• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 65: Sau chuyện đó

6 Bình luận - Độ dài: 1,793 từ - Cập nhật:

“Ư… ư…”

Cùng với tiếng rên khe khẽ, thứ đầu tiên mà Leje nhìn thấy khi mở mắt ra chính là… trần nhà quá đỗi quen thuộc.

“…Đây là… đâu…?”

Cô thều thào một câu rồi ngồi dậy, nhìn quanh một lượt.

Tầm nhìn ban đầu vô cùng mờ mịt, nhưng dần dần rõ nét theo thời gian, và rồi cô nhận ra mình đang ở trong dinh thự của Bá tước Weinstein...

Nơi mà bây giờ được người ta gọi là ‘lâu đài’.

“…Cái gì… Sao lại…?”

Đầu óc Leje vẫn còn ngập trong màn sương, cô từ từ lục lại trí nhớ của mình.

Chiến đấu với ma thú, bị cuốn vào trận lở tuyết rồi mất đi ý thức.

Đó là những ký ức cuối cùng của cô.

“Mình… chết rồi à?”

Theo lẽ thường, khả năng sống sót sau một trận lở tuyết dữ dội như vậy gần như bằng không.

“Không giống lắm…”

Nhưng mọi cảm giác mà cô đang có lúc này lại quá thật.

Ánh nắng sớm len qua khung cửa sổ, Cảm giác mềm mại của chiếc giường, không khí lạnh buốt đặc trưng của lãnh địa phả vào da thịt.

Tất cả đều đang nhắc nhở cô rằng đây chính là thực tại.

“Ugh…”

Cô cố nắm bắt tình hình với tình trạng đầu đau như búa bổ…

—Cạch.

“Hử?”

Nghe thấy tiếng cửa mở, cô quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh đó.

Và trong mắt cô hiện lên bóng dáng của một cậu thiếu niên quen thuộc.

“Thiếu gia, xin hãy để chúng tôi chăm sóc tiểu thư!”

“Chuyện này hoàn toàn là lỗi của tôi. Ít nhất thì việc này… tôi phải chịu trách nhiệm…”

Rudell bước vào và làm ngơ trước lời nói của cô hầu gái đang bối rối, trên tay cậu là thau nước và khăn ướt.

“Nhưng…!!”

“Không sao. Leje có thể sẽ tỉnh dậy, nên hãy chuẩn bị bữa sáng trước đi đã… Hả…?”

Rudell đang trả lời lời van nài của cô hầu gái thì bất ngờ quay đầu lại…

Cậu sững sờ khi thấy Leje đang ngồi trên giường và nhìn cậu chăm chú.

“Ừm, chào buổi sáng?”

Thấy vậy, Leje nhẹ nhàng vẫy tay với cậu.

“Leje!!”

Rudell hét lên, chạy vội đến bên cô và nắm lấy tay cô.

“R-Rudell!?”

Cô ngơ ngác nhìn cậu, bối rối trước hành động đột ngột ấy.

Đôi mắt xanh lục của Rudell chứa đầy cảm xúc lẫn lộn, ầng ậng nước như sắp vỡ òa.

Chuyện gì đang diễn ra vậy...?

Mình tỉnh lại trong lâu đài của Bá tước, và Rudell nhìn mình với ánh mắt như vậy là sao?

“Ugh…”

Đầu cô quay cuồng vì quá nhiều chuyện ập đến cùng lúc, khiến cô khẽ kêu lên.

Và rồi—

“Ể…?!”

Leje không kìm được mà thốt lên sửng sốt khi thấy hành động tiếp theo của Rudell.

Cậu nhìn cô một lúc rồi dang tay ra, ôm chầm lấy cô vào lòng.

“R-R-R-Rudell!?”

Giọng điệu lắp bắp khẽ thoát ra từ đôi môi cô, nhưng chỉ trong chốc lát.

“Xin lỗi… Tui thực sự xin lỗi… Là tại tui cả…”

“…”

Nhìn Rudell đang nghẹn ngào thốt lên từng lời, Leje cuối cùng cũng hiểu được lý do đằng sau ánh mắt ấy.

Cậu đang tự trách bản thân.

Nếu mình nhanh hơn một chút, nếu mình giỏi hơn chút nữa

Cậu không nói ra, nhưng Leje có thể nhìn thấy rõ ràng những suy nghĩ ấy trong lòng cậu.

“Thật là…”

Thứ đầu tiên ổng nói khi mình tỉnh lại là xin lỗi…?

Đúng là đồ ngốc mà.

Nghĩ vậy, Leje khẽ thở dài rồi đưa tay vuốt ve má Rudell, thứ đang run lên theo từng nhịp thở.

“Leje…?”

Rudell ngẩng đầu lên, nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên.

Giờ thì… phải nói gì trong tình huống này đây?

“Rudell, ông nhắm mắt lại một chút được không?”

“Hở? Gì đột ngột vậy?”

Cô khẽ mỉm cười rồi lên tiếng, và Rudell dù có hơi khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Vài giây sau…

“Rồi, mở mắt ra được rồi đó.”

Nghe tiếng cô, Rudell từ từ mở mắt ra.

“Ể…?”

Và giọng điệu kinh ngạc thoát ra khỏi miệng cậu.

Bởi vì thứ cậu thấy trước mắt—

Chính là… ngón tay của Leje đang chĩa ngay vào mũi mình.

Khi cậu còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra thì—

“Đồ ngốc!!”

Cùng với tiếng quát lớn của cô, Rudell ăn ngay một cú búng trán.

“Ái da!?”

“Th-Thiếu gia!?”

Trong Dinh thự Weinstein…

Có một tiếng “chát!”  rất lớn, kèm theo tiếng hét của cô hầu gái vang vọng khắp hành lang.

___________________________________

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu…

“Thật đấy… Giờ thì bọn mình phải làm sao đây?”

Rudell chỉ vào cục u trên trán mình rồi than thở với giọng điệu như người mất hồn.

“Đáng đời ông. Cứ coi như là hình phạt vì không đến kịp đi.”

Leje trả lời bằng giọng điệu cao ngạo, cô nhúng miếng bánh mì vào súp rồi bỏ vào miệng nhai ngon lành.

“Ugh…”

Trước câu nói ấy, Rudell chỉ biết rên rỉ một tiếng.

Đúng thật là cậu không có tư cách cãi lại Leje.

Người nghĩ ra cái kế hoạch điên rồ suýt chôn sống con gái của Công tước trong trận lở tuyết… chính là cậu.

Và cũng chính cậu là người đã thực sự làm điều đó.

Cả việc Leje bất tỉnh suốt hơn ba ngày trời vì cậu không kịp cứu cô—tất cả đều là lỗi của cậu.

“Rồi sau đó thì sao?”

“Đơn giản lắm. Con ma thú chết rồi, lãnh địa bắt đầu tái thiết. Vậy thôi.”

Cậu đã lược bỏ một vài chi tiết, nhưng nhìn chung thì chẳng có cách nào giải thích nào ngắn gọn hơn cả.

Ma thú bị chôn vùi trong trận lở tuyết và chết. Lãnh địa bắt đầu tái thiết nhờ vào nguồn viện trợ liên tục được đưa đến thông qua sự hợp tác từ các thương hội.

Trong khoảng thời gian đó, người ta cũng tìm thấy xác của Gord—Trưởng chi nhánh Thương hội Gold Rush—cùng với chiếc xe ngựa vỡ nát của hắn, rồi đưa về cho gia đình. Nhưng chuyện đó thì không cần thiết phải kể cho Leje biết.

“Mà… Bà thực sự ổn đấy chứ? Mới tỉnh dậy mà đi lại được luôn rồi á?”

“Nhìn xem ai đang nói kìa? Ông không nhớ tui là ai à? Tui là người mà cậu suốt ngày chọc là 'ogre' đấy.”

“Thì đúng là vậy thật, nhưng mà…”

Một con ogre bình thường chắc chắn đã chết từ lâu nếu bị trận tuyết lở ấy chôn sống…

Rudell định nói ra nhưng lại nuốt những lời đó lại.

Bởi cậu biết rõ hơn ai hết—cơ thể Leje mạnh đến mức vô lý, mạnh đến nỗi vượt ngoài mọi lẽ thường.

“Với lại, đó không phải chuyện mà ông nên lo nhất lúc này đâu, đúng không?”

“…Ờ, đúng rồi…”

Leje vừa vét sạch đáy tô súp vừa lên tiếng khiến Rudell khẽ thở dài và gật đầu.

Công tước Lagrind.

Đến giờ thì chắc hẳn ông ta đã biết chuyện xảy ra ở lãnh địa.

Một người cha khi biết tin con gái duy nhất của mình vừa gặp nạn nguy hiểm đến tính mạng, bất tỉnh suốt mấy ngày trời—liệu có thể nào ngồi yên được không?

[Xong đời rồi…]

[Hay là mình trốn sang Đế quốc tị nạn đi?]

Cả Carlos và Maria cũng bắt đầu thốt lên những câu đầy tuyệt vọng như vậy.

Một người đàn ông khi có chuyện liên quan đến con gái mình thì còn đáng sợ và tàn nhẫn hơn bất kỳ ai.

Đó chính là Dathus El Lagrind.

“Thật vinh hạnh khi được quen biết bà. Nếu có kiếp sau thì bọn mình gặp lại nhau nhé.”

“Hứ, im cái miệng xúi quẩy lại đi, đồ ngốc. Lãnh địa này sẽ không sao đâu. Dù cha tui có muốn làm gì thì tui cũng sẽ ngăn lại.”

Leje khẽ tặc lưỡi trước giọng điệu u ám của Rudell. Vốn dĩ cô hoàn toàn tình nguyện đứng ra giúp đỡ lãnh địa. Vậy nên đối với cô, tất cả những chuyện xảy ra trong tình huống ấy—cuối cùng vẫn là do bản thân cô tự mình quyết định.

“Bà không cần phải tự ép bản thân làm gì đâu… Đây vốn dĩ là lỗi của tui mà…”

“Chậc! Tui đã bảo ông là đừng có nhắc lại chuyện đó nữa cơ mà!”

“Ugh…”

Leje lườm cậu một cái rồi lại tặc lưỡi, còn Rudell thì nhìn đi chỗ khác với vẻ mặt ủ rũ.

“Để tui nhắc lại lần nữa: Tui không có ý định quy trách nhiệm cho lãnh địa, và cũng sẽ không để cha tui làm thế. Chính tui là người đồng ý với kế hoạch của ông, là do tui tự nguyện làm nên tui phải chịu trách nhiệm. Rõ chưa?”

“…Rõ rồi ạ…”

Trước sự kiên quyết của cô, Rudell không thể nói thêm gì nữa.

Ngay cả trong nguyên tác, tinh thần trách nhiệm của cô cũng chẳng thua kém ai, nên hành động hiện tại cũng chẳng có gì bất ngờ.

Nhưng…

Mong rằng bả sẽ phạt mình

Tận sâu trong lòng, Rudell vẫn không thể tha thứ cho bản thân nếu cứ thế xong chuyện mà không bị phạt.

Tất nhiên, cậu biết nói ra những lời như vậy với Leje thì chỉ tổ vô ích, nên cậu chỉ có thể im lặng dõi theo phản ứng của cô.

“Nè, cha bà chưa liên lạc gì à?”

“Tui nghe nói tối nay ông ấy sẽ tới đấy…”

Công tước sẽ đến vào tối nay.

Vì chuyện đó nên tất cả những nơi khác trong dinh thự hiện giờ đều đang vô cùng bận rộn.

“Chắc tui phải nghĩ xem mình nên nói gì với cha mới được…”

Leje lẩm bẩm khi nghe câu trả lời của Rudell. Và rồi, đúng lúc đó—

––Cốc. Cốc. Cốc.

Tiếng gõ dồn dập đến kỳ lạ vang lên, rồi cánh cửa mở ra.

“Janice à? Có chuyện gì thế?”

Người bước vào là Janice—tổng quản gia của dinh thự.

Nhìn thấy vẻ mặt bất an của cô, Rudell liền lên tiếng hỏi.

“…Có tin nhắn gửi đến nói rằng Công tước sẽ đến nơi sớm hơn dự kiến ạ…”

“…Hả?”

“…Gì cơ?”

Cả Rudell và Leje đều tròn mắt nhìn Janice với vẻ bối rối cực độ trước lời thông báo đó.

Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

M chết r con
Xem thêm
đến ăn hỏi luôn=))
Xem thêm
chết cơm thật main ạ =))
Xem thêm
Bố vợ: m xong r con zai :)))
Xem thêm