Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu ngốc chiêu - 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 10 : Bakumatsu Kyoto (Đặc biệt)

Chương 39 : Bình Kiếm

0 Bình luận - Độ dài: 1,580 từ - Cập nhật:

Cho đến ngày cuối cùng, Trương Hằng vẫn chưa thể đưa ra quyết định, rốt cuộc có nên mang theo thanh này hay thanh kia trở về hiện thực.

Trương Hằng nghĩ lại, chuyện chuyên môn thì vẫn nên hỏi ý kiến người chuyên nghiệp thì hơn.

Cậu cầm theo thanh Kikuichimonji Norimune và Juzumaru Tsunetsugu, tiện thể mang luôn cả thanh katana vô danh mà Koyama Akane tặng, đến tiệm kiếm nổi tiếng nhất Kyoto.

Trước đó cậu thường xuyên tới đây ngắm kiếm, còn dặn dò rằng nếu có danh kiếm thì phải giữ lại cho mình, cho nên cả bantō (quản lý/tiệm trưởng) và shōkō (tiểu nhị) trong cửa hàng đều đã quen mặt.

Thấy cậu đến, bọn họ lập tức cười niềm nở:

"Abe-dono, hôm nay không phải ngày nhập hàng, sao ngài lại có hứng ghé chơi thế này?"

Trương Hằng đưa cho cậu ta năm mon, khiến cậu ta cười tít mắt.

"À, hôm nay tôi không đến mua kiếm, mà có vài thanh muốn nhờ giám định."

Bantō và tedai (quản lý cao cấp) liếc nhìn nhau, rồi bật cười.

"Có chuyện gì sao?" Trương Hằng hỏi.

"Hôm nay ngài đến thật đúng lúc! Ông chủ thường không có ở tiệm, nhưng hôm nay không hiểu sao lại đến sớm. Đây là một cơ hội tốt đấy. Trên đời này, không có thanh kiếm nào mà ông ấy không biết. Dù là tác phẩm của thợ rèn danh tiếng hay vũ khí tầm thường của một thợ rèn bình thường, ông ấy chỉ cần nhìn một cái là biết nguồn gốc," người quản lý nói.

"Lợi hại vậy sao?" Trương Hằng có phần bất ngờ.

"Vì vậy, bất kỳ câu hỏi nào về kiếm, hỏi ông ấy là đúng nhất. Dĩ nhiên, kiếm của ngài phải lọt vào mắt xanh của ông ấy đã," quản lý cười nói.

"Điểm đó thì không cần lo. Phiền anh dẫn tôi đi."

"Mời theo tôi."

Quản lý đưa Trương Hằng đến một phòng trà phía sau cửa tiệm. Một ông lão gầy gò đang đun trà ở đó.

"Vị khách này muốn ngài bình kiếm," quản lý cúi người nói.

"Cảm ơn," ông lão nói, gật đầu.

Quản lý lùi ra. Ông lão chỉ tay xuống chiếu tatami. Trương Hằng hành lễ, rồi ngồi xuống. Ở phó bản Tokyo Drift, cậu đã ở Nhật một thời gian, nhưng lúc đó không quá chú trọng lễ nghi, nên cậu muốn ngồi thế nào thì ngồi.

Giờ thì nhập gia tùy tục, học cách seiza (chính tọa) của Nhật Bản: duỗi khớp cổ chân, áp mu bàn chân sát chiếu, dùng gót và ngón làm điểm tựa... tất nhiên cảm giác vẫn khó chịu, cứ như một hình phạt. Nghe nói kiểu ngồi này vốn truyền từ Trung Quốc sang.

Thế nhưng trong lịch sử Trung Quốc sau đó lại hầu như chẳng ai ngồi như vậy nữa.

Ông lão cũng không vội nhắc đến chuyện bình kiếm. Trương Hằng cũng không gấp, dù sao vẫn còn gần nửa ngày trước khi phó bản kết thúc. Cậu lặng lẽ ngồi đó, nhìn ông pha trà.

Trà đạo Nhật Bản có hai trường phái chính: matcha và sencha. Cả hai đều có nguồn gốc từ Trung Quốc, một từ thời nhà Đường, một từ thời nhà Minh và Thanh. Dĩ nhiên, khi vào Nhật Bản, chúng lại phát triển theo cách riêng. Người ta nói rằng những hạt trà đầu tiên được Saichō, một học giả Nhật Bản, mang về từ Trung Quốc.

Sen no Rikyu, một bậc thầy về trà đạo, đã tạo ra phong cách "wakikeiseijaku" hòa, kính, thanh, tịch (hài hòa, tôn kính, thuần khiết và tĩnh lặng), có ảnh hưởng lớn đến thế hệ sau.

Ông chủ hiển nhiên tinh thông đạo này: nhóm lửa, nấu nước liền mạch, rồi tráng chén, cho bột trà đã nghiền vào, thêm nước, dùng chasen (trà tiên) khuấy liên tục đến khi nổi bọt dày. Mọi động tác đều rất nhịp nhàng và có hồn. Sau đó rót ra hai chén, thế là thành matcha.

Trương Hằng đón một chén, xoay hoa văn hướng về đối diện để tỏ lòng cảm ơn, rồi nhấp thử một ngụm.

Ừm... cũng chẳng cảm thấy khác biệt lớn lắm.

"Cậu khá kiên nhẫn đấy," ông chủ, với khuôn mặt gầy gò, mỉm cười. Ông ta dường như đã đọc được suy nghĩ của Trương Hằng, lắc đầu. "Thôi được rồi, chúng ta hãy nói về kiếm đi."

Trương Hằng lấy thanh kiếm đầu tiên ra, đưa cho ông lão.

"Juzumaru Tsunetsugu," ông lão nói sau khi liếc nhìn. "Được rèn bởi Aoki Tsunetsugu ở Heian. Tên kiếm khắc trên chuôi là Tsunetsugu, lưỡi kiếm dài 2,51 shaku. Chuỗi hạt trên chuôi kiếm đến từ vị chủ nhân đầu tiên, nhà sư Nichiren. Để loại bỏ sát khí, đây là một thanh kiếm nhà Phật. Nhưng sau đó lại rơi vào tay một tên đao phủ, khiến sát khí của nó quay trở lại. Phải tìm một ngôi chùa để tịnh dưỡng thêm."

"Quả không hổ danh là người hiểu kiếm," Trương Hằng đưa thanh kiếm thứ hai.

"Ồ, Kikuichimonji Norimune. Cậu có không ít kiếm tốt đấy." Ông lão vuốt ve lưỡi kiếm. "Thấy vết tôi luyện trên đó không? Sâu hơn những thanh kiếm khác. Đây là kỹ thuật 'Ichimonji Choji', là tác phẩm của thợ rèn Ichimonji Norimune ở thời Kamakura. Tên kiếm khắc trên chuôi là Norimune, lưỡi kiếm dài 2,42 shaku. Chủ nhân nổi tiếng nhất là Okita Souji. Tiếc thay, thanh danh kiếm này cuối cùng lại tìm được một người phù hợp, nhưng lại bạc mệnh. Nếu nghe kỹ, cậu sẽ nghe thấy tiếng kiếm than khóc. Người đa tình dùng kiếm đa tình, cuối cùng cũng chỉ vì tình mà lầm lạc."

Trương Hằng trầm ngâm hồi lâu khi nghe những lời bình luận của ông lão. Một lúc sau, cậu ngước lên. "Tôi muốn hỏi, trong hai thanh kiếm này, thanh nào phù hợp với tôi hơn?"

Ông lão không trả lời ngay mà hỏi ngược: "Cậu không còn một thanh kiếm nữa sao? Tại sao không lấy ra?"

"Thanh kiếm đó là bạn tôi tặng. Dù có ý nghĩa với tôi, nhưng không thể lọt vào mắt xanh của ngài," Trương Hằng nói.

Ông lão không rút tay lại, nhếch mép: "Việc có lọt vào mắt tôi hay không là do tôi định, không phải cậu. Thế nào, cậu có muốn bình không?"

"Như ngài mong muốn," Trương Hằng cuối cùng cũng đưa thanh katana bình thường mà Koyama Akane đã tặng.

"Ừm, thanh này tầm thường. Thợ rèn cũng bình thường, chủ nhân trước cũng bình thường, đến tên cũng chẳng có, nakago (chuôi) trống trơn. Có lẽ xấu hổ quá nên không khắc. Lục khắp sử sách cũng chẳng có ghi chép. Thậm chí không bằng đống hàng mẫu bày ngoài cửa tiệm." Trương Hằng dở khóc dở cười. Cậu đã nói trước rồi là bình thường thôi, vậy mà lão nhân vẫn phải chấm điểm, xong lại mắng tới tấp, đúng là rảnh rỗi sinh sự.

"Dù sao thì, đây là món quà bạn tôi tặng, cũng là một tấm lòng," Trương Hằng đưa tay ra, định lấy lại.

Nhưng ông lão không buông tay. "Nếu đã vậy, hãy chọn thanh này đi."

"Hả?"

"Tôi nói, hãy chọn thanh này đi," ông lão nói thản nhiên. "Juzumaru Tsunetsugu là kiếm của sư Nichiren. Kikuichimonji Norimune là kiếm của Okita Sōji. Họ đều đã để lại dấu ấn của riêng mình trên thanh kiếm. Vì vậy, đó là kiếm của họ, và mãi chỉ là của họ mà thôi."

Nghe vậy, Trương Hằng có chút suy nghĩ.

"Kiếm, cuối cùng cũng chỉ nổi tiếng vì người. Không có tên thì sao? Cậu có thể đặt tên cho nó. Không có lịch sử thì sao? Cậu có thể tự viết ra lịch sử của mình, đó cũng là lịch sử của nó. Hơn nữa, thanh kiếm này còn chứa đựng tình cảm của một người dành cho cậu. Đây mới là thanh kiếm của cậu," ông lão nói, giống như một con quỷ thì thầm bên tai dụ hoặc.

"Hay ý của ngài là, ngài không muốn tôi mang hai thanh danh kiếm kia ra khỏi phó bản?" Trương Hằng đã đoán ra thân phận của đối phương, bèn lật bài ngửa.

Ông lão nhấp một ngụm trà, cười hiền. "Đó là lựa chọn của cậu. Tôi chỉ đưa ra lời khuyên. Chọn hay không, đều là do cậu. Đừng hối hận."

"Nhưng ngài nói thế cũng không thể che giấu khuyết điểm vốn có của thanh kiếm này." Trương Hằng cạn lời.

"Cậu không tự hiểu sao? Trên đời này, làm gì có chuyện thập toàn thập mỹ," ông lão nói thong thả. "Kiếm cũng như người, ai mà chẳng có lúc sa cơ? Đế vương tướng soái cũng nhiều kẻ xuất thân từ dân thường. Điều quan trọng là phải gặp quý nhân kéo một tay."

"Vậy... ý ngài là tôi là kẻ ngốc nghếch được người khác nâng đỡ sao?"

"Hehe." Ông lão cười khì, trông mặt gian như cáo, hoàn toàn khác vẻ tiên phong đạo cốt lúc nãy pha trà:

"Tôi đã nói rồi, lựa chọn là ở cậu. Biết đâu một ngày nào đó, chính nó lại kéo cậu một tay."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận