Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu ngốc chiêu - 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 10 : Bakumatsu Kyoto (Đặc biệt)

Chương 36 : Gửi Gắm

0 Bình luận - Độ dài: 1,412 từ - Cập nhật:

Võ đường Koyama bây giờ đã khác xưa, môn sinh đông hơn nhiều, lại được Trương Hằng khích lệ, nên không ít người sáng sớm đã đến luyện tập. Thành thử, chỉ cách một bức tường, Trương Hằng cũng bị ép tập thói quen ngủ sớm dậy sớm.

Khi Koyama Akane tìm đến thì cậu vừa rửa mặt xong, chuẩn bị đi chạy bộ buổi sáng, kết quả bất ngờ nghe tin Okita Sōji ghé thăm.

Xét đến việc Okita bệnh tình đã vào giai đoạn cuối, Trương Hằng vốn chẳng còn ôm hy vọng gì cho một trận tỷ thí. Cậu thậm chí nghi ngờ cơ thể Okita liệu có gắng gượng nổi một trận giao đấu hay không. Dù bản thân đang kẹt ở ngưỡng từ lv3 sang lv4, không tìm thấy cách nào đột phá, cậu cũng chẳng muốn lấy sinh mệnh Okita ra làm vật hiến tế.

Thế nhưng khi tận mắt nhìn thấy Okita Sōji, cậu lập tức hiểu rằng, dù có nói gì thì đối phương cũng sẽ không bỏ cuộc.

Kết quả, hai người cuối cùng đứng đối mặt trong sân nhỏ nhà Trương Hằng. Đó là yêu cầu của cậu bất kể thắng bại ra sao, Trương Hằng không muốn công khai kết quả trận chiến này.

Okita Sōji nhận thanh kiếm gỗ từ tay Koyama Akane, nhưng không vội cởi thanh katana ra. Cậu ta nhìn thẳng vào mắt Trương Hằng: "Trước khi bắt đầu, tôi có vài điều muốn hỏi anh Abe."

"Xin mời." Trương Hằng đáp.

"Anh hiện tại có cùng phe với những người của phiên Satsuma, Choshu không?" Không ai ngờ câu hỏi đầu tiên của Okita Sōji lại khiến không khí trở nên căng thẳng.

Koyama Akane lo lắng, định nói gì đó nhưng bị Trương Hằng ngăn lại. Cậu gật đầu, thừa nhận: "Phải."

"Quả nhiên," Okita Sōji nói, vẻ mặt có chút kỳ lạ, không tức giận hay thất vọng, mà như vừa trút được gánh nặng. "Tôi đã nghe tin đồn tương tự. Nghe nói phó cục trưởng của Mimawarigumi đã chết dưới tay anh."

"À, có chuyện đó," Trương Hằng nói. "Vậy hôm nay cậu đến là để trả thù cho họ sao?"

"Không. Tuy việc chúng tôi làm cũng giống Mimawarigumi, nhưng quan hệ chẳng mấy thân thiết. Hơn nữa tôi cũng không phải kiểu người như Cục trưởng, trong mắt không dung nổi một hạt cát. Thời thế đã thay đổi. Tướng quân đã trả lại quyền lực cho Thiên hoàng, nhưng phe đối địch vẫn rất hung hăng. Không ai biết tương lai sẽ ra sao. Gần đây, mọi người đều rất lo lắng. Nhiều người đã bắt đầu nghĩ đến đường lui, nhưng vì những quy định nghiêm khắc của cục trưởng, không ai dám nói ra. Nhưng trong thâm tâm, nhiều người đã dao động cả rồi," Okita Sōji dừng lại một chút. "Tôi cũng muốn tìm một người ở phe Tôn Vương để nói chuyện. Vì anh Abe có quan hệ với họ, đó là điều rất tốt. Bởi vì tôi tin rằng anh Abe là người đáng tin cậy."

"Nếu có điều gì cần giúp đỡ, cứ nói với tôi. Cậu muốn rời Shinsengumi sao?" Trương Hằng hỏi.

Okita mỉm cười: "Với tình trạng của tôi bây giờ, ở đâu thì có gì khác nhau? Bản thân tôi vốn chẳng mấy quan tâm đến chuyện chính trị, nhưng chiếc áo này tôi đã mặc đã lâu, cũng quen rồi. Tại sao phải tốn công cởi ra vào những ngày cuối đời?"

Trương Hằng im lặng, chờ Okita Sōji nói tiếp.

"...Trên đời này, có hai người tôi lo lắng nhất. Một là chị gái tôi, Okita Mitsu. May mắn là chị ấy đã yên bề gia thất. Người còn lại là cục trưởng Kondo. Tôi được ông ấy mang đến Kyoto, từ đó đến nay vẫn nhờ ông ấy và Hijikata chăm sóc. Nhưng tôi hiểu tính cách của ông ấy. Ông ấy rất bướng bỉnh đã quyết thì không đổi. Nếu chính phủ mới được thành lập, ông ấy sẽ không chịu khuất phục trước những kẻ phản loạn. Vì vậy, Cho nên thỉnh cầu này của tôi, e rằng không dễ thực hiện."

Okita Sōji thở dài. "Nếu tình hình thực sự trở nên tồi tệ, tôi hy vọng trong điều kiện cho phép, anh Abe có thể giúp đỡ cục trưởng Kondo. Với những mối quan hệ của anh bên đó, ít nhất hãy giúp ông ấy sống sót trở về quê nhà, làm một người nông dân cũng được."

Trong Shinsengumi, có lẽ Okita là người ít để tâm đến chính trị nhất, nhưng cậu ta lại thấu hiểu hơn bất kỳ ai. Lo lắng ấy hoàn toàn có lý, thậm chí có thể nói trúng ngay trọng tâm.

Với một người biết rõ lịch sử như Trương Hằng, cậu hiểu quá rõ kết cục của Kondō Isami. Vì nhiều nguyên nhân mà Kondō không tham dự trận Toba Fushimi, nhưng sau đó ông vẫn một mực trung thành với Mạc phủ, quay lại Edo. Trong trận Kōshū-Katsunuma, ông thua dưới tay tân chính phủ và Shinsengumi cũng tan rã. Dù vậy Kondō Isami dẫn những người còn lại tiếp tục chống cự, nhưng sau đó bị vây bắt ở Nagareyama và bị chém đầu.

Trương Hằng suy nghĩ một lát rồi quyết định nói thật:

"Chuyện này tôi chỉ có thể hứa sẽ cố gắng, nhưng không thể đảm bảo với cậu điều gì."

Thực tế, khi Kondō chết là tháng Tư năm sau, lúc ấy Trương Hằng đã rời khỏi phó bản này. Suốt dạo gần đây cậu bận rộn, cũng chưa kịp dùng cơ hội "thêm một vòng chơi" để quay lại quá khứ. Cậu thậm chí không rõ rời đi rồi, thế giới này sẽ diễn biến thế nào.

Tuy nhiên, cậu có thể tìm cách liên hệ với chính phủ mới để cứu Kondo Isami. Dĩ nhiên, với tính cách của ông ấy, dù có thoát chết, ông ấy cũng sẽ không trở về làm nông dân như Okita Sōji nói. Sẽ còn có trận chiến Ezo, và Chiến tranh Tây Nam.

Nhưng chí ít, cậu có thể thử đi thông trước vài mối quan hệ, xem có giữ nổi Kondō không. Tuy vậy, với tính khí của ông ta, cho dù may mắn sống sót, e cũng chẳng chịu ở yên làm nông dân như Okita mong muốn. Phía trước còn chiến sự Hokkaidō (Cộng hòa Ezo), rồi cả cuộc chiến Tây Nam...

Dẫu vậy, chỉ cần cứu Kondō một lần, xem như cậu đã thực hiện lời hứa. Sau đó ông ta muốn tự tìm đường chết, thì chẳng còn liên quan đến Trương Hằng nữa.

Okita Sōji thở phào nhẹ nhõm. "Vậy là đủ rồi. Tôi không cần anh Abe thề thốt gì cả. Tôi chỉ muốn ra đi mà không còn vướng bận. Cuối cùng, còn một việc nữa muốn nhờ anh Abe."

Vừa nói, cậu ta vừa tháo thanh kiếm đeo ở hông, vuốt ve lưỡi kiếm, ánh mắt trở nên dịu dàng. "Thanh kiếm này tên là Kikuichimonji Norimune, được rèn bởi thợ rèn Ichimonji Norimune ở Bizen. Nó đã bảy trăm tuổi, là người bạn già của tôi. Tiếc là giờ tôi đã không còn sức để vung kiếm nữa. Duyên phận giữa chúng tôi đã cạn. Tôi muốn tìm một nơi thuộc về nó. Và anh là người thích hợp nhất. Tôi tin rằng trong tay anh, nó sẽ lại tỏa sáng rực rỡ."

Trương Hằng có chút ngạc nhiên. Kikuichimonji Norimune, tuy không nằm trong Ngũ Đại Danh Kiếm, nhưng danh tiếng của nó ở thế hệ sau không thua kém gì. Đây là một trong những thanh kiếm hàng đầu của Nhật Bản. Sau này, có tin đồn chủ nhân của thanh kiếm này là Okita Sōji, nhưng không có nhiều người tin. Vậy mà giờ đây, chính tay Okita Sōji trao nó cho cậu. Okita Sōji.

Việc Okita Sōji đến võ đường Koyama tìm Trương Hằng hôm nay cũng có một chút ý nghĩa của việc lo hậu sự. Cậu ta có lẽ cảm nhận được rằng thời gian của mình không còn nhiều, nên muốn cháy hết mình một lần cuối. Vừa là để trả ơn Trương Hằng, vừa là để nói lời tạm biệt với thế giới này, với tư cách là một samurai.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận