Đêm đó, tại chỗ trọ của nhóm Rudell.
“Cô nói là từ đây cũng có thể giám sát được địa điểm đó sao?”
“V-Vâng... À, đây vẫn là bản thử nghiệm nên chỉ hoạt động được trong khoảng một tiếng thôi...”
Silfier khẽ gật đầu trước câu hỏi khó tin của Aitri.
Trước mặt cô là một màn hình nhỏ đang chiếu quang cảnh của một con phố lung linh ánh đèn dưới nền trời đêm đen kịt.
“Ồ, tuyệt thật...”
Một tiếng trầm trồ nhỏ vang lên từ Aitri khi cô nhìn chằm chằm vào hình ảnh trên màn hình.
Cũng không có gì lạ, bởi thứ cô đang điều khiển chẳng khác nào một thiết bị trinh sát không người lái cả. Nếu xét theo trình độ công nghệ của thế giới này thì kỹ thuật của cô đúng là vượt xa thời đại.
“Thứ này có thể sản xuất hàng loạt được không?”
“Khó lắm. Viên ma thạch gắn trong chiếc máy bay nhỏ đó rất có giá trị.”
Rudell lắc đầu trước câu hỏi của Aitri.
Hầu hết những người có chút kiến thức về kỹ thuật đều biết rằng chế tạo riêng lẻ một thứ đơn giản hơn so với việc mở rộng quy mô.
Vấn đề tất yếu chính là nguồn năng lượng.
“Chỉ riêng viên ma thạch trong cái máy đó đã có giá trị bằng hai, ba con ngựa rồi.”
“Cái này... đúng là vấn đề lớn thật.”
Một giờ trinh sát đổi lấy giá trị bằng vài con ngựa.
Trừ phi đang trong thời chiến, còn không thì thật khó để gánh nổi chi phí như vậy. Nếu không nhờ mỏ ma thạch được phát hiện trong lãnh địa Bá tước Weinstein, thì ngay cả Rudell cũng khó mà chịu nổi chi phí ấy.
“Vậy... đây là chỗ đó à?”
“Đúng rồi, chờ chút... Bên kia kìa! Người đó!”
Rồi Aitri há hốc miệng rồi kêu lên, đáp lại câu hỏi của Silfier.
Trên màn hình của Silfier hiện lên hình ảnh của một người đàn ông có vẻ ngoài bình thường đến mức có thể bắt gặp ở bất cứ đâu trên phố.
“...”
Người đàn ông đảo mắt nhìn quanh như thể đang kiểm tra xem có ai bám theo hay không rồi rẽ vào một con hẻm vắng vẻ.
Phía trên cao, golem của Silfier vẫn lặng lẽ theo dõi hắn ta. Người đàn ông cứ thế đi sâu vào con hẻm rối rắm mà không hề hay biết gì cả.
Thời gian cứ thế trôi qua...
“Chỗ này là...”
Người đàn ông dừng lại, và Aitri đang theo dõi màn hình cũng bối rối cất tiếng.
Thứ đang hiển thị trên màn hình là một bức tượng nhỏ mang hình dáng của một vị thần, cùng một khu nghĩa trang rộng lớn phía trước.
“Đây là tượng nữ thần của cái chết và sự an nghỉ, Nixia.”
Có nên gọi là ‘nữ thần’ không đây?
Dù trời quá tối để thấy rõ, nhưng Eleor vẫn lập tức nhận ra đó là tượng của ai.
“Chẳng phải nó có hơi nguy hiểm khi liên quan đến thần chết sao...?”
“Cũng không hẳn. Nữ thần Nixia là người cai quản khoảnh khắc an nghỉ thanh thản của mọi sinh linh khi họ qua đời.”
Nữ thần Nixia.
Tuy cùng liên quan đến cái chết như thần chết Thanatos, nhưng cả hai lại có bản chất hoàn toàn khác nhau.
Cái chết của Thanatos giống như một thiên tai cuốn trôi tất cả. Trong khi đó, cái chết của Nixia lại là sự an nghỉ, là khoảnh khắc mọi sinh vật kết thúc hành trình sống và bước vào giấc ngủ vĩnh hằng. Vì thế, bà được xem là một vị chính thần và có khá nhiều tín đồ.
“Nhưng hắn đến đây để làm gì chứ?”
“Có vẻ như không phải chuyện tốt lành gì rồi...”
Trước câu hỏi của Leje, Rudell chỉ chăm chú nhìn vào màn hình...
Cùng lúc đó, sau khi nhìn quanh thêm lần nữa, người đàn ông lôi thứ gì đó từ trong áo khoác ra rồi bắt đầu đào đất bằng tay.
“...”
Chứng kiến cảnh tượng đó, sắc mặt Eleor dần trở nên khó coi.
Nghĩa trang quả thật là nơi để người chết yên nghỉ. Vậy nên, việc đào bới nơi đây với mục đích nào khác ngoài việc mai táng chính là xâm phạm đến chốn yên nghỉ của họ.
Nói cách khác, hành động đó chẳng khác gì lăng nhục nữ thần Nixia cả.
Là một tín đồ của các nữ thần, khi phải chứng kiến sự báng bổ ấy, phản ứng của cô cũng là điều dễ hiểu.
Không rõ bao lâu đã trôi qua...
“T-Tôi không thể duy trì ma lực nữa...”
“Vậy đành chịu thôi.”
Silfier nhìn thời gian rồi gật đầu, còn Aitri chỉ thở dài một tiếng, đứng dậy rồi quay sang nhóm Rudell và nói: “Có vẻ như mọi việc tiếp theo đành phải nhờ mọi người rồi.”
________________________
Với sự hỗ trợ của các đặc vụ được Aitri cử đến, cả nhóm trừ Silfier tiến đến nghĩa trang.
“Thật là, bọn mờ ám thì làm việc gì cũng mờ ám cả.”
Trời đã khuya, Leje vừa đi vừa càu nhàu khi cả nhóm đi trong nghĩa trang vắng lặng. Cộng thêm thời tiết đầy sương mù của Pensburg, cảnh vật ở nghĩa trang chẳng khác gì bước ra từ một bộ phim kinh dị cả.
Mà đây là thế giới fantasy, biết đâu lại có ma thật xuất hiện thì sao?
Vừa nghĩ vậy, Rudell vừa tiếp tục bước đi...
Cuối cùng, họ dừng lại trước điện thờ nữ thần Nixia.
“Để tôi đi trước cho.”
Nói rồi, Eleor cẩn thận gõ cửa điện thờ.
Có âm thanh loạt xoạt vọng ra từ bên trong. Rồi cánh cửa kẽo kẹt mở ra, và một vị linh mục già xuất hiện.
“Ồ? Các vị có việc gì mà lại đến đây vào giờ này thế?”
“Xin chào. Tôi là Eleor, mục sư tập sự phục vụ dưới trướng nữ thần Gaia.”
“Hân hạnh được gặp, người phụng sự nữ thần Gaia. Ta là Krell.”
Krell lịch sự cúi đầu và đưa tràng hạt ra trước mặt Eleor.
“Thực ra... chúng tôi đã phát hiện dấu hiệu của hành vi báng bổ thần thánh tại đây.”
“Báng bổ!? Kẻ nào dám làm chuyện tày trời đó chứ!?”
“Là một tín đồ của giáo phái Thanatos.”
“Thanatos!? Ta sẽ trừng phạt hắn ngay tức khắc...!!”
Nghe đến cái tên Thanatos, Krell hét lên với vẻ mặt như biến thành ác quỷ.
Cùng là thần cai quản cái chết, nhưng một bên hiền lành, một bên tà ác. Không lạ khi phản ứng của Krell còn dữ dội hơn cả Eleor. Ông lập tức bước ra khỏi điện thờ.
Cả nhóm cùng ông đến khu vực xuất hiện trên màn hình, và khi kiểm tra mặt đất, Krell nghe thấy một âm thanh sột soạt liền nghiến răng ken két.
“Quả nhiên... Nữ thần của tôi...”
“Ngài không phiền nếu chúng tôi cũng kiểm tra chứ?”
“Dĩ nhiên, ta cần phải dọn dẹp lại nơi này nữa...”
Krell gật đầu rồi quay trở vào điện thờ. Trong khi Eleor cầu nguyện, Kurt cầm xẻng bắt đầu đào bới.
Đất ẩm dần được xúc lên, và sau một lúc đào...
“Cái này là...”
Một vật gì đó phát sáng xuất hiện giữa lớp đất. Nó là một quả cầu cỡ nắm tay, phát ra thứ ánh sáng yếu ớt đầy tà khí. Trên bề mặt của nó còn hiện lên những hoa văn như gương mặt người đang gào thét.
Kurt cúi người xuống và đưa tay định chạm vào nó...
“Khoan đã.”
“Rudell?”
“Không nên tùy tiện chạm vào nó như vậy đâu.”
Nói rồi, Rudell nắm lấy tay Kurt và ngăn lại. Điều đó làm cho Kurt vô cùng bối rối, cậu chỉ biết nghiêng đầu thắc mắc trước hành động ấy.
“Thiếu gia Rudellheit nói đúng đấy. Dù tôi không rõ chính xác nó là gì, nhưng linh cảm của tôi cho thấy đây là thứ tuyệt đối không nên chạm vào.”
“Hiểu rồi...”
Nghe Eleor nói vậy, Kurt gật đầu đồng ý rồi lùi lại.
Sau đó, Eleor tiến lại gần và cẩn thận đưa tay chạm vào.
“...Kh...!!”
Rồi cô lùi lại, thốt lên một tiếng đầy đau đớn. Vẻ mặt cô thoáng tái đi vì hoảng hốt, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán dù chỉ trong tích tắc.
“Sao thế? Có chuyện gì vậy?”
Leje hỏi với vẻ mặt đầy nghi hoặc khi thấy Eleor run rẩy.
“Tôi không chắc... nhưng thứ này là một vật thể đáng sợ đến mức không nên tồn tại trong thế giới này.”
“Nó nguy hiểm đến vậy sao?”
Leje nhìn chằm chằm vào vật thể chôn dưới đất và tỏ ra khó hiểu trước lời Eleor nói.
Ngay lúc đó...
Kiiing!!
“Ugh...!?”
“Tiếng gì thế!?”
Một âm thanh cao vút, sắc lẹm vang lên, khiến tất cả mọi người đều phải bịt tai lại.
Cùng lúc đó, Rudell cảm nhận được luồng sóng ma lực đang tuôn trào từ vật thể ấy.
“Chậc...”
Trong khi mọi người vẫn còn đang choáng váng vì âm thanh ấy, Rudell nhíu mày, tặc lưỡi một cái.
Và rồi…
Bùm!!
Rầm!!
Xìiiii!!
Mặt đất xung quanh nứt toác, kèm theo thứ gì đó từ dưới lòng đất bắt đầu trồi lên.
Lộc cộc. Lộc cộc.
Cọt kẹt. Cọt kẹt.
Bịch. Bốp.
Những xác chết đã phân hủy hết phần thịt, chỉ còn trơ xương.
Chúng là sự báng bổ tột cùng, là dị vật đảo lộn trật tự tự nhiên, là sự sỉ nhục với người đã khuất.
Undead!


4 Bình luận
TFNC