Tập 10 : Bakumatsu Kyoto (Đặc biệt)
Chương 27 : Gion Đêm Nở Hoa (六)
1 Bình luận - Độ dài: 1,427 từ - Cập nhật:
Trương Hằng đã suy nghĩ kỹ càng. Một tay cậu đối phó với một samurai của phiên Satsuma đang lao tới, một tay khác quay sang nói với Okita Sōji: "Này, bàn bạc một chuyện nhé."
"Chuyện gì?" Okita Sōji đang bận ho khan và chém người, nhưng vẫn kịp trả lời. Dù đang trong trận chiến đẫm máu, dáng vẻ của cậu ta vẫn thanh thoát đến lạ. Thanh katana tựa như vầng trăng khuyết treo lơ lửng trong trời đêm, tỏa ra thứ hàn quang lạnh lẽo. Bất cứ nơi nào nó lướt qua, không ai có thể cản được.
"Đợt trước ở Ikedaya, người của Shinsengumiđã không giết được Katsura Kogorō (Kido Takayoshi), chắc tiếc lắm nhỉ," Trương Hằng nói. "Bây giờ khó khăn lắm mới có cơ hội bù lại, chẳng lẽ cậu định đứng nhìn nó tuột khỏi tay sao?"
"Ý anh là gì?" Okita Sōji nhướng mày.
"Takasugi Shinsaku, ông ta đang ở trong nhóm người đó," Trương Hằng nói ngắn gọn.
"Cái gì?" Okita Sōji sửng sốt: "Tên đó... chẳng phải mới chết cách đây không lâu sao?"
"Sự thật không phải vậy. Tôi vừa thấy ông ta còn sống khỏe, đang bận rộn chuẩn bị cho sự nghiệp vũ trang lật đổ Mạc phủ."
"Chà, những người này thật đáng ghét. Thảo nào thầy Kondō nói rằng chính vì họ mà thiên hạ mới hỗn loạn," Okita Sōji lắc đầu, lời nói thể hiện sự bất mãn với những người thuộc phe Tôn hoàng.
Thực ra, bản thân cậu cũng không biết Takasugi Shinsaku đã làm những chuyện xấu gì. Cậu chỉ biết thầy bảo chém thì cứ chém thôi. Okita không phải là người ngu ngốc, nhưng trong một số chuyện, cậu lại lười biếng đến kinh ngạc, hoàn toàn không muốn động não.
"Nếu giờ đuổi theo, có lẽ vẫn kịp," Trương Hằng nhắc nhở.
"Hả?" Lúc này, đầu óc Okita lại xoay rất nhanh. "Anh muốn Juzumaru Tsunetsugu, mà thanh kiếm đó được cho là đang ở trong tay Nakamura Hanjirō. Vậy, Nakamura Hanjirō đang bảo vệ Takasugi Shinsaku sao?"
"Đúng vậy. Đuổi theo Takasugi Shinsaku, chúng ta có thể đạt được điều mình muốn," Trương Hằng cuối cùng cũng đưa ra điều kiện hợp tác.
Okita Sōji trợn tròn mắt: "...Tôi nói này, anh có gan to quá rồi đấy. Người bình thường khi bị phục kích ám sát, đều nghĩ cách nhanh chóng thoát hiểm. Còn anh thì hay thật, không những không chạy, mà còn muốn giết ngược lại."
"Nếu chỉ có một mình, giờ này tôi đã chạy mất rồi. Nhưng có thêm cậu, thì vẫn có tỷ lệ thành công nhất định. Tuy nhiên, cậu phải quyết định nhanh lên, nếu không Takasugi Shinsaku sẽ chạy xa mất," Trương Hằng hiếm khi thành thật một lần.
"Anh còn chẳng sợ nguy hiểm, vậy tôi, đội trưởng đội một của Shinsengumi, lại càng không có lý do gì để lùi bước!" Okita Sōji có tâm tính của một thiếu niên, không chịu thua kém người khác. Hơn nữa, sau khi chứng kiến kiếm pháp của Trương Hằng tối nay, cậu vừa thán phục vừa được khơi dậy ý chí hào hùng.
Thế là hai người đổi hướng, không chạy ra cổng chính nữa mà chuyển sang giết về phía cổng bên.
Hành động của họ lập tức thu hút sự chú ý của mọi người trong quán trà, và thực sự làm kinh ngạc không ít người! Đặc biệt là những samurai của hai phiên Chōshū và Satsuma ở lại để chặn hậu.
Vị samurai lớn tuổi dẫn đầu không còn vẻ mặt hiền lành, giỏi xã giao như trước nữa, trong mắt ông ta bùng lên ngọn lửa giận dữ.
"Khốn kiếp! Đáng ghét! Hai tên này không coi chúng ta ra gì cả!"
Vừa hét lên, ông ta vừa giơ kiếm xông về phía Trương Hằng và Okita. Các samurai khác cũng theo sau, miệng không ngừng mắng chửi.
"Đến đúng lúc lắm!" Thấy vậy, Okita lại hoàn toàn phấn khích.
Kể từ trận chiến ở Ikedaya, đã lâu rồi cậu ta không được chiến đấu sảng khoái như tối nay. Dù đã đánh rất lâu, nhưng sự tiết adrenaline khiến cậu ta hoàn toàn quên đi nỗi đau và mệt mỏi trên cơ thể, chỉ cảm thấy thanh kiếm trên tay chưa bao giờ nhẹ nhàng như lúc này.
Hiện tại, cậu ta đang ở đỉnh cao phong độ!
Thấy đối thủ tự dâng mình đến, Okita Sōji tự nhiên cũng không khách sáo, trực tiếp dùng chiêu "Hiraseigan" (Bình Thanh Nhãn) một biến chiêu ba đoạn của kiếm pháp đâm ngang. Lưỡi đao rủ xuống, hơi nghiêng về phải, rồi từ tư thế đó bất ngờ ép xuống, đỡ gọn nhát kiếm tấn công của đối phương. Sau đó, cậu ta đột ngột giơ tay, chém xuống với tốc độ nhanh như chớp. Lúc này, trước người đối phương hoàn toàn trống trải, cứ như thể ông ta tự dâng đầu mình lên để chịu chém vậy.
Vị samurai lớn tuổi cũng là người dày dặn kinh nghiệm chiến đấu, từng đối mặt với đủ loại kẻ thù. Mặc dù biết hai người trước mặt rất lợi hại, nhưng ông ta cũng khá tự tin vào võ nghệ của mình. Chỉ cần chống đỡ được vài đòn tấn công đầu tiên, thì đồng đội phía sau sẽ kịp xông lên, áp lực của ông ta sẽ giảm đi rất nhiều. Dù không dễ giành chiến thắng, nhưng ít nhất cũng không thua.
Thế nhưng, tính toán của ông ta dù tốt đến đâu, thực tế lại tàn khốc hơn nhiều. Ông ta thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ người thanh niên kia ra đòn như thế nào, thì cổ đã trúng một nhát. Thế giới trong mắt ông ta bắt đầu xoay tròn, câu hỏi cuối cùng trong lòng ông là tại sao những cái cây trong vườn lại mọc ngang.
Hạ gục được một đối thủ, nhưng Okita Sōji không hề vui mừng nhiều. Bởi vì Trương Hằng ở phía bên kia cũng gọn gàng hạ gục một kẻ địch. Lần này, hai người cùng lắm chỉ coi là hòa. Hơn nữa, kẻ vừa bị cậu ta giết tên là gì cũng không biết, chắc cũng chỉ là một vai phụ.
"Lại đây! Lại đây!!!" Okita xoa hai tay vào nhau, tiếp tục tìm kiếm con mồi tiếp theo.
"Đừng quên chính sự," thấy Okita hăng máu chiến đấu, Trương Hằng không nhịn được nhắc nhở.
"Anh nói đúng, chỉ khi diệt trừ Takasugi Shinsaku, thiên hạ mới có thể yên bình một thời gian," Okita Sōji cũng rất dễ bảo. Hai người lại xông vào chiến đấu một lúc, đánh bại những samurai ở lại chặn hậu. Lực lượng vũ trang của phe Tôn hoàng còn lại trong quán trà ngày càng ít đi, cho đến khi không còn đủ sức cản bước hai người.
Trương Hằng giải quyết một kẻ địch gần mình nhất, sau đó chạy đến cổng bên, ngẩng đầu nhìn ra ngoài một lát rồi nhanh chóng rụt đầu vào.
Tiếng súng nổ!
Tuy nhiên, lần này, samurai của phiên Satsuma nấp trong con hẻm còn chưa kịp rút kiếm thì đã bị Trương Hằng đang lao tới cắt cổ. Okita theo sát sau, hất văng hai tên bám đuôi như ruồi nhặng. Khuôn mặt hắn đỏ bừng vì vận động quá sức, và chẳng nén được cơn ho dữ dội.
"Ổn chứ?" Trương Hằng không quên rằng cậu bé bên cạnh mình cũng bị bệnh lao phổi giống như Takasugi Shinsaku, chỉ là tình trạng của Okita Sōji tốt hơn một chút mà thôi.
"Không sao đâu, căn bệnh cũ ấy mà, từ nhỏ đã thế rồi. Nghỉ một lát sẽ ổn." Okita Sōji tỏ vẻ thản nhiên không quan tâm. Nói xong, cậu ta còn không quên bổ sung: "Không nghỉ cũng không sao, đuổi người quan trọng hơn."
Trương Hằng không phản đối: "Cậu nghỉ một lát đi, đúng lúc tôi cũng cần xác định vị trí của nhóm người đó." Nói rồi, cậu trèo lên mái nhà một ngôi nhà phố bên cạnh, từ trên cao tìm kiếm Takasugi Shinsaku và Nakamura Hanjirō. Chẳng mấy chốc đã có thu hoạch. Hai nhóm samurai đã chạy thoát khỏi quán trà chia làm hai đường, một nhóm đi về phía Tây, một nhóm đi về phía Đông.
Takasugi Shinsaku hẳn đang ẩn mình trong một trong hai nhóm ấy.


1 Bình luận