Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu ngốc chiêu - 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 10 : Bakumatsu Kyoto (Đặc biệt)

Chương 08 : Xin chỉ giáo

0 Bình luận - Độ dài: 1,463 từ - Cập nhật:

Yamada hùng hổ xông thẳng vào tiểu viện của võ đường Koyama. Hắn thấy cậu môi giới liền trừng mắt ném cho đối phương một cái nhìn như muốn ăn sống nuốt tươi:

"Hừ, chuyện của ngươi, để lát nữa ta sẽ tính sổ."

Cậu môi giới nghe vậy liền biến sắc, biết mình đuối lý, không dám nhìn thẳng Yamada, vội vàng rụt cổ trốn ra phía sau lưng Koyama Akane.

Yamada lại hoàn toàn phớt lờ kẻ lạ mặt đang đứng một bên là Trương Hằng. Hắn chỉ chăm chăm nhìn Koyama Akane, giọng đầy sát khí: "Đêm qua ngươi đã lợi dụng lúc ta say rượu để đánh lén, lại còn buông lời ngạo mạn, sỉ nhục samurai phiên Choshu. Lần này chúng ta hãy so tài lần nữa."

Quả nhiên Yamada vẫn xảo quyệt như thường, mở miệng đã tự vạch đường rút lui, đem thất bại tối qua đổ hết cho say rượu bị đánh lén, coi như có một cái cớ. Mà xét ra cũng chẳng hẳn là ngụy biện: nếu hôm qua không say đến mức đó, hắn ta chưa chắc đã thua một người chỉ dùng kiếm gỗ như Koyama Akane.

Akane từ nhỏ đã lớn lên trong võ đường, với chuyện như thế này sớm đã quen. Trên mặt cô không hề có vẻ sợ hãi, cũng chẳng buồn cãi vã với Yamada, chỉ khẽ đưa tay làm một cử chỉ mời, rồi cả nhóm đi vào nhà chính của võ đường.

Đám trẻ vốn đang tập luyện lập tức bỏ dở, từng cái đầu nhỏ đồng loạt ló ra, ánh mắt tò mò nhìn về phía này. Không khí trong viện cũng theo đó mà trở nên căng thẳng khác thường.

Koyama Akane bước đến giá kiếm, lấy xuống hai thanh kiếm tre. Một cây cô cầm trong tay, cây kia thì ném cho Yamada.

Nhưng hắn lại chẳng buồn đưa tay đón lấy, để mặc cây kiếm tre rơi lộc cộc dưới chân.

"Không cần. Ta mang kiếm thật đến rồi." Vừa dứt lời, Yamada đã rút phăng thanh katana bên hông.

Những đứa trẻ trong võ đường kinh ngạc. Giữa các võ sĩ thường ngày giao đấu luận bàn vốn chẳng có gì lạ, cho dù khác lưu phái, họ vẫn có thể học hỏi lẫn nhau. Giống như học vấn, càng tranh luận thì càng hiểu rõ hơn, các võ sĩ ngoài việc luyện tập, còn cần phải thực chiến để tích lũy kinh nghiệm.

Nhưng họ thường dùng kiếm tre và dừng lại đúng lúc. Cách này vừa phân định thắng thua, vừa tích lũy kinh nghiệm, lại giữ được hòa khí. Nhưng đã động tới kiếm thật thì câu chuyện hoàn toàn khác. Chỉ cần thực lực không cách biệt quá xa, một chiêu sai lầm thôi là đủ dẫn tới máu đổ đầu rơi.

Koyama Akane không ngờ Yamada lại muốn giao đấu bằng kiếm thật. Cô lắc đầu. "Kiếm pháp của phái Meishin-ryu (Minh Tâm Lưu) của tôi chỉ ở mức tiểu thành, còn kém xa cha tôi. Tôi không dám dùng kiếm thật để giao đấu mà không gây thương tích."

"Không sao. Đao kiếm vốn vô tình, sinh tử có mệnh. Chúng ta có thể lập lời thề: bất kể kết cục thế nào cũng không truy cứu, mọi chuyện trước đây đều xóa bỏ." Yamada nói với giọng lạnh lùng.

Lời hắn ta vừa dứt, Takeuchi Shinji, một trong hai người đồng hành cùng hắn ta, đã cười nhạt: "Chuyện liên quan đến danh dự của võ sĩ phiên Choshu, từ khi nào đến lượt ngươi quyết định vậy? Ngươi nói xóa bỏ là xóa bỏ được sao?"

Yamada nghẹn họng. Lời Takeuchi nói tuy khó nghe, nhưng là sự thật. Chuyện hôm qua đã được nâng lên thành việc sỉ nhục võ sĩ phiên Chosu, chẳng phải hắn muốn bỏ qua là xong. Thực ra trong lòng Yamada thừa hiểu Koyama Akane không thể là đối thủ của hắn, tối qua cho dù say mèm, hắn vẫn nắm được đại khái thực lực của cô. Trong toan tính của hắn, chỉ cần chém chết Koyama Akane, mọi rắc rối sẽ tự nhiên chấm dứt. Nhưng bị Takeuchi cố tình gây khó dễ, hắn cũng không làm gì được.

"Nếu ngài nhất quyết dùng kiếm thật, vậy tôi xin nhận thua." Koyama Akane không tranh cãi nữa, nói thẳng.

Lần này, Yamada thực sự lo lắng. Bởi mục đích hắn tới đây vốn chẳng phải so tài, mà là giết người. Chỉ có máu của Koyama Akane mới rửa sạch được lỗi lầm hắn phạm đêm qua. Nếu không, hắn sẽ trở thành tội đồ của phiên Choshu. Dù hiện tại không còn nghiêm khắc như thời Chiến quốc, ngoài những kẻ điên như Shinsengumi ra, không ai tùy tiện mổ bụng cả, nhưng mất mặt như vậy, hắn ta cũng khó mà tiếp tục sống trong giới samurai.

Ánh mắt hắn đảo một vòng, rồi dừng lại trên chiếc bàn thờ đặt ở chính điện, nơi cúng bài vị Tổ sư của nhà Koyama. Tiếng thép lạnh xé gió, hắn vung katana chém phăng, chiếc bàn gỗ lật tung rơi xuống đất.

Sắc mặt Koyama Akane thay đổi, đôi lông mày liền dựng thẳng: "Ngài có hơi quá đáng rồi đấy! Thật sự cho rằng võ đường Koyama này không còn ai hay sao?"

Vừa nói, cô vừa bước đến giá vũ khí duy nhất trưng bày kiếm thật và lấy thanh katana trên đó xuống.

Thấy Koyama Akane đã bị khiêu khích, chấp nhận cuộc đấu, hắn ta thở phào nhẹ nhõm hài lòng với kết quả này rồi cười lạnh: "Tốt lắm. Hôm nay ta sẽ lĩnh giáo xem kiếm pháp Minh Tâm Lưu của ngươi có gì đặc biệt."

Nhưng đúng lúc đó, một giọng nói vang lên: "Khoan đã."

Tất cả cùng quay đầu, phát hiện người lên tiếng lại chính là Trương Hằng kẻ nãy giờ hiện diện mờ nhạt, dường như chẳng ai để tâm tới. Yamada thậm chí còn không nhớ tối qua hắn cũng có mặt. Một gã lãng nhân chẳng biết từ đâu chui ra, thật không đáng bận tâm.

Chỉ có Matsuo và Takahashi thoáng biến sắc khi thấy Trương Hằng, như thể gợi lại ký ức chẳng mấy vui vẻ. Còn Takeuchi cùng một võ sĩ khác thì nhìn hắn với ánh mắt đầy hứng thú.

Trương Hằng khó nhọc lắm mới thuê được căn nhà ưng ý ở Kyoto, chẳng muốn ngày hôm sau chủ nhà lại bị người ta chém chết, căn hộ rơi vào tay kẻ khác. Cậu bước đến gần Akane, hạ giọng:

"Cô không nhận ra hắn cố tình khiêu khích sao? Đừng mắc bẫy. Cô không phải đối thủ của hắn."

Koyama Akane im lặng. Cô lớn lên ở võ đường, nhìn người rất chuẩn. Sau trận đấu tối qua, cô biết thực lực của Yamada cao hơn mình. Nhưng hành động vừa rồi của hắn ta đã vượt quá giới hạn của cô.

Võ đường này không chỉ là di sản cha để lại, mà còn chất chứa toàn bộ tuổi thơ, ký ức của cô. Koyama Akane từng tận mắt thấy cha mình dựng nên thanh danh cho nơi này, từ một đạo quán vô danh thành chốn có chút tiếng tăm ở Kyoto. Người đến bái phỏng tấp nập, ấy là thời kỳ hưng thịnh nhất. Nhưng kể từ sau cái chết bất ngờ của cha, võ đường dần lụi tàn, học trò bỏ đi gần hết.

Koyama Akane thừa biết với thực lực của mình khó lòng gánh vác nổi, thế nhưng cô vẫn chẳng nỡ khép lại nơi này. Cách đây không lâu, cô đã nhận vài đứa trẻ nhà nghèo vào học miễn phí, thậm chí còn bao cơm trưa. Nhờ đó mà võ đường mới có chút sức sống, nhưng chi phí lại càng thêm nặng nề. Đành phải chia một góc viện đem cho thuê, gắng gượng duy trì.

Mọi thứ đang dần tốt lên, cô không muốn vì một nhát chém của Yamada mà trở lại vạch xuất phát. Cô có thể từ bỏ mọi thứ, nhưng võ đường của cha, cô phải bảo vệ.

Nhưng lúc này, võ đường Koyama đang ở thế suy yếu nhất. Đám học trò chỉ là những đứa trẻ nhập môn vài tháng, nào có chút kinh nghiệm thực chiến. Nguy cơ phía trước, chỉ có mình cô mới có thể đứng ra.

Koyama Akane gật đầu với Trương Hằng. "Cảm ơn, tôi biết mình phải làm gì."

Trương Hằng còn định nói thêm, nhưng Koyama Akane đã ngước lên nhìn Yamada. "Tôi đã sẵn sàng. Xin ngài chỉ giáo."

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận