Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu ngốc chiêu - 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 10 : Bakumatsu Kyoto (Đặc biệt)

Chương 21 : Tử sĩ

0 Bình luận - Độ dài: 1,526 từ - Cập nhật:

Gabriel không khỏi thầm than phiền trong lòng, những võ sĩ phương Đông này sao đầu óc cứng nhắc thế nhỉ? Có nhất thiết phải bướng bỉnh vì những chuyện chẳng có ý nghĩa gì không? Chỉ là một thanh kiếm thôi mà, gửi lại trước không được à? Chẳng lẽ lại sợ bị người ta trộm mất? Chỉ vì một chuyện cỏn con như thế mà lại căng thẳng ở đây, thật không cần thiết chút nào.

Thương nhân người Phá vừa lau mồ hôi trên trán, vừa ra sức khuyên Trương Hằng. Cùng lúc đó, một người khác cũng đi đến khẽ thì thầm vào tai người hầu gái.

Cuối cùng, người hầu gái cúi mình nói: "Ngài có thể mang theo wakizashi (tiểu đao), nhưng phải để lại katana (đại đao)."

Trương Hằng biết đây đã là nhượng bộ lớn nhất mà phía bên kia có thể làm. Cậu dĩ nhiên cũng không muốn chỉ vì chuyện này mà khiến chuyến đi tối nay đổ bể, lỡ mất cơ hội gặp mặt chủ nhân thực sự của bữa tiệc, nên đành gật đầu đồng ý.

Tuy nhiên, Trương Hằng không giao thanh katana của mình cho cô hầu gái, mà cắm thẳng lưỡi kiếm xuống khoảng đất trống trong sân, lạnh nhạt nói: "Đừng động vào nó. Lúc ta rời đi sẽ tự mang theo."

Người hầu gái không có ý kiến gì, chỉ cúi người một lần nữa: "Hoan nghênh tôn khách đến với Yukichi, xin cho phép tôi được chuộc lại lỗi lầm cho sự thất lễ lúc nãy."

Chưa kịp để Trương Hằng mở lời, cô đã rút đoản kiếm bên hông, rồi xoay ngược mũi kiếm lại, đâm thẳng vào ngực mình.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, thương nhân người Pháp còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì mũi kiếm đã đâm xuyên qua làn da mỏng manh của người hầu gái, chỉ còn cách trái tim một nhịp. Nhưng đúng vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một vỏ kiếm đã chặn lại.

"Không cần. Ta đã tha thứ cho cô rồi." Trương Hằng nói, tay nắm chặt thanh wakizashi.

Còn Gabriel thì đứng chết trân tại chỗ vì kinh hãi. Trời ơi, mấy người này rốt cuộc đều là lũ điên hết hay sao? Lúc nãy khi khuyên Trương Hằng, ông còn thầm oán giận cô hầu gái đã gây chuyện. Nhưng so với điều đó, hành động "chuộc lỗi" hiện tại của cô ta còn khiến ông sợ hãi gấp trăm lần!

Chỉ là một sai sót nhỏ thôi, không, thậm chí không thể gọi là sai sót, cô hầu gái này chỉ đang làm tròn bổn phận của mình, có cần phải đến mức này không? Thương nhân người Pháp lắc đầu liên tục.

Trương Hằng thì hiểu rất rõ, tất cả những người trong trà thất này có lẽ không chỉ đơn giản là võ sĩ thông thường, mà là những tử sĩ được phe Tôn hoàng nuôi dưỡng.

Bởi chỉ có tử sĩ mới có thể thản nhiên coi nhẹ sinh mạng, không chỉ sinh mạng người khác, mà còn cả chính sinh mạng của mình.

"Xin mời đi lối này." Dù có một sự cố nhỏ xảy ra, nhưng bà chủ quán vẫn không hề thay đổi sắc mặt, đích thân đi trước dẫn đường.

Trương Hằng cũng đã thu lại thanh wakizashi, bình thản đi theo sau. Ngược lại, Gabriel vẫn còn ngây người một lúc, rồi mới vội vàng đuổi kịp.

Bà chủ quán kéo một cánh cửa giấy shoji, bên trong đã có vài người ngồi sẵn, phần lớn là các samurai, bên cạnh là vài geisha hầu rượu.

Một người đang chơi shamisen (đàn ba dây) một nhạc cụ truyền thống của Nhật Bản, hai người khác thì đang múa uyển chuyển, những người còn lại thì rót rượu mời khách.

Thấy thương nhân người Pháp bước vào, một samurai lớn tuổi hơn đứng dậy chào đón, đồng thời giới thiệu thân phận của Gabriel với những người khác. Tận dụng cơ hội này, Trương Hằng đảo mắt nhìn khắp mọi người. Cậu không thấy người có khả năng là Nakamura Hanjirō, nhưng lại bất ngờ gặp một người quen.

— Takeuchi Shinji.

Hắn ta từng cùng với Yamada đến võ đường Koyama gây sự. Sau khi Yamada bị chặt mất một tay, Trương Hằng cứ ngỡ Takeuchi sẽ đứng ra trả thù cho đồng đội, nhưng không ngờ gã này lại thẳng thừng mình không phải đối thủ của cậu, rồi lặng lẽ đưa người rời đi. Chính vì sự khôn ngoan đó, Trương Hằng đã nhớ kỹ hắn.

Giờ đây, khi thấy Trương Hằng, sắc mặt Takeuchi chợt biến đổi, rõ ràng không ngờ đối phương cũng có mặt tại buổi tiệc này. Nhưng cuối cùng hắn vẫn cố gượng nặn ra nụ cười, khẽ gật đầu chào.

"Takeuchi, hai người quen biết nhau sao?" Vị samurai lớn tuổi hơn thấy cảnh này, tò mò hỏi.

"Cũng có duyên gặp mặt một lần," nụ cười trên mặt Takeuchi có chút gượng gạo. Vì chuyện xảy ra ở võ đường Koyama quá mất mặt, hắn rõ ràng không muốn kể chi tiết ở đây.

Sau khi vị samurai lớn tuổi kia giới thiệu, Trương Hằng cũng nắm được sơ qua thân phận của nhóm người trong phòng. Hầu hết là samurai đến từ phiên Chōshū và Satsuma. Tuy nhiên, Trương Hằng không thấy Matsuo và Takahashi ở đó, có lẽ cấp bậc của họ chưa đủ để tham dự buổi tiệc tối nay.

Trương Hằng không quên nhiệm vụ chính của mình. Sau khi ngồi xuống, anh phiên dịch những câu hỏi của những người khác cho Gabriel, rồi lại dịch lại câu trả lời của Gabriel cho họ. Tuy nhiên, ở giai đoạn này, hai bên chỉ nói chuyện xã giao vô nghĩa, bao gồm ấn tượng của Gabriel về Kyoto, tình hình hiện tại ở Pháp, và một số vấn đề châu Âu. Vị samurai lớn tuổi xin lỗi thương nhân người Pháp, nói rằng chủ nhân bữa tiệc phải chờ một lát nữa mới đến được. Gabriel gật đầu tỏ vẻ thông cảm.

Phải thừa nhận rằng vào thời điểm này, đã có không ít người Nhật Bản bắt đầu nỗ lực học hỏi và tìm hiểu thế giới phương Tây. Phe Tôn hoàng không còn thù ghét người Tây như những người nhương di ban đầu nữa, mà quay sang tranh giành sự ủng hộ của các cường quốc với Mạc phủ. Điều này cũng khiến phe Mạc phủ do Tokugawa Yoshinobu đứng đầu ngày càng lo lắng.

Nhưng những chuyện này chẳng liên quan gì đến Trương Hằng.

Sau một hồi nói chuyện phiếm, các món ăn lần lượt được dọn lên.

Vào thời Edo, thịt ăn được ở Nhật Bản chỉ có cá và gia cầm (ngay cả cá, tầng lớp thống trị cũng ưa chuộng loại cá ít mỡ, hoàn toàn không có khẩu vị), Mạc phủ thậm chí còn ban hành luật cấm ăn hầu hết các loài động vật bốn chân. Thậm chí có người vì vứt bỏ trâu, ngựa ốm mà bị lưu đày... Tất nhiên, quy định này cũng không hoàn toàn tuyệt đối. Ví dụ, những sản phụ yếu hoặc bệnh nhân có thể được ngầm cho phép ăn một chút thịt nai, thịt lợn, v.v.

Ngoài ra, thực tế đã chứng minh rằng không có luật lệ nào có thể ngăn cản những người sành ăn. Mặc dù có luật cấm, nhưng vẫn có người lén lút ăn thịt khắp nơi. Nơi bán thịt được gọi là "yōkai-ya" (quán bán thịt yêu quái), và người bán thịt thường chỉ nói là đi mua thuốc. Nghe nói Tướng quân Tokugawa Yoshinobu cũng rất thích ăn thịt lợn. Dĩ nhiên, Thiên hoàng, với tư cách là biểu tượng tinh thần, có lẽ không được ăn những món ngon như vậy.

Và những samurai có mặt ở đây tối nay phần lớn là những người chủ trương học hỏi phương Tây, không có quá nhiều điều cấm kỵ về việc này. Để chiêu đãi Gabriel, quán trà đã đặc biệt chuẩn bị món "Momiji Nabe".

"Momiji" (lá phong) tiếng lóng của thịt nai, Momiji Nabe chính là lẩu thịt nai. Món này được nấu cùng với đậu phụ, thịt viên và rau xanh. Hương vị tươi ngon, ở Kyoto rất được ưa chuộng. Chỉ nhìn thôi cũng đủ khiến người ta thèm nhỏ dã. Cộng thêm có mỹ nhân bên cạnh, thương nhân người Pháp hiển nhiên cực kỳ hài lòng.

Vị samurai lớn tuổi vươn tay mời, nở nụ cười: "Mời dùng bữa."

Gabriel dùng đũa một cách vụng về, nhưng trước khi bắt đầu ăn, ông ta vẫn hỏi một câu: "Chúng ta không đợi chủ nhân bữa tiệc đến sao?"

"Không sao đâu, tôi đã được dặn là chúng ta có thể bắt đầu trước." Vị samurai lớn tuổi cười nói: "Chuyện làm ăn lớn kia, bàn sau cũng không muộn."

"Nếu vậy thì tôi không khách sáo nữa."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận