Thời gian thấm thoắt trôi, ngày mà Rudell ấn định để tiếp đón đại diện các thương hội cuối cùng cũng đến...
Tại Dinh thự Weinstein.
Hàng loạt xe ngựa của các thương hội lần lượt tiến vào khuôn viên.
"Thế này thì tôi yên tâm được phần nào rồi."
Rudell vừa quan sát khung cảnh vừa lên tiếng với vẻ hài lòng.
"Xem ra lãnh địa không lo thiếu hàng tiếp tế trong thời gian tới rồi."
"Giá mà ngài làm sớm hơn chút thì có phải đỡ rồi không?"
Kyle lầm bầm, còn Rudell thì chuyển ánh mắt sang quyển sổ cái trong tay.
Ngoài số hàng tiếp tế vốn đã được dự tính ban đầu, còn có thêm hàng hóa mà Rudell thương lượng để đổi lấy từ phụ phẩm của ma thú.
Tổng cộng lại thì số lượng này đủ để giải quyết dứt điểm tình trạng thiếu hụt hàng hóa trong toàn lãnh địa chỉ trong một lần.
"Xem nào… Liên minh Thương hội Callod, Thương hội Vận tải Keleborn và Chợ Kirk & Katz đều đã giao hàng đúng như cam kết."
"Giờ chỉ còn lại Thương hội Gold Rush… Liệu họ có chịu đến không đây?"
"Nếu họ không bị đần thì chắc chắn sẽ đến thôi."
Gold Rush là một thương hội đặc biệt hung hăng, ngay cả trong số các thương hội lớn.
Bọn chúng chuyên dùng quy mô khổng lồ của mình để nghiền nát đối thủ, và nếu chỉ cần cảm thấy điều gì đó gây bất lợi cho chúng, bọn chúng sẽ không ngần ngại dùng mọi thủ đoạn bẩn thỉu để hủy hoại đối phương.
Thương hội Berinot ở vùng Bering chính là một trong những nạn nhân của chúng.
Một thương hội như vậy thì không thể nào làm ngơ trước một thương vụ béo bở liên quan đến phụ phẩm từ ma thú được.
Khi Rudell gật đầu trước câu hỏi của Kyle—
"Thiếu gia, người của Thương hội Gold Rush đã đến rồi ạ."
"Thấy chưa? Tôi nói rồi mà."
Janice tiến lại gần thông báo, Rudell liền nháy mắt với Kyle.
Đúng lúc ấy, một đoàn xe ngựa lớn từ xa bắt đầu tiến vào.
Số lượng xe còn nhiều hơn tổng số xe của Callod, Keleborn và Kirk & Katz cộng lại.
Tất cả đều là xe ngựa chở hàng của Thương hội Gold Rush.
Khoảng mười phút sau, đoàn xe mới dừng hẳn. Khi chiếc xe cuối cùng đỗ lại trước mặt hai người, một người đàn ông bước xuống.
Gương mặt hắn tiều tụy hẳn đi, như thể vừa trải qua chuyện gì đó khủng khiếp vậy.
Đôi mắt vốn kiêu căng giờ đây lờ đờ như người sắp chết, quầng thâm đậm dưới mắt nổi bật rõ ràng.
Cứ như thể chỉ trong hơn một tuần, hắn đã biến thành một con người hoàn toàn khác…
"Chào mừng, ngài Gord. Tôi còn tưởng ngài không đến nữa chứ."
Rudell biết rõ lý do, nhưng vẫn giả bộ ngây ngô chào hỏi.
"Ờ, ờm… Rất hân hạnh được gặp lại cậu, Thiếu gia Weinstein."
Hắn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng nhìn qua cũng thấy rõ sự bồn chồn trong ánh mắt.
Rudell cố nén cười, nói:
"Mọi người đã đi đường xa đến đây rồi thì trước hết chúng ta dùng bữa đã. Các đại diện thương hội khác đều đang chờ đấy."
"Được thôi."
Gord do dự một chút rồi gật đầu, đáp lại lời mời của Rudell…
Thế là hai người cùng tiến vào dinh thự.
______________________________
Vào giờ nghỉ sau bữa ăn nhẹ cùng các đại diện thương hội khác.
"Vậy là ngài muốn xin gia hạn thời gian giao hàng à?"
"Đ-Đúng vậy…"
Gord cúi đầu trước mặt Rudell, giọng điệu lộ rõ sự tuyệt vọng.
"Hmm…"
Cũng vào lúc ấy, trên môi Rudell nở một nụ cười nhạt.
Chẳng phải người ta vẫn nói, nếu sau khi trả thù mà thấy vẫn ấm ức, thì nó có nghĩa là bạn trả thù vẫn chưa đủ hiểm sao?
Ân oán phải trả gấp đôi. Đó chính là châm ngôn sống của Rudell.
"Chuyện đó khó đấy. Thương hội Gold Rush vốn đã có tiền sử không tốt rồi còn gì? Dù chúng tôi đã cho cơ hội thứ hai, mà giờ các người lại làm thế này thì…"
"Chúng tôi sẽ trả tiền phạt! Làm ơn, xin hãy cho chúng tôi thêm một cơ hội nữa…!!"
Khoản phạt mà Gold Rush phải trả trong thương vụ này là một con số khổng lồ.
Ước chừng, nó bằng cả ngân sách một năm của lãnh địa khi gia tộc cậu vẫn còn là một gia tộc Tử tước.
Và bằng ba tháng ngân sách hiện tại kể từ khi được nâng cấp thành Bá tước.
Vậy mà bọn chúng vẫn sẵn sàng trả khoản tiền đó chỉ để tiếp tục thương vụ này, chứng tỏ đây là món lợi mà chúng nhất định phải có bằng mọi giá.
"Nếu ngài đã nói vậy thì… cũng đành chịu thôi. Tôi sẽ cho thêm một tuần như yêu cầu."
"C-cảm ơn cậu!! Cảm ơn rất nhiều!!"
Dù vậy, khả năng bọn chúng giao đủ hàng đúng hạn vẫn là rất thấp, nhưng dù sao thì Rudell cũng chẳng có gì để mất cả.
Gord cúi gằm đầu rồi lê bước rời khỏi phòng trong bộ dạng rệu rã. Khi cánh cửa vừa khép lại thì Rudell bỗng bật cười:
"Ông ra được rồi đó."
Rudell vừa dứt lời thì cánh cửa căn phòng riêng bên cạnh khẽ mở, và Bering bước ra từ đó.
“Thế này đã đủ hả giận chưa?”
“Quá đủ luôn! Cảm giác như mười năm oán khí tích tụ đã được rửa trôi sạch sẽ vậy!”
Với Bering—một trong những nạn nhân từng chịu thiệt dưới tay Thương hội Gold Rush—thì chẳng có gì hả dạ hơn màn trả thù vừa rồi.
Khoản thiệt hại mà Thương hội Gold Rush phải gánh chỉ riêng tiền phạt thôi cũng không hề nhỏ.
Nhưng biết làm sao được?
Tất cả đều là do chúng tự chuốc lấy mà thôi.
“Lần này đều nhờ có ông góp công lớn đấy. Nhất là vụ tung tin đồn khiến các thương hội vừa và nhỏ tranh nhau thu mua hết lương thực.”
“Thương hội bị chúng chơi xấu thì có thiếu gì đâu. Mà phần lớn trong số đó lại có quen biết với tôi, nên cũng không khó để lan tin.”
Vì luôn đề cao chữ tín, Thương hội Berinot của Bering vốn đã có tiếng tốt trên thương trường.
Tuy không kiếm lời nhiều, nhưng họ chưa từng trễ hẹn giao hàng bao giờ.
Nhờ thế mà tin đồn ông tung ra lan truyền cực nhanh trong giới thương nhân, khiến các thương hội vừa và nhỏ nhanh chóng quét sạch toàn bộ lượng lương thực còn lưu thông trên thị trường.
Chưa kể, với tai tiếng sẵn có của Gold Rush vì những trò bẩn thỉu trước đây, thì cho dù có thêm thời gian đi chăng nữa, bọn chúng cũng sẽ phải "chảy máu" kha khá mới thu gom nổi lương thực.
Nói không ngoa, đây đúng là cái kết đẹp cho cả Rudell lẫn Bering.
“Ngày vui thế này, uống một ly ăn mừng chứ? Tôi có mang theo rượu ngon lắm đấy.”
“Ờ… Tôi không hay uống lắm…”
“Ha ha ha! Thiếu gia, ngài thật biết gây bất ngờ cho người khác đấy!”
Bering cười lớn khi thấy Rudell từ chối với vẻ lúng túng.
_____________________________
Buổi tối hôm đó, sau khi buổi gặp mặt các thương hội kết thúc.
“Tôi thật sự cảm kích tấm lòng hiếu khách của Bá tước.”
Bering, người được mời dùng bữa tối, lịch sự lên tiếng.
“Không có gì đâu. Giờ chúng tôi và thương hội của ông đã là đối tác thân thiết rồi, chiêu đãi thế này là chuyện đương nhiên thôi.”
Dù hợp đồng chính thức vẫn chưa ký kết, nhưng cả Bering lẫn gia tộc Weinstein đều ngầm xem như thương vụ đã được chốt.
Từ góc nhìn của gia tộc Weinstein, họ vừa thiết lập được quan hệ độc quyền với một thương hội có tiềm năng phát triển rất lớn.
Ngược lại, phía Thương hội Berinot của Bering cũng có được nguồn cung cấp ổn định cho mặt hàng phụ phẩm ma thú siêu lợi nhuận.
Đây là mối quan hệ mà cả hai bên đều chẳng có gì để mất.
“Tất cả là nhờ vào Thiếu gia Rudellheit xuất chúng đây.”
“Con trai tôi đúng là đứa trẻ tuyệt vời. Nhiều lúc tôi còn thấy bản thân được ăn ké ánh hào quang của nó.”
Đúng là chẳng có vị phụ huynh nào lại không thích khi con mình được khen cả.
Carlos cười tươi hết cỡ khi nghe Bering khen Rudell không ngớt.
Cha à, lộ quá rồi đó…
Rudell thầm nghĩ, rồi đưa ly nước trái cây được Bering mang đến lên uống một ngụm.
Đây là loại nước ép được làm từ một loại quả hiếm ở phương xa, vị thanh mát sảng khoái, rất hợp khẩu vị của cậu.
Phải bảo ông ấy lần sau mang thêm mới được.
Khi bầu không khí vui vẻ đang tiếp diễn—
“Ngài có cần món hàng gì đặc biệt trong lần giao dịch tới không?”
“Hmm… Ngoài mấy món đã nói khi nãy thì ta còn cần vài thứ nữa…”
Carlos vừa đáp vừa liếc nhìn Maria đang ngồi cạnh mình.
“Tôi cảnh báo trước, nếu lần này ông mà dám mua thêm mấy thứ pháp cụ vớ vẩn thì đừng hòng yên với tôi.”
“Ugh…”
“Hahaha! Cảnh tượng này thật quen thuộc.”
Bering cười ha hả khi nghe thấy tiếng rên rỉ yếu ớt của Carlos.
Khi bầu không khí vừa lên đến cao trào—
–Keng! Keng! Keng! Keng!
“…?”
Tất cả mọi người lập tức quay đầu nhìn ra cửa sổ, nơi tiếng chuông đột ngột vang lên.
Đó chắc chắn là tiếng chuông từ tháp chuông được xây từ thời vùng đất này còn là lãnh địa Tử tước.
Loại chuông này chỉ được rung lên khi lãnh thổ gặp nguy hiểm—thường là do quái vật cấp cao xuất hiện.
Và rồi, ngay sau đó—
[Grrrrrroooooaaaaarrrrr!!]
Cùng với tiếng gầm trầm đục rung cả không khí, một bóng đen khổng lồ bắt đầu cựa mình trong màn đêm…


20 Bình luận