• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 112: Thâm nhập vào Thương hội Gold Rush

1 Bình luận - Độ dài: 1,675 từ - Cập nhật:

“Tình hình sao rồi?”

[Khá yên tĩnh. Có vẻ như bọn chúng vẫn chưa phát hiện ra chúng ta...]

Rudell nghe thấy giọng của Silfier vang lên qua pháp cụ truyền tin.

“Rất tốt, cứ tiếp tục theo dõi đi.”

[Đ-Được...!!]

Sau câu trả lời đó, giọng của Silfier cũng im bặt.

Rudell hít một hơi thật sâu rồi ghé đầu ra khỏi góc tường và quan sát hành lang phía trước.

“Có dấu hiệu gì không? Thấy được gì không?”

“Không, vẫn yên ắng lắm.”

Dù đèn vẫn sáng, nhưng bên trong không có quá nhiều người. Có vẻ như phần lớn đang tăng ca trong văn phòng với vài tiếng nói vọng ra từ những căn phòng khác nhau, nhưng gần như chẳng có ai ra ngoài cả.

Có lẽ đó là lý do tại sao từ nãy đến giờ, người mà Rudell và đồng đội bắt gặp chỉ là vài nhân viên đi lang thang với đôi mắt lờ đờ và cười như kẻ mất trí.

“Này, anh có thấy người ban nãy không? Em cứ tưởng là xác sống không đấy...”

“Chắc là làm việc đến cạn kiệt sức lực luôn rồi...”

Từ góc nhìn của Leje, một người đến từ thế giới không có luật lao động thì đó quả thật là một cảnh tượng trông vô cùng đáng thương. Cô khẽ liếc nhìn họ với ánh mắt cảm thông.

Rudell cũng bất giác cảm thấy xót xa, ký ức về kiếp trước của cậu bất chợt ùa về. Thế nhưng, giờ không phải là lúc nghĩ về mấy chuyện đó.

Nép mình trong bóng tối của hành lang vắng lặng, Rudell và nhóm của mình tiếp tục tiến lên phía trước.

Sau một quãng thời gian dài đằng đẵng...

“Anh nghĩ là đến rồi đấy...”

Rudell dừng lại trước một cánh cửa lớn.

Bề ngoài, nó trông hoàn toàn bình thường ngoại trừ kích cỡ của nó. Nhưng dù trông chẳng có gì đặc biệt, nơi này lại là một địa điểm rất quan trọng của Thương Hội Gold Rush.

“Đây là phòng sổ sách đúng không?”

“Ừ.”

Nếu thông tin từ Aitri là chính xác thì đây chính là nơi lưu trữ sổ sách, mọi thông tin về giao dịch đều nằm sau cánh cửa này.

“Silph, tình hình xung quanh sao rồi?”

[V-Vẫn yên tĩnh...]

“Tốt.”

Sau khi gật đầu trước câu trả lời của Silfier, Rudell tiến lại gần cánh cửa rồi cẩn trọng đặt tay lên nó.

Ngay khoảnh khắc đó, cậu cảm nhận được một luồng ma lực mỏng manh, là một loại ma thuật bảo vệ.

“Quả nhiên là vậy...”

“Sao thế?”

“Có ma thuật phòng vệ đặt trên cửa. Nếu mở bừa, báo động sẽ vang lên.”

“Vậy tức là... không vào được à?”

“Không hẳn thế.”

Đáp lại câu hỏi đó, Rudell chỉ khẽ mỉm cười.

“Chúng ta chỉ là... sẽ không mở cửa để vào thôi.”

“Ugh… thật sự phải là cách đó sao? Nghe thôi đã thấy rùng mình rồi.”

“Ừ...”

Trước lời than vãn của Leje và Kurt, Rudell bắt đầu niệm chú. Ngay lập tức, bóng tối lan ra từ người cậu rồi bao phủ lấy hai người kia, và cả ba đều biến mất trong màn đêm.

Một lúc sau...

“Quá dễ.”

“Em ghét cảm giác đó...”

“Tôi cũng vậy.”

Rudell nhìn Leje và Kurt trong phòng sổ sách, và cả hai người đều buông lời cằn nhằn với gương mặt trông tái mét như sắp nôn đến nơi.

Theo lời họ, nó giống như cảm giác bị rơi tự do mà không có điểm dừng.

“Được rồi, được rồi, không có nhiều thời gian đâu. Tìm sổ sách rồi biến nhanh thôi.”

Vừa nói, Rudell quay đầu nhìn quanh.

Ngay lúc ấy, thứ đập vào mắt cậu là một dãy giá sách khổng lồ trông không khác gì một thư viện.

“Ôi trời...”

“Anh định lục hết chỗ này thật đấy à?”

Thấy vậy, Leje và Kurt thở dài.

Nếu định tìm từng quyển một thì chắc phải mất vài tháng mất...

Không, có khi là vài năm.

“Không cần tất cả đâu, chỉ cần trong khoảng một tháng trở lại đây là được rồi.” Rudell vừa đi giữa các giá sách vừa trả lời.

Kendrick bị phát hiện lần cuối cách đây khoảng hai tuần, và lần đầu tiên xuất hiện trong Đế quốc là tầm một tháng trước. Nếu tìm được ghi chép trong khoảng thời gian đó, rất có thể họ sẽ tìm ra manh mối liên quan đến Kendrick.

“Để xem nào...”

Cả nhóm cắm cúi tìm kiếm trong phòng sổ sách, nhắm vào những bản ghi theo ngày tháng.

Một lúc sau...

“Em nghĩ là mình đã tìm được rồi?”

“Đâu?”

Leje dừng lại trước một giá sách và rút ra một quyển sổ. Thấy vậy, Rudell lập tức tiến tới để kiểm tra ngày tháng ghi trên đó.

Ngày ghi trong sổ đúng một tháng trước.

“Khoảng một tháng... chuẩn rồi.”

“Vậy thì rút nhanh thôi.”

“Ừ, đi thôi.”

Mục tiêu đã đạt được, chẳng có lý do gì để họ nán lại thêm cả.

“Silph, bọn tôi xong rồi! Bên ngoài thế nào?”

[V-Vẫn yên tĩnh... Mọi người rút nhanh đi!!]

“Ngon, mọi người nhớ cẩn thận nhé.”

Nhưng ngay khi cả nhóm chuẩn bị di chuyển…

“Khoan đã.”

“Leje? Không còn nhiều thời gian đâu, phải rút nhanh thôi.”

Trước giọng điệu nghi hoặc của Rudell, Leje bước về phía góc phòng. Và rồi, khi cậu dõi theo ánh mắt của cô thì bỗng nhận ra có một cái két sắt được đặt tại đó.

“Một cái két à?”

“Nhìn phát là thấy đáng ngờ rồi còn gì?”

“Ừ thì...”

Trong khi những cuốn sổ khác được bày la liệt trên kệ, cái két sắt lại nằm một mình nơi góc tối trông vô cùng nổi bật. Rõ ràng là có thứ gì đó quan trọng bên trong.

“Anh không thích cảm giác này chút nào...”

Dù không cảm nhận được ma thuật từ cái két, nhưng linh cảm trong cậu vẫn cứ liên tục cảnh báo.

Nếu động vào, kiểu gì cũng xảy ra chuyện rắc rối.

Lúc đó, Leje cẩn thận đặt tay lên cửa két...

“Này, em định lấy kiểu gì…”

Ngay lúc đó…

“Hhaah...!!”

Kwadjik!!

Leje khẽ hét lên rồi giật mạnh cửa két. Với tiếng kim loại bị xé toạc, cánh cửa đã rơi ra hoàn toàn.

Đúng lúc đó…

Wae-e-e-e-e-e-e-e!!!

Tiếng còi báo động chói tai xé tan màn đêm tĩnh lặng, và cả trụ sở Thương Hội Gold Rush lập tức rơi vào hỗn loạn.

[A, có chuyện gì thế!? Đội bảo vệ đang đổ xô về phía đó kìa...!!]

“Ôi trời ạ, ahaha… em cứ tưởng nó không kêu cơ.”

“Em đúng là...”

Silfier hoảng loạn kêu lên qua pháp cụ truyền tin, còn Leje thì chỉ biết ngượng nghịu cầm cánh cửa vừa bị giật ra.

Thấy vậy, Rudell chỉ còn biết ôm trán.

________________________________

Lúc này, tại chi nhánh của Thương Hội Gold Rush ở Đế quốc chẳng khác gì chiến trường.

“Bao vây phía đó! Phải tìm cho ra!”

“Nếu chúng ta không tìm được thì chết là cái chắc!!”

Đám lính canh có vũ trang chạy khắp tòa nhà, đồng thời toàn bộ nơi đây cũng đã bị phong tỏa bằng kết giới ma thuật.

Tất nhiên, nhóm Rudell vẫn đang ẩn nấp trong bóng tối và lặng lẽ quan sát tình hình.

“Tôi không chịu nổi nữa rồi...”

“X-Xin lỗi...”

“Không sao đâu, lỡ rồi thì cũng đành chịu thôi.”

Leje cúi đầu xin lỗi với vẻ mặt ngượng ngùng, còn Rudell chỉ biết thở dài.

Chuyện đã xảy ra rồi thì không thể quay lại được nữa. Bây giờ thay vì trách móc, nghĩ cách ra khỏi đây mới là ưu tiên hàng đầu.

“Silph. Nghe thấy không?”

[Chzzzzzzz...]

Rudell thử gọi Silfier qua pháp cụ nhưng chỉ có tiếng rè rè đáp lại, có vẻ như kết giới ma thuật đã ngăn cản tín hiệu.

“Chết tiệt...”

Nói cách khác, bọn họ phải tự tìm cách phá vỡ kết giới và thoát ra mà không có bất kỳ sự trợ giúp nào từ bên ngoài.

“Nghe thì dễ, cơ mà làm thì không nổi...”

Phủ kết giới cho một cơ sở lớn thế này vốn đã là một chuyện không tưởng. Hơn nữa, kể cả nếu phá được rồi trốn ra ngoài thì đội truy kích của Thương Hội cũng sẽ lập tức bám theo.

Vì Thương Hội Gold Rush đã làm không ít chuyện tàn độc, kẻ thù cũng nhiều, nên lực lượng chiến đấu của chúng rất thiện chiến. Dù vậy, có thể Rudell và nhóm không e ngại lực lượng ấy lắm, nhưng nếu bị chúng cầm chân thì binh lính của Đế quốc đang theo sau mới là vấn đề lớn.

Tránh đụng độ với quân đội Đế quốc là ưu tiên hàng đầu của họ.

Dù Giáo hội Gaia có chính thức yêu cầu Rudell điều tra, nhưng nếu trách nhiệm rơi hết lên vai nhóm cậu thì cũng thật quá đáng.

“Giờ bọn mình làm gì đây?”

“Không biết nữa. Để anh suy nghĩ thêm chút...”

Hiện tại, cả nhóm đang nấp trên một chỗ cao trên mái vòm trong hành lang. Đó là khu vực thiếu sáng, ít người chú ý, nên tạm thời họ vẫn an toàn. Nhưng an toàn được bao lâu thì đến chính Rudell cũng không chắc.

Ngay khi Rudell đang vắt óc tìm cách thoát khỏi tình hình hiện tại thì…

“Hai người các ngươi đi kiểm tra lối đi bí mật đi! Rất có thể chúng đã chuồn qua đó!!”

“Rõ!”

Sau khi nghe đội trưởng đội cảnh vệ hô lớn, hai lính gác chạy vội dọc hành lang. Thấy vậy, ánh mắt Rudell sáng lên. Cậu lập tức đứng dậy rồi quay sang nhìn Leje và Kurt.

“Đi theo bọn chúng nào.”

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận