Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu Ngốc Chiêu - 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 10 : Bakumatsu Kyoto (Đặc biệt)

Chương 28 : Đối thủ tối nay của ngươi là ta

0 Bình luận - Độ dài: 1,522 từ - Cập nhật:

Trong lúc Trương Hằng quan sát hướng đi của Takasugi Shinsaku từ trên mái nhà, Okita Sōji bên dưới thực ra cũng không được nghỉ ngơi bao lâu, vì những tàn dư còn lại của quán trà đã đuổi theo ra ngoài.

Okita Sōji tựa lưng vào tường, chỉ kịp thở dốc một chút, rồi lại lật người lao vào trận chiến. Thanh katana trên tay cậu ta phát ra một tiếng kêu nhẹ, và lại đón nhận một đợt máu tươi mới.

Trương Hằng nhảy từ trên mái nhà xuống, đâm sang trái, chém sang phải, một hơi lại hạ gục hai người, giúp Okita thoát khỏi vòng vây, đồng thời kể lại những gì cậu đã thấy từ trên cao.

"Vậy làm sao đây, chúng ta chia nhau ra đuổi sao?" Okita Sōji hỏi.

"Không cần, tôi đã biết Takasugi Shinsaku đang ở đội nào rồi," Trương Hằng đáp.

Mặc dù khoảng cách lúc này khá xa, lại là ban đêm nên không thể nhìn rõ mặt của hai đội, nhưng dù có chuyện gì xảy ra, Nakamura Hanjirō, người vệ sĩ, chắc chắn sẽ không rời Takasugi Shinsaku. Vóc dáng hắn ta cao hơn người thường, rất dễ nhận biết. Vì thế, Trương Hằng mới có thể nhanh chóng xác định vị trí của Takasugi Shinsaku.

"Tuyệt vời! Chúng ta đuổi theo thôi!" Ánh mắt Okita lóe lên tia ánh lửa nóng rực, nhưng ngay sau đó mồ hôi chảy xuống xót cay đôi mắt. Ngoài ra, cậu còn cảm thấy cổ họng như bị nghẹn lại, rất khó chịu, thế là ho sặc sụa hai tiếng.

Trong đêm đầy máu và lửa này, Okita Sōji không nhận ra vị tanh của máu đang dần lan tỏa trong miệng mình.

...

Takasugi Shinsaku phải thừa nhận rằng lần này phe của ông ta lại đánh giá thấp nhóm người Shinsengumi. Không chỉ là sức chiến đấu kinh người của đối phương, mà chủ yếu là ông ta đã hiểu lầm thân phận của Trương Hằng, cho rằng hắn ta cũng là một mật thám của Shinsengumi. Nếu không, thật khó mà lý giải được một thân võ nghệ kia từ đâu mà có, và vì sao ngay khi đám người trong trà ốc vừa động thủ với Trương Hằng thì Shinsengumi đã lập tức ập tới.

Thương nhân người Pháp cũng đang ở trong đội ngũ bỏ trốn. Ông ta đã đổi quần áo với một samurai của phiên Chōshū, nhưng chiếc áo haori đó mặc trên người ông ta trông khá buồn cười. Đặc biệt là vì vóc dáng hai người chênh lệch khá lớn, thương nhân người Pháp chỉ có thể tạm khoác chiếc áo đó lên người. Vừa chạy vừa lau mồ hôi trên trán, khuôn mặt ông ta đầy vẻ bất lực.

Người này là do ông ta dẫn đến. Người phiên dịch vẫn luôn hợp tác với ông ta bỗng nhiên đổ bệnh, ở lại Osaka nên không thể đi cùng. Đây là tình huống bất ngờ. Theo lẽ thường, Shinsengumi cũng không thể sắp xếp người lén lút ở bên cạnh ông ta từ trước. Hơn nữa, với sự cẩn trọng của Gabriel, trước khi thuê Trương Hằng, ông ta đã quan sát một thời gian và thấy Trương Hằng cũng từng nói chuyện làm việc với các thương nhân phương Tây khác, cuối cùng mới chọn cậu ta. Ban đầu, ông ta chỉ muốn coi Trương Hằng như một công cụ dùng một lần, nào ngờ lại rước lấy hậu quả thảm khốc như đêm nay.

Tóm lại, dù là Takasugi Shinsaku hay Gabriel, cả hai lúc này đều cơ bản cho rằng Trương Hằng là người của Shinsengumi, hoặc ít nhất là người của phe Mạc phủ. Dẫu cho trí tưởng tượng của họ có phong phú thêm vạn lần, e rằng cũng chẳng thể nghĩ ra Trương Hằng tối nay chỉ vì một thanh đao mà đến.

Takasugi Shinsaku là người chạy sớm nhất, bởi thân phận của ông ta rất đặc biệt. Khi Okita Sōji hô tên mình ở ngoài, bất kể quân tiếp viện của Shinsengumi có đến thật hay không, ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng để rút lui. Tuy nhiên, sức khỏe của ông ta thực sự là một vấn đề lớn. Dù trước đó vào trà ốc, ông ta còn thoải mái đối ẩm trò chuyện cùng Gabriel, dường như chẳng có trở ngại gì. Thế nhưng vừa cất bước chạy, yếu ớt liền bộc lộ không che giấu nổi. Chỉ vài trượng đã bắt đầu thở dốc, hơi thở nặng nhọc.

Thế nhưng, Takasugi Shinsaku sau đó đã từ chối lời đề nghị dìu đỡ của người bên cạnh, nghiến răng cố chạy thêm một đoạn, nhưng rốt cuộc vẫn vấp ngã sấp xuống đất. Cánh tay và lòng bàn tay bị trầy xước, máu chảy, trông chật vật đến thảm hại. Thật khó tin người từng một năm trước đối diện chiến hạm Mạc phủ, trước mũi súng đại bác còn có thể ung dung cười nói chỉ huy, nay lại rơi vào tình cảnh này.

Những kẻ chứng kiến cảnh ấy trong lòng đều đồng loạt dâng lên bốn chữ: Anh hùng mạt lộ.

Khuôn mặt chữ điền của Nakamura Hanjirō hiếm khi lộ ra vẻ lo lắng. Hắn ta quay sang nói với một samurai của phiên Chōshū bên cạnh: "Đi tìm một cái kiệu ngay."

Khu Gion vốn là nơi phong hoa tuyết nguyệt nổi tiếng của Kyoto, đêm nào cũng rất nhộn nhịp, kẻ quyền quý ra vào nhộn nhịp, kiệu xe chẳng khó kiếm. Nhưng trước đó, để đánh lừa đối phương, nhóm người phe Tôn hoàng đã quyết định chia làm hai đường, vì vậy Takasugi Shinsaku đã không chọn đi kiệu.

Nhưng giờ đây, thể lực của ông ta rõ ràng đã đạt đến giới hạn. Cố chấp che giấu thân phận cũng không còn ý nghĩa nữa. Nếu không, với tốc độ của họ lúc này, đối phương thậm chí có thể hạ gục đội kia trước rồi quay lại tìm họ.

Tuy nhiên, lúc này vẫn có người ôm hy vọng, nói: "Có khi nào hai tên đó đã bị người chúng ta chém chết rồi chăng?"

Nakamura Hanjirō quay đầu nhìn về hướng quán trà Yukichi, lắc đầu: "Nếu hai người đó đã chết, hẳn đã có người quay lại chữa cháy rồi."

Nhưng thực tế là ngọn lửa trong quán trà ngày càng bùng lớn, thậm chí còn lan sang cả những nhà bên cạnh.

Hai samurai rút kiếm ép một vị công khanh đang trên đường đến uống rượu phải lăn xuống khỏi kiệu. Sau đó, họ cùng nhau đỡ Takasugi Shinsaku, người đang có vẻ không ổn, lên kiệu.

"Mau chóng rời khỏi đây!" Nakamura Hanjirō ra lệnh cho người phu kiệu.

Vóc dáng cao lớn khác thường cùng khí thế mạnh mẽ của hắn ta khiến những người phu kiệu không dám chống cự, ngoan ngoãn khiêng kiệu, chạy nhanh về hướng hắn chỉ. Nakamura Hanjirō đang chuẩn bị đi theo, nhưng bước chân vừa nhấc đã chững lại. Hắn quay người, ánh mắt dừng ở đầu phố nơi xuất hiện một thiếu niên.

Vẻ ngoài của cậu ta trông vô cùng tồi tệ, cánh tay và bắp chân chi chít những vết chém. Chiếc áo haori gần như ướt đẫm máu, dính chặt vào ngực. Nhưng trong đôi mắt cậu lại bùng cháy ánh sáng dữ dội, rực rỡ đến mức tưởng như sắp thiêu đốt tất cả.

"Các ngươi cứ đi theo đại nhân, ở đây để ta lo." Nakamura Hanjirō trầm giọng nói với những người còn lại.

Vài samurai của phe Tôn hoàng, bao gồm cả Takeuchi, nhìn nhau một cái rồi không nói gì, lập tức quay đầu đuổi theo chiếc kiệu của Takasugi Shinsaku.

Chỉ còn lại Nakamura đứng sừng sững giữa lòng phố, một thân một mình mà tựa như hổ ngồi chễm chệ trên núi, ngăn chặn cả ngàn quân vạn mã.

Hắn ta ngẩng đầu về phía người đến, giọng điệu không đổi: "Okita Sōji?"

"Hừm." Okita đáp lại, rút thanh katana ra khỏi thắt lưng. Vì đã giết quá nhiều người tối nay, ngay cả trong vỏ kiếm cũng đầy máu. Máu nhỏ giọt xuống đất theo mũi kiếm, nhuộm lên khuôn mặt tuấn tú của cậu phủ lên một tầng sát khí, từng chữ nặng nề bật ra:

"Bất kể ngươi là ai, tối nay kẻ cản đường ta... đều phải chết!"

"Điều đó phải xem ngươi có đủ mạng để lấy không đã," Nakamura Hanjirō lạnh lùng nói. Bàn tay phải của hắn ta cuối cùng cũng di chuyển về phía thanh Juzumaru Tsunetsugu ở thắt lưng.

Nhưng đúng lúc ấy, từ mái ngói bên phải vọng xuống một giọng nói:

"Đối thủ của ngài đêm nay là ta."

Sau đó, Trương Hằng quay đầu nói với Okita Sōji: "Đuổi theo Takasugi Shinsaku đi. Còn hắn, giao cho tôi. Như vậy, sự hợp tác mà chúng ta đã bàn bạc trước đó coi như hoàn thành."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận