Tập 10 : Bakumatsu Kyoto (Đặc biệt)
Chương 26 : Gion Đêm Nở Hoa (五)
0 Bình luận - Độ dài: 1,503 từ - Cập nhật:
"Đừng chém, là tôi đây!"
Trong màn đêm, một giọng nói vang lên bên tai Trương Hằng.
Nhờ ánh lửa đang dần bùng lên từ nhà kho chứa củi, Trương Hằng đã nhìn rõ khuôn mặt trẻ tuổi của Okita Sōji. Cậu ta ho khan hai tiếng, chém ngã một kẻ thù trước mặt, rồi đứng tựa lưng vào Trương Hằng, mở miệng trấn an: "Đừng lo, người của chúng tôi sẽ đến ngay thôi."
"Đừng nói dối nữa," Trương Hằng nhàn nhạt đáp: "Cậu đã hét lớn ở ngoài cửa như vậy, cứ như sợ người khác không biết Kondō Isami đang ở phía sau. Cậu nghĩ họ sẽ tin sao?"
Okita Sōji gãi đầu: "Thật sự bọn họ không tin à?"
"Nếu họ thực sự tin thì đã không để cậu dễ dàng xông vào thế này," Trương Hằng kiên nhẫn phân tích cho người bên cạnh. "Giờ đây, họ rõ ràng muốn bao vây và tiêu diệt cả hai chúng ta ở đây."
"À, xin lỗi, nói dối không phải sở trường của tôi," Okita vẻ mặt đầy hối lỗi: "Tôi nhận được tin mật báo có một đám người khả nghi đang họp mặt ở đây, rồi thấy anh cũng ở trong đó nên lo lắng cho sự an nguy của anh, đành xông vào trước. Quân tiếp viện thì... quả thực tôi chưa kịp thông báo."
Trong lúc hai người đang trò chuyện, Trương Hằng nhìn thấy thứ mà bà chủ quán ở gần đó đang cầm trên tay, sắc mặt cậu hơi đổi, nói với Okita Sōji: "Chạy!"
"Hả?"
Okita Sōji không hiểu vì sao Trương Hằng lại muốn tiếp tục chạy trốn. Giờ hai người liên thủ, dù chưa chắc đã đánh lại được đám đông này, nhưng áp lực đã giảm đi rất nhiều so với lúc chiến đấu một mình. Chẳng có lý do gì để tách ra cả. Thế nhưng, thấy Trương Hằng không màng đến những nhát kiếm đang chém tới, lăn mình xuống đất, Okita Sōji với giác quan nhạy bén của một đệ nhất cao thủ Shinsengumi cũng đã cứu sống chính mình, cúi người tránh được một viên đạn từ bà chủ quán.
Khi bà ta cúi đầu loay hoay nhồi thuốc súng và đạn vào nòng, Trương Hằng bật dậy từ mặt đất, lao thẳng về phía ấy.
Tuy nhiên, có vẻ bà chủ quán có địa vị không thấp trong quán trà, ít nhất không phải hạng tử sĩ có thể bị bỏ rơi tùy tiện. Vì vậy, thấy Trương Hằng xông tới, ngay lập tức có rất nhiều geisha và người hầu xông ra che chắn trước mặt bà ta.
Trương Hằng biết đây là khoảnh khắc sinh tử. Cậu không muốn bà ta nạp đạn xong và có cơ hội bắn phát thứ hai, vì thế cậu quyết định từ bỏ hoàn toàn phòng thủ, dồn toàn lực tấn công, sử dụng Nhất Niệm Vô Tưởng Trảm mạnh nhất của Nhị Thiên Nhất Lưu, thanh katana trong tay chĩa thẳng về phía trước, không còn đường lui.
Đường hẹp gặp nhau! Lúc này là lúc so tài về dũng khí và sự quyết đoán.
Hai geisha lao đến trên đường đã bị cậu chém đứt cổ, cơ thể loạng choạng, ngã xuống vạt hoa đỏ thẫm. Nhưng ngay sau đó, những người khác lại thế chỗ, không lùi một bước nào. Mỗi bước Trương Hằng tiến lên đều phải đẩy lùi áp lực chồng chất. Máu đã thành dòng dưới chân, còn căn nhà kho phía sau cũng đã bùng cháy dữ dội.
Ánh lửa và màu máu đan xen, khiến khu vườn nhỏ này giống như địa ngục.
Trong suốt quá trình đó, bước chân của Trương Hằng vẫn không hề thay đổi, tựa như nhịp trống của tử thần giáng xuống mỗi người.
Cuối cùng, phe quán trà đã dao động trước. Tử sĩ không có tình cảm, không biết sợ hãi là gì, nhưng bà chủ quán, chỉ là một con người bình thường, vẫn biết sợ hãi. Sự tấn công dồn dập của Trương Hằng đã khiến bà ta bối rối, làm đổ ra không ít thuốc súng. Điều thực sự khiến bà ta nảy sinh ý định rút lui chính là Okita Sōji, người cũng đang xông về phía bà ta.
Bà chủ quán cuối cùng quyết định rút về một nơi an toàn hơn để nạp đạn. Nhưng sự rút lui này đã tạo ra một lỗ hổng trong đội hình phòng thủ hoàn hảo. Dù chỉ là một cơ hội nhỏ nhoi và thoáng qua.
Nhưng trong mắt những cao thủ như Trương Hằng và Okita Sōji, nó đủ để quyết định thắng bại của trận chiến này.
Không hề có bất kỳ sự bàn bạc trước nào, Trương Hằng đột nhiên ném thanh wakizashi trong tay, ghim một người hầu phục vụ cạnh bà ta xuống đất. Cùng lúc đó, Okita cũng bùng nổ, liên tiếp chém hạ hai người trước mặt. Cảm nhận được mối đe dọa, bà chủ quyết định thay đổi hướng chạy trốn, nhưng chỉ một thoáng do dự đó, nhưng sự chậm trễ ấy đã khiến Trương Hằng ập đến.
Mặc dù những tử sĩ ra sức bảo vệ chủ nhân và không sợ chết, nhưng trước khoảng cách sức mạnh quá lớn, họ không thể làm gì nhiều hơn. Trương Hằng mặc kệ hai lưỡi kiếm chém vào ngực mình, vì ngay giây sau, chủ nhân của chúng đã bị cậu gạt phăng, gục ngã trong mưa máu. Hai nhát chém chỉ cắt rách phần da thịt, khiến máu loang đỏ áo cậu, càng làm cậu trông như ác quỷ cuồng bạo.
Khoảnh khắc tiếp theo, Trương Hằng cuối cùng đã đứng trước mặt bà chủ quán.
Có lẽ vì quá kinh hãi, bà ta thậm chí đã quên rằng mình còn chưa nạp đủ thuốc súng và đạn. Bà ta giơ khẩu súng hỏa mai lên, như thể nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, cố gắng bóp cò về phía Trương Hằng, nhưng họng súng chỉ có một làn khói trắng nhỏ bốc lên.
Ngay sau đó, đầu bà ta lìa khỏi cổ. Dù lớp phấn trang điểm dày thế mấy cũng không che giấu nổi vẻ kinh hoàng đóng băng trên gương mặt.
"Tuyệt vời! Chúng ta cùng nhau xông ra thôi nào!!!" Okita reo lên, tinh thần bừng sáng.
Mặc dù vẫn còn khá nhiều tử sĩ trong quán trà, nhưng với cái chết của bà chủ quán, không còn ai chỉ huy, sức chiến đấu của họ đã giảm đi đáng kể. Đây là cơ hội tốt để đột phá vòng vây.
Tuy nhiên, ánh mắt của Trương Hằng lại nhìn về một hướng khác. Có lẽ nghe thấy danh tiếng của Shinsengumi và Kondō Isami, những phiên sĩ của phe Tôn hoàng tụ tập ở đây tối nay đã bắt đầu rút lui một cách có trật tự.
Họ đi ra bằng cổng bên. Trong số đó, quan trọng nhất đương nhiên là Takasugi Shinsaku và thương nhân người Pháp Gabriel. Ngoài ra, một số samurai đã không đi theo mà giơ kiếm xông về phía Trương Hằng và Okita Sōji.
Trương Hằng biết tối nay là cơ hội tốt nhất để có được Juzumaru Tsunetsugu. Takasugi Shinsaku và Nakamura Hanjirō hành tung bí ẩn, hiếm khi lộ mặt. Đặc biệt, nếu chuyện tối nay bị bại lộ, Takasugi Shinsaku chưa chắc đã còn ở lại Kyoto đầy rẫy nguy hiểm này. Nếu Nakamura Hanjirō bảo vệ ông ta quay về phiên Chōshū, Trương Hằng đoán rằng mình sẽ rất khó để lấy được thanh danh đao này.
Tuy nhiên, Trương Hằng không hành động bừa bãi. Cậu nhanh chóng đánh giá thể trạng hiện tại của mình trong đầu, cân nhắc tỷ lệ thành công và rủi ro của việc đoạt kiếm.
Okita Sōji lau máu trên mặt, cũng nhìn theo ánh mắt của Trương Hằng. Khuôn mặt cậu ta lộ vẻ kỳ lạ: "Có phải anh có ân oán gì với các võ sĩ phiên Chōshū không?"
"Không có ân oán gì cả. Tôi chỉ muốn Juzumaru Tsunetsugu thôi," Trương Hằng thản nhiên đáp, không hề giấu giếm.
Trong mắt Okita Sōji thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc. Trước đó, cậu ta đã không nói hết lời. Khi xông vào cứu Trương Hằng, cậu ta cũng đã từng nghi ngờ mối quan hệ giữa Trương Hằng và phe Tôn hoàng. Dù sao, hai người chỉ mới gặp nhau một lần ở Kiyomizu-dera. Hijikata thường nói biết người biết mặt không biết lòng, huống chi là hai người tương đối xa lạ.
Nhưng vấn đề này đã được giải quyết khi cậu ta xông vào và thấy Trương Hằng đang chiến đấu kịch liệt với những tử sĩ kia. Thế nhưng, Okita Sōji không thể ngờ rằng lý do Trương Hằng xuất hiện ở đây tối nay lại chỉ vì một thanh kiếm?!


0 Bình luận