• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 64: Tất nhiên là tôi không hối hận

5 Bình luận - Độ dài: 1,828 từ - Cập nhật:

Rudell nhanh chóng hoàn tất mọi chuẩn bị ngay sau khi đến được sườn núi.

“Xong rồi.”

Lẩm bẩm một câu, Rudell vùi quả đạn pháo cuối cùng vào lớp tuyết dày.

Trên các quả đạn được khắc một ma ấn trông như một ngọn lửa đang bùng cháy.

Đó là phép thuật mà Rudell đã khắc lên để kích hoạt vụ nổ đồng loạt.

Chỉ cần truyền ma lực vào, các quả đạn sẽ đồng loạt phát nổ, và sức ép từ đó sẽ gây ra một trận lở tuyết khổng lồ.

“Phù…”

Rudell đưa mắt kiểm tra lại xung quanh, cậu khẽ rùng mình và thở ra một hơi dài.

Không phải vì cái lạnh buốt ở Dãy núi Vòng Kiếm…

Mà là vì cậu đang hồi hộp với việc sẽ tự tay gây ra một trận lở tuyết nhân tạo.

Dù là Rudell thì cũng không thể chắc chắn quy mô của trận lở tuyết này sẽ ra sao, hậu quả sẽ đến mức nào.

Chỉ một sai sót nhỏ thôi, không chỉ Leje mà cả lãnh địa này cũng có thể bị cuốn trôi.

“Bình tĩnh nào tôi ơi…”

Cậu cũng biết rằng chẳng còn cách nào khác, nhưng cảm giác lo lắng cứ trào lên không dứt.

Vài giây sau...

“Được rồi…”

Quyết tâm đã định, Rudell lùi ra xa một chút, cậu thở ra làn hơi trắng cùng với dòng ma lực tuôn ra.

Ma lực lan tỏa lập tức phản ứng với ma ấn trên đạn pháo, bắt đầu rực cháy ánh đỏ...

–ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG ĐÙNG!!

Ngay sau đó, hàng loạt vụ nổ vang dội nổ ra khắp sườn dãy núi Vòng Kiếm.

Tiếng nổ ầm trời do hàng chục quả đạn pháo phát nổ cùng lúc vang vọng giữa những ngọn núi vốn chỉ toàn tiếng gió...

“…?”

Rudell ngớ người trước cảnh tượng hiện ra sau đó.

“Gì cơ…? Sao chẳng có gì xảy ra vậy?”

Hàng chục quả đạn pháo đã nổ tung, nhưng lớp tuyết phủ trên núi vẫn hoàn toàn bất động.

“Chẳng lẽ sức công phá vẫn chưa đủ à!?”

Tuyết vẫn lặng yên không chút xê dịch…

Tình huống này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cậu.

“Bình tĩnh lại, Rudell. Trước tiên phải bình tĩnh lại đã!!”

Người ta có câu ‘dục tốc bất đạt’.

Nếu đạn pháo không hiệu quả, cậu có thể dùng phép thuật để xử lý tiếp.

Ngay khoảnh khắc Rudell vừa nghĩ đến đó và định triệu hồi thêm ma lực để kích nổ lần nữa thì…

–RẦM RẦM RẦM RẦM…

“…?”

Tiếng động lạ đầy bất an vang lên từ đâu đó, khiến Rudell quay đầu lại nhìn với vẻ khó hiểu.

Và khi Rudell xác định được nguồn phát ra âm thanh đó, toàn thân cậu lập tức nổi da gà.

–ÙNG ÙNG ÙNG ÙNG ẦM ẦM!!!

Trước mắt cậu là một trận tuyết lở khổng lồ từ đỉnh dãy núi Vòng Kiếm đang cuồn cuộn đổ xuống, phát ra tiếng rầm rầm vang trời.

Hàng chục… không, hàng trăm tấn tuyết trắng đang lao xuống, cuốn phăng mọi thứ trên đường đi.

Ngay khi thấy cảnh tượng ấy, trong đầu Rudell chỉ có duy nhất một suy nghĩ:

Nếu bị cuốn vào thứ đó thì mình chết là cái chắc.

“Uwaaahhh!! Điên thật rồi!!”

Không kịp nghĩ ngợi gì thêm, Rudell hét lên một tiếng rồi vội vàng tháo chạy khỏi chỗ đó.

Vài giây sau, một trận lở tuyết khổng lồ nhấn chìm hoàn toàn vị trí ban nãy cậu vừa đứng.

Nếu bị cuốn vào đó thì chuyện gì sẽ xảy ra đây?

Chỉ cần tưởng tượng thôi cũng đủ khiến Rudell rùng mình.

Nhưng rồi...

“Khoan…”

Cảm giác như đã quên điều gì đó chợt lóe lên trong đầu cậu…

“Leje!!”

Ngay lúc vừa nhớ ra điều mình đã quên, sắc mặt Rudell lập tức tái mét, cậu nhanh chóng lao người chạy dọc theo sườn núi.

______________________________

“Ha-yaaaa!!”

[Gooooooo-!!]

Cú va chạm giữa kiếm của Leje và đòn tấn công của con ma thú tạo ra một luồng sóng xung kích cực mạnh…

Ngôi làng bỏ hoang nơi đang diễn ra trận chiến đã bị phá hủy hoàn toàn, đến mức trông nó chẳng còn ra hình thù gì nữa.

“Khi nào thì ổng mới xong đây trời!?”

Leje vừa lầm bầm với giọng điệu khó chịu vừa nhìn con ma thú phía trước.

Cả cô và con thú đều đã kiệt sức thấy rõ.

Cũng phải thôi, hai bên đã giao chiến suốt mấy tiếng đồng hồ mà không được nghỉ lấy một giây.

“Lát nữa nhất định mình sẽ bắt ổng trả giá đắt cho vụ này…!!”

Cô nghiến răng, hét lên trong cơn giận dữ rồi chuẩn bị tung đòn tiếp theo thì…

–RẦM RẦM RẦM RẦM…

“Hả?”

Cô khựng lại vì một tiếng động lạ từ phía sau.

Rồi với một linh cảm chẳng lành, cô quay đầu lại và thấy…

–ÙNG ÙNG ÙNG ÙNG ÙNG ÙNG!!!

“C-Cái gì thế!?”

Một trận lở tuyết khổng lồ đang ầm ầm đổ xuống, cuốn sạch mọi thứ trên đường đi.

Bị cuốn vào là chết chắc.

Nhìn dòng tuyết đang nuốt chửng cả mặt đất phía trước, Leje rùng mình một cái, cô định rút lui khỏi vị trí hiện tại…

Nhưng lúc đó—

[Gooooooo-!!]

Thấy con ma thú quay đầu bỏ chạy, Leje lập tức thay đổi ý định.

Ngay từ đầu, lý do Rudell gây ra trận lở tuyết này là vì điều gì chứ?

Chẳng phải là để vùi xác con ma thú đó hay sao?

Nếu cô rút lui bây giờ thì con ma thú cũng sẽ thoát được, và tất cả thời gian mà cô đã cầm chân nó sẽ trở nên vô nghĩa.

“Không đời nào.”

Mày sẽ chết chung với tao, dù cho tao có phải bỏ mạng đi nữa.

Nghĩ vậy, Leje lao tới tấn công con ma thú đang quay đầu chạy trốn.

[Gooooooo-!!]

Phản ứng lại hành động đó của cô, con ma thú gầm lên rồi xoay người lại thủ thế.

Cùng lúc đó, Leje vung kiếm chém ra nhiều nhát liên tiếp.

Nhát kiếm của cô và đòn đánh của con ma thú liên tục va chạm, tạo ra vô số tiếng vang, trong khi trận lở tuyết sau lưng ngày càng tiến sát.

Giờ có nên chạy không? Liệu còn cách nào khác nữa không?

Những ý nghĩ ấy bắt đầu lởn vởn trong đầu Leje, nhưng cô cố gắng dập tắt chúng.

Rudell sẽ lo được thôi.

Giữa cơn lo lắng đang dâng cao, niềm tin tuyệt đối vào Rudell khiến cô kiên định không rút lui.

Trong lúc đó, tiếng ầm ầm từ phía sau mỗi lúc một gần hơn, kéo theo cả sự bất an trong lòng cô.

Nhưng Leje không thể buông kiếm được.

Cô không thể chịu đựng được viễn cảnh tất cả những gì mình đã trải qua bị đổ sông đổ biển.

Cảm giác lạnh buốt ập đến từ phía sau lưng.

Nó có nghĩa là trận lở tuyết đã ngay sát bên cô rồi.

[Goooooo…]

Có vẻ như con ma thú cũng cảm nhận được rằng trận lở tuyết này không phải chuyện tầm thường, nên bắt đầu bỏ chạy, mặc kệ cô vẫn đang tấn công.

Nhưng cô biết rất rõ rằng bây giờ đã là quá muộn.

Tiếng gầm cuồng loạn của trận tuyết lở đã nhấn chìm cả tiếng gào thét của con ma thú.

Không cần quay lại, cô cũng có thể mường tượng được khung cảnh phía sau mình.

“Phù…”

Cô buông lỏng tay cầm kiếm rồi thở dài.

Không phải là cô chưa từng nghĩ đến cái kết này...

Nhưng khi chuyện này thật sự xảy ra, cô vẫn thấy sợ.

Nghĩ vậy, cô từ từ nhắm mắt lại.

Ít nhất thì mình cũng bảo vệ được lãnh địa.

Vậy là đủ rồi, phải không...?

Ngay khoảnh khắc đó, một cú va chạm dữ dội ập tới, nuốt trọn cơ thể cô, và ý thức cô cũng dần chìm vào bóng tối.

_________________________________

[Ông không sợ tui à?]

Một ngày xuân nọ, không nhớ rõ là khi nào, cô từng hỏi Rudell như vậy.

[Hả? Tại sao lại phải sợ?]

Và Rudell đã trả lời cô như thế.

[Tui là công nương đấy. Còn có sức mạnh phi thường mà người khác không có nữa. Tui cũng giỏi hơn người khác ở mọi mặt…]

Giỏi hơn người khác.

Với cô, điều đó cũng đồng nghĩa với một bức tường vô hình ngăn cách cô với mọi người.

Thế nhưng...

[Thế thì sao?]

[Gì cơ?]

[Bà nói mình giỏi hơn người khác ở mọi mặt đúng không? Vậy bà có dùng được phép thuật không?]

[Cũng không hẳn…]

Cô lúng túng trả lời trước câu hỏi của Rudell.

Cách điều khiển ma lực vốn đã được định sẵn từ khi sinh ra.

Người sở hữu thể chất cường hóa giống như cô không thể sử dụng phép thuật – loại phép được thi triển bằng cách phóng xuất ma lực ra ngoài; ngược lại, những người có khả năng phóng xuất ma lực lại không thể dùng năng lực cường hóa cơ thể.

Đó là lẽ thường và là cũng là chân lý.

[Thấy chưa? Ai cũng có điểm đặc biệt của mình cả. Việc bà có sức mạnh siêu phàm là điều đặc biệt, và việc tui có thể dùng phép thuật cũng là điều đặc biệt.]

[Vậy à…?]

[Cho tui hỏi câu nữa nha. Bà đánh cờ giỏi hơn tui không?]

[Th-Thì tại tui mới chơi chứ bộ!]

Thành tích thi đấu cờ của hai người tính đến nay là 10 trận, 0 thắng – 10 thua.

Một thất bại thảm hại của cô.

[Bà nói là bà giỏi hơn người khác ở mọi mặt cơ mà?]

[Ugh…!!]

Cô rên rỉ trước câu hỏi của Rudell, kèm theo tiếng cười khúc khích.

Nếu là người khác nói, hẳn cô đã nổi giận rồi. Nhưng lạ thay, khi nghe cậu nói vậy, cô lại không hề khó chịu chút nào.

Trái lại, Leje còn cảm thấy vui.

[Nói chuyện với ông mà tui thấy mình như một đứa ngốc vậy đó.]

[Bà vốn dĩ đã ngốc sẵn rồi mà.]

Rudell mỉm cười khi nói với Leje – người vừa thở dài ngao ngán.

[Ông muốn chết thật đúng không?]

Cô đáp lại thế, nhưng một nụ cười vẫn nở trên môi cô.

Một nụ cười chân thành, không chút gượng ép hay giả tạo.

Là nụ cười mà cô chưa từng dành cho ai ngoài cha mình và những người trong Công quốc.

Đây mới là một người bạn thật sự.

[Cảm ơn ông nhé, Rudell. Vì đã làm bạn với tui.]

Nghĩ vậy, cô đặt chén trà tỏa hương dịu nhẹ xuống rồi tiếp lời.

Bình luận (5)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

5 Bình luận

TRANS
Sau này mà cưới về chắc chị Lệ vắt cho còn da bọc xương.
Xem thêm