Đế quốc.
Chỉ có duy nhất một quốc gia trên lục địa này được gọi bằng cái tên ấy. Đó chính là Thánh Đế quốc Germania, tọa lạc tại phía bắc lục địa.
Từ thời cổ đại, dựa vào sức mạnh quân sự áp đảo và nguồn tài nguyên dồi dào, Đế quốc đã dẫm đạp tàn nhẫn lên các nước láng giềng, đặt vô số quốc gia, bao gồm cả những vương quốc, dưới gót giày của mình.
Khi đó, Đế quốc gần như đã hoàn thành việc thống nhất toàn bộ lục địa. Thế nhưng, như bao đế chế khác trong lịch sử, vinh quang ấy lại chẳng thể trường tồn. Nội loạn xoay quanh ngai vàng, Đế quốc tan vỡ và trở thành một quốc gia chẳng còn chút bóng dáng huy hoàng ngày xưa.
Tuy vậy, việc nó vẫn đủ mạnh để được gọi là “đế quốc” cũng phần nào cho thấy quá khứ cường thịnh của nó đã từng đến mức nào.
“Đế quốc à…”
Rudell lẩm bẩm, mắt dõi theo khung cảnh thay đổi ngoài cửa sổ.
Trong nguyên tác, khi Đế quốc xuất hiện thì nó đã ở giai đoạn suy tàn. Giáo phái ẩn mình trong lòng Đế quốc khi ấy đã bắt đầu gây ra hỗn loạn, phá hủy từng thành phố và hiến tế chúng hết cái này đến cái khác, và thứ được gọi là “Sự kiện nuốt chửng thành phố” cũng đã từng xảy ra ngay tại thủ đô của Đế quốc.
Trong nháy mắt, hầu hết các quý tộc cấp cao, bao gồm cả hoàng thất, đều biến mất, và những người sống sót từ Đế quốc sụp đổ đã trở thành làn sóng tị nạn đổ về các vương quốc khác.
Đó chính là kết cục của Đế quốc được mô tả trong nguyên tác.
“Không ngờ mình lại thực sự đến Đế quốc.”
“Ừ, đời đúng là chẳng thể lường trước được mà.”
Leje cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, đáp lời, và Rudell khẽ gật đầu.
Lần này, nhiệm vụ được giao cho nhóm Rudell là truy tìm Kendrick.
Theo lời Jade, một người được cho là Kendrick đã bị gián điệp của Vương quốc phát hiện tại thủ đô Pensburg của Đế quốc.
“T-Tôi có hơi hồi hộp… vì Đế quốc nổi tiếng với kỹ thuật hóa ma pháp mà…!”
Trái ngược với hai người đang có phần căng thẳng, Silfier lại mang vẻ mặt trông mong đến kỳ lạ.
Cũng không có gì lạ, bởi khác với Vương quốc nơi phép thuật phát triển vượt bậc, thì Đế quốc lại tiến xa hơn về mặt kỹ thuật hóa ma pháp. Với một người thiên về nghiên cứu chế tạo như cô, Đế quốc chẳng khác gì thiên đường.
“Silph… chúng ta không phải đang đi chơi đâu.”
“A! V-Vâng! T-Tôi xin lỗi…!!”
“Đừng gò bó như vậy chứ. Nếu quá căng thẳng sẽ dễ mắc sai lầm lắm đấy.”
Leje nhắc nhở Silfier đang cuống quýt cúi đầu xin lỗi, nhưng Rudell lại lên tiếng xen vào, và cô nheo mắt lại rồi quay sang với vẻ không hài lòng.
“Anh mềm mỏng quá rồi đấy.”
“Chứ không phải vì thế mà em thích anh à?”
“Phiền thật.”
Leje lẩm bẩm rồi quay mặt đi.
Thấy thế, Rudell khẽ mỉm cười rồi nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Dường như Leje cũng không thực sự khó chịu với hành động đó, bởi cô chỉ lặng lẽ để yên cho cậu làm vậy.
Trong khi đó…
“Hai người… thân thiết ghê ha.”
“Ư-Ừm… chắc vậy…”
“Hmm…”
Ba người còn lại lặng lẽ quan sát với ánh mắt mang theo vẻ hứng thú.
Thấy thế, Leje giật mình. Cô vội vàng hất tay Rudell ra rồi quay đầu sang chỗ khác.
“Đúng rồi đấy, bọn tôi đang hẹn hò mà.”
“Ê!!”
Rudell lại bất ngờ lên tiếng với vẻ tinh quái khiến Leje giật mình hét toáng lên.
Nhưng…
“Ừm… Có hơi trễ đấy?”
“Tôi cứ tưởng họ đã thành đôi từ lâu rồi cơ…”
“Hmm…”
Ba người còn lại không có vẻ gì là ngạc nhiên cả.
Dù chưa từng chính thức công khai, nhưng quan hệ giữa Rudell và Leje rõ ràng không phải chỉ dừng lại ở mức bạn bè bình thường, chỉ cần không ngốc thì bất kỳ ai cũng có thể nhận ra.
Quả thật, có khi đúng như họ nói – đã quá trễ rồi cũng nên.
“Vậy à…?”
“Thật không thể tin được mà!”
“Áaa!? Anh xin lỗi! Anh sai rồi! Anh sai rồi mà!!”
Trước phản ứng đầy bất ngờ đó, Rudell quýnh lên, còn Leje thì không chút nương tay mà đấm liên tục lên lưng cậu.
Khi tiếng hét của Rudell vang lên trong khoang xe thì…
“Thưa quý khách, chúng ta sắp đến biên giới rồi ạ.”
Giọng nói của người đánh xe vang lên từ bên ngoài cỗ xe. Ngay lập tức, cả nhóm đồng loạt quay đầu nhìn ra cửa sổ…
“Địa hình của Đế quốc khác thật đấy.”
“Kia… toàn núi không vậy?”
“T-Trời đất…”
“Cảnh sắc khác hẳn với Vương quốc luôn.”
Trái ngược với vùng đất chủ yếu là đồng bằng của Vương quốc, Đế quốc lại được bao phủ bởi những dãy núi gồ ghề trập trùng. Cảnh tượng ấy khiến cậu liên tưởng đến quê hương mình, nơi được cho là một vùng đất mà 70% diện tích là núi non.
“Đi qua hết chỗ đó chắc phải mất vài ngày mất…”
Chỉ nhìn thôi cũng đã thấy hoa mắt chóng mặt rồi.
Nhưng…
“Không cần đâu.”
“Ý anh là sao?”
Leje trả lời Rudell bằng cái nghiêng đầu khó hiểu, còn cậu chỉ mỉm cười rồi hướng ánh mắt ra phía ngoài cửa sổ.
“Nhìn đằng kia đi.”
“…?”
Một lúc sau, Rudell giơ tay chỉ ra bên ngoài khiến cả nhóm đồng loạt nhìn theo hướng tay cậu, và thứ họ nhìn thấy là một khí cầu khổng lồ to như chiến hạm đang lướt qua bầu trời.
“G-Gì thế kia!?”
“Một… con tàu đang bay!?”
“Woaa…”
“…”
Cả đám đều chết lặng trước cảnh tượng kì vĩ ấy.
Đó chính là khí cầu ma pháp.
Trong một quốc gia mà 70% lãnh thổ là núi cao hiểm trở, nó chính là yếu tố chủ chốt giúp vận hành và quản lý vùng đất rộng lớn ấy.
Ma pháp và cơ khí.
Đó là thành quả kết tinh được gọi bằng cái tên: kỹ thuật hóa ma pháp.
“Chúng ta sẽ dùng nó để đến thủ đô. Chắc mất đâu đó khoảng hai ngày thôi.”
Vì mọi chi phí đều do Vương quốc chi trả nên họ không cần phải lựa chọn cách di chuyển chậm chạp làm gì. Hơn nữa, sau khi đã cất công đến tận Đế quốc, nếu không được trải nghiệm khí cầu ma pháp thì đúng là thiệt thòi lớn.
“Đó chắc chắn sẽ là một chuyến đi không thể nào quên.”
Rudell khẽ mỉm cười rồi lên tiếng, và ánh mắt người nào cũng sáng rực lên vì phấn khích trước cảnh tượng ấy.
________________________________
Thủ tục ở trạm kiểm soát biên giới diễn ra khá suôn sẻ.
“Các vị đến Đế quốc làm gì thế?”
“Tôi được nghe nói rằng thủ đô của Đế quốc rất tráng lệ nên đã đến cùng bạn tôi trong kỳ nghỉ này.”
“Quả đúng là vậy, thủ đô của Đế quốc là nơi đẹp nhất trên toàn lục địa đấy. Chúc các vị có một chuyến đi vui vẻ nhé.”
Sau lời chào cuối cùng của nhân viên, Rudell đã hoàn tất thủ tục và bước ra khỏi văn phòng trạm kiểm soát biên giới.
“Có vẻ mọi người đều qua cửa suôn sẻ nhỉ?”
Rudell cất tiếng khi thấy cả nhóm đang đợi mình ở bên ngoài. Thật ra thì cậu cũng hơi lo sẽ có ai đó gặp rắc rối, nhưng bất ngờ là chẳng ai gặp vấn đề gì cả.
“Chuyện thường thôi mà.”
“P-Phải đó. Mọi người làm tốt lắm.”
Rudell bật cười khi thấy Leje ưỡn ngực và hừ nhẹ một tiếng đầy tự mãn.
“Thế, giờ chúng ta đi đâu đây...?”
“Tới bến tàu. Chắc phải nhanh lên, hình như nó sắp khởi hành rồi…”
Chỉ còn khoảng mười phút trước giờ khởi hành. Nếu không muốn lỡ chuyến, họ phải nhanh chân hơn nữa.
Len qua bến cảng đông nghịt người, nhóm Rudell cuối cùng cũng đã lên được khí cầu ma pháp…
“Cái thứ khổng lồ này thực sự có thể bay trên trời à?”
“Dù thấy tận mắt vậy mà vẫn khó tin hả?”
“Nhưng nó không thật chút nào. Con tàu to thế này sao bay nổi vậy…?”
“Anh nghĩ em không nên nói thế đâu.”
Nếu nói về những chuyện khó hiểu thì bản thân năng lực của Leje đã là điều bất hợp lý nhất rồi.
“Em nói thì có vấn đề gì à!?”
“Không có gì.”
“Ugh! Lại đây coi!”
“Áaa! Đau! Đau mà!!”
Khi Leje bất ngờ lao tới véo má Rudell khiến cậu quằn quại trong đau đớn thì…
[Khí hạm hiện đang chuẩn bị hướng tới thủ đô Pensburg của Đế quốc. Những hành khách chưa lên tàu xin nhanh chóng di chuyển…]
Giọng thông báo vang lên từ pháp cụ bên trong khí cầu, ngay sau đó, bốn cánh quạt khổng lồ hai bên thân của nó bắt đầu quay, cuốn theo một luồng gió mạnh.
“Wah!?”
“Để anh giữ cho.”
Khi gió bắt đầu thổi tung mái tóc dài của Leje, và Rudell vươn tay ra, giữ lấy tóc cô để nó khỏi bay tán loạn.
“C-Cảm ơn…”
“Cảm ơn cái gì chứ?”
Rudell đáp, và khí cầu cũng đã cất cánh.
“Whoa…”
Leje tròn mắt kinh ngạc khi nhìn cảnh vật bên dưới đang dần thu nhỏ. Cùng lúc đó, phi công của khí cầu chậm rãi xoay người lại.
“Khí hạm hiện đang trên đường tới thủ đô Pensburg của Đế quốc. Thời gian di chuyển dự kiến là khoảng hai ngày, tuy nhiên có thể thay đổi tùy theo điều kiện thời tiết. Chúc quý hành khách có chuyến đi vui vẻ.”
Một giọng thông báo quen thuộc vang lên…
Và thế là, họ bắt đầu hành trình hướng về thủ đô Pensburg của Đế quốc.


4 Bình luận