Hiển nhiên là Rudell và Leje chẳng cần phải tốn quá nhiều thời gian để khống chế bọn không tặc đã tấn công họ.
“Grr...”
“T-Tay tao!!”
“Các ngươi yếu hơn ta tưởng đấy.”
Trên boong khí cầu ma pháp, những tên không tặc bị bắt đang tuyệt vọng la hét trong tình trạng bị trói chặt bằng dây thừng. Thấy vậy, Leje nhìn chúng bằng ánh mắt thương hại rồi buông lời nhận xét.
Có vẻ cô đã đặt kỳ vọng quá cao vào đám người được gọi là ‘không tặc’. Cuối cùng thì bọn chúng cũng chỉ là lũ tép riu vô danh không hơn không kém.
Dĩ nhiên, nếu xét kỹ hơn thì bọn chúng không quá yếu mà là do Leje mạnh một cách dị thường. Nhưng cũng chẳng có ai buồn nói ra điều đó làm gì cả.
“Quái vật!! Con nhỏ đó là quái vật!!”
“Gì? Dám gọi người là quái vật cơ à? Nếu ở Vương quốc mà dám xúc phạm quý tộc như thế thì sẽ bị xử trảm tại chỗ đấy có biết không hả?”
“Anh tưởng em là orge chứ?” Rudell bật cười khúc khích khi Leje đang đáp lại lời của bọn không tặc.
“Ai là orge hả!? Ai!?”
“Á! Xin lỗi! Anh xin lỗi mà!!”
Nghe vậy, Leje đỏ mặt rồi lao tới đấm Rudell. Và rồi, tiếng hét thảm thiết của cậu vang vọng khắp boong tàu...
...
Chứng kiến cảnh tượng ấy, Camel chỉ biết nhìn hai người với biểu cảm hoàn toàn cạn lời. Nó như thể đang nói: “Chẳng lẽ tôi ra nông nỗi này là vì mấy kẻ ngu xuẩn này thật sao?”
“Hửm? Trông ngươi vẫn còn bất mãn lắm đấy nhỉ? Muốn bị đấm thêm vài phát cho tâm phục khẩu phục không?
“Hừ!”
Leje nheo mắt lại khi thấy biểu cảm của Camel khiến hắn làu bàu một tiếng rồi cúi gằm mặt xuống. Cùng lúc đó, một người đàn ông trông khá lớn tuổi được các thành viên phi hành đoàn đỡ lên boong. Đó chính là cơ trưởng của chiếc khí cầu ma pháp này.
Ông cúi đầu cảm ơn với một bên mắt sưng vù. Cõ lẽ là ông đã bị bọn không tặc tra tấn.
“C-Cảm ơn mọi người... Tôi không ngờ rằng mình lại được người dân của Vương quốc giúp đỡ...”
“Ông không cần cảm ơn chúng tôi đâu.”
“Đó là việc nên làm mà.”
Dù sao thì bọn không tặc cũng là lũ cướp định đánh chiếm khí hạm, vậy nên va chạm chỉ là điều sớm muộn mà thôi. Vì lẽ đó, Rudell và Leje không có lựa chọn nào khác ngoài việc nhúng tay vào.
“Hai người khiêm tốn quá rồi. Tôi nhất định sẽ báo đáp ơn nghĩa này.”
Nhưng có vẻ cơ trưởng lại hiểu nhầm thái độ của họ là do khiêm nhường, nên liền cúi đầu kính trọng.
Với Rudell và Leje thì chuyện đó chỉ thêm phiền phức, nhưng họ cũng chẳng tiện từ chối.
“À mà, mấy người đằng kia các ông định xử lý thế nào đây?”
“Chúng sẽ bị giao cho lực lượng không quân của Đế quốc. Phải dọn sạch lũ rác rưởi này mới được!”
“Gah!?”
Có vẻ vết thương do bọn không tặc gây ra đau đến mức khiến cơ trưởng tức giận gào lên rồi xông thẳng đến chỗ Camel và đá thẳng vào ngực hắn.
Camel hét lên đầy đau đớn rồi ngã xuống. Dù vậy, cơ trưởng vẫn chưa hả giận nên tiếp tục đá liên tiếp vào người hắn.
“Lũ cướp khốn kiếp!!”
“Dừng lại đi, cơ trưởng! Đánh nữa là chết người thật đấy!!”
“Khốn nạn thật! Nếu tôi trẻ lại mười tuổi thì đã…!!”
Khi phi hành đoàn không thể kiên nhẫn hơn được nữa và đành phải vội vã can cơ trưởng đang thở phì phò vì giận dữ rồi đỡ ông quay lại khoang điều khiển thì bỗng nhiên, có một bóng đen khổng lồ phủ xuống đầu họ.
“Gì thế này?”
“Sao trời tự nhiên tối thui vậy?”
Trước tình huống bất ngờ, Rudell và Leje ngẩng đầu nhìn lên...
“Ôi...”
“C-Cái gì vậy trời!?”
Hai người họ buột miệng thốt lên khi trông thấy vật thể khổng lồ trước mặt.
Đó chính là một chiếc khí cầu ma thuật, và nó lớn gấp nhiều lần so với chiếc mà họ đang đứng, là một pháo đài bay khổng lồ đúng nghĩa.
“Đây là tàu của lực lượng phòng không - không quân Đế quốc. Cảnh cáo Không tặc, hãy hạ vũ khí và đầu hàng ngay lập tức. Nếu kháng cự sẽ bị xử bắn tại chỗ.”
Lời cảnh cáo rền vang phát ra từ chiếc tàu bay của Đế quốc...
Ầm!
Phần dưới tàu mở ra, và hàng loạt khối kim loại khổng lồ được thả xuống.
“Khoan!? Nói là chỉ bắn nếu chống cự cơ mà!? Chúng tôi chưa làm gì hết!!”
“Họ định bắn rơi cả chiếc khí cầu ma pháp này luôn à!?”
Rudell và Leje hoảng hốt hét lên khi chứng kiến cảnh tượng đó, và ngay sau đó…
Bùm!!
Những khối kim loại khổng lồ rơi xuống với lực đủ để xuyên thủng boong tàu, chúng phun ra ngọn lửa xanh khi lao xuống rồi dần dần giảm bớt số lượng. Thế nhưng, điều khiến họ kinh ngạc là những khối kim loại ấy lại hạ cánh nhẹ nhàng trên boong tàu...
Vùuu!! Keng!!
Sau khi phát ra thứ âm thanh đinh tai nhức óc, những khối kim loại ấy dần biến đổi thành những bộ giáp cơ khí.
“Đây là lực lượng không quân Đế quốc. Nếu không hạ vũ khí và đầu hàng ngay lập tức, các người sẽ không được đảm bảo tính mạng...”
“Ờm... Hình như có hiểu lầm gì rồi. Không tặc là mấy người bị trói đằng kia chứ không phải bọn tôi.”
Lời cảnh báo trang nghiêm phát ra từ bộ giáp cơ giới trông cồng kềnh hơn nhiều so với giáp của Silfier. Và chỉ khi đó, Rudell mới nhận ra có chuyện gì đó không đúng. Cậu vội vã chỉ tay về phía đám người đang bị trói phía sau.
“S-Sao cơ...?”
Và rồi, có một giọng nói bối rối phát ra từ bộ giáp cơ giới.
___________________________
Vài tiếng sau, khi màn đêm đã kéo đến từ lâu.
Rồi thì…
“Đây là thủ đô của Đế quốc, Pensburg.”
Khi viên sĩ quan nói vậy, một khung cảnh lộng lẫy khó tả dần hiện ra ngay dưới chân họ.
Thủ đô của vương quốc, Prusselium, cũng có cảnh đêm rất đẹp. Nhưng nếu phải so với thủ đô của Đế quốc đang hiện ra trước mắt thì...
Khung cảnh về đêm của Pensburg thực sự đẹp áp đảo.
Các tòa nhà chen chúc san sát nhau, tỏa ánh sáng rực rỡ trên một diện tích lớn hơn nhiều so với Prusselium. Khung cảnh lung linh ấy thậm chí có thể sánh ngang với những thành phố thế kỷ 21 của Trái Đất.
“Woa!!”
“Tuyệt thật đấy...”
[T-Tuyệt quá đi...]
“Ừm...”
“Đẹp đến khó tin luôn.”
Tất cả, kể cả Rudell, đều không thể nói nên lời trước vẻ đẹp ấy.
Quá đỗi choáng ngợp.
“Sắp hạ cánh rồi! Bám chặt vào nhé!”
Ngay khi đó, giọng viên sĩ quan vang lên, và chiếc khí cầu ma pháp bắt đầu rung lắc rồi từ từ hạ thấp. Để khỏi ngã, Nhóm Rudell bám lấy bất cứ thứ gì trong tầm tay cho đến khi tàu hạ cánh an toàn xuống một nơi trông giống như sân bay.
“Cảm ơn vì đã cho bọn tôi đi nhờ!”
“Không cần cảm ơn đâu. Mọi người đều đã giúp chúng tôi rồi.”
Viên sĩ quan vẫy tay với Rudell đang cúi đầu cảm ơn mình. Và, nhóm Rudell cũng rời khỏi khu hạ cánh đông đúc rồi bước ra khỏi sân bay.
Ở đó, một cảnh quan hoàn toàn khác biệt với vương quốc đã mở ra trước mắt họ.
“Aaa…!! Cuối cùng cũng tới nơi rồi!!”
“Thật may là chúng ta đã tới đây sớm hơn cả dự kiến…”
“Đúng là may mắn thật. Không ngờ lại được họ cho đi nhờ.”
“Công nhận.”
Thay vì phải tiếp tục di chuyển bằng chiếc khí cầu ma pháp bị không tặc tấn công, họ lại được quá giang đến tận Pensburg.
Rudell khá băn khoăn về việc không biết dân thường có được đi nhờ tàu quân sự hay không, nhưng khi nghe giọng điệu của bọn họ thì xem ra dù mang danh nghĩa quân đội, họ cũng không khác gì cảnh sát cả.
Nếu họ là cảnh sát chứ không phải quân đội, thì chuyện này là hoàn toàn hợp lý.
“Haaaaahn... Thế giờ tụi mình tính sao đây?” Leje vừa ngáp vừa hỏi. Có vẻ như cô đã cực kỳ mệt mỏi sau một chuyến bay dài.
“Tôi nghĩ chúng ta nên tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi đêm nay thì hơn. Mọi người thấy sao?”
Rudell nhìn sang những người khác rồi trả lời.
[T-Tôi đồng ý... Tôi cũng kiệt sức rồi.]
“Tôi thì sao cũng được.”
“Tôi cũng muốn nghỉ ngơi.”
“Quyết định vậy nhé. Dù sao thì lịch trình dự kiến của chúng ta cũng là ngày mai mà...”
Vốn dĩ họ dự định đến nơi vào tận chiều hôm sau. Vì phía gián điệp bên Vương quốc sẽ đến đón họ ở sân bay, nên lúc này họ cũng chẳng có gì để làm. Vậy nên, tìm một chỗ nghỉ qua đêm quả thực là lựa chọn khôn ngoan.
Rồi...
“Mà này, mấy người các cậu có ai quen chỗ này không? Tôi thì bó tay rồi.”
“Ờ thì...?”
Câu hỏi tiếp theo của Leje khiến Rudell bối rối thốt lên. Cậu cũng quay đầu nhìn về phía những người còn lại.
[T-Tôi cũng không biết gì nhiều về Đế quốc cả...]
“Tôi cũng vậy.”
“Đây là lần đầu tôi đến Đế quốc đấy...”
Đương nhiên, không ai trong nhóm biết gì về địa thế Pensburg cả. Nói cách khác, họ vừa rơi thẳng vào giữa lòng thủ đô Đế quốc trong tình trạng hoàn toàn mù mờ.
Ha... Ha ha...
Bảo sao mọi chuyện cứ trôi chảy một cách kỳ lạ như vậy.
Rudell nghĩ vậy rồi thở dài một tiếng cam chịu.
Rắc rối to rồi đây.
Cậu lẩm bẩm rồi hướng ánh mắt về phía những con phố lộng lẫy của Đế quốc.


4 Bình luận
Tội lạc đà tôi ơi😭