chi nhánh Thương Hội Gold Rush tọa lạc tại Đế Quốc, có một người đàn ông đang nổi cơn tam bành và mắng chửi thuộc hạ của mình.

“Tìm cho ra! Phải tìm bằng được!! Nếu chuyện đó bị bại lộ thì tất cả chúng ta chết là cái chắc!!”

“N-Nhưng chỗ đó là cấm khu...”

“Ta không quan tâm! Nếu không bắt được chúng thì chúng ta cũng sẽ chết cả thôi!!”

“V-Vâng, đã rõ!!”

Trước giọng điệu cáu gắt của người đàn ông, đám thuộc hạ chỉ biết rời khỏi căn phòng trong sự hốt hoảng...

“Khốn kiếp...!! Chết tiệt!! Aaaaa…!!”

Gã đàn ông rống lên rồi đấm mạnh xuống bàn. Dù đống tài liệu đã bay tứ tung, nhưng cơn giận trong lòng hắn vẫn chưa hề nguôi.

“Xem ra có chuyện không ổn rồi nhỉ?”

“...!?”

Ngay lúc đó, một giọng nói vang lên từ một góc tối trong phòng. Khi hắn giật mình quay đầu lại nhìn thì thấy có một người đàn ông với làn da trắng bệch bị lộ ra từ bên trong tấm áo choàng đã đứng đó tự bao giờ.

“À, ừm… Không có gì nghiêm trọng cả, chỉ là mấy tên trộm vặt gây rối thôi...”

“Ra vậy. Nhưng sao lại tốn nhiều thời gian để giải quyết thế?”

Để che giấu tình hình, hắn cố gắng nở một nụ cười gượng gạo và nói:

“Có vẻ mấy tên trộm đó cũng có chút bản lĩnh. Ha. Hahaha...”

Tuy nhiên, người đàn ông kia chỉ thở dài rồi tiến lại gần.

“Chúng ta vẫn coi các người là đối tác. Nhưng nếu tình hình tệ thêm nữa, mối quan hệ này e rằng sẽ không thể duy trì được nữa.”

“Ai mà ngờ được cơ chứ? Tôi thề, quân đội chúng tôi đang dốc toàn lực tìm kiếm rồi...!!”

“Vậy thì ta sẽ tin cậu.”

Vừa nói, người đàn ông mặc áo choàng vừa đặt tay lên vai hắn và quan sát bằng một ánh mắt sắc lạnh.

Người đàn ông nọ chỉ biết cúi đầu liên tục, cười gượng để xoa dịu tình hình.

Sau khi bước ra hành langđuo, người mặc áo choàng đó lại hòa mình vào bóng tối như thể chưa từng tồn tại.

[Phải đẩy nhanh kế hoạch thôi.]

Trong đường hầm trống trải, chỉ còn lại một giọng nói lạnh lùng vang vọng mãi không dứt.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận