Tập 10 : Bakumatsu Kyoto (Đặc biệt)
Chương 32 : Hoa nở không kết trái
0 Bình luận - Độ dài: 1,631 từ - Cập nhật:
Mặc dù đã mất đi hai ngón tay và kết cục gần như đã định, nhưng Nakamura Hanjirō không hề có ý định nhận thua. Ông ta chọn chiến đấu đến hơi thở cuối cùng, để bảo toàn tôn nghiêm của một samurai.
Là một cao thủ hàng đầu của thời Mạc mạt, một khi đã quyết tâm chết, sức chiến đấu bùng phát là vô cùng kinh người.
Nakamura Hanjirō vứt bỏ mọi tạp niệm trong lòng. Từng nhát đao đều mang lối đánh liều mạng, lấy tổn thương đổi tổn thương. Cũng nhờ vậy mà phần nào bù đắp được khuyết điểm khi phải dùng tay trái cầm đao, đưa uy lực cương mãnh của Jigen-ryu phát huy đến cực hạn.
Tuy nhiên, Trương Hằng vẫn luôn nắm thế chủ động. Cùng với thời gian, vết thương trên người Nakamura Hanjirō ngày càng nhiều.
Không chỉ ngực, bụng, tay, mà ngay cả cổ cũng dính một nhát kiếm. Ông ta dùng một tay cố ép chặt vết thương để ngăn máu tuôn ra, tay kia vẫn điên cuồng vung kiếm, nhưng sức lực càng lúc càng suy yếu. Cuối cùng, khi Trương Hằng một lần nữa bổ nhát chém vào ngực, Nakamura thẳng lưng ngã xuống, không cam lòng buông bỏ. Ông còn gắng cắm thẳng Juzumaru Tsunetsugu xuống đất, muốn níu chút hơi tàn để đứng dậy thêm lần nữa.
Trương Hằng bước đến, cắm thanh wakizashi vào sau lưng Nakamura Hanjirō, giúp vị sát thủ này hoàn toàn được giải thoát.
Sau đó, cậu thở phào nhẹ nhõm, rồi rút thanh Juzumaru Tsunetsugu ra khỏi mặt đất.
Chuỗi hạt niệm châu quấn quanh chuôi kiếm có cảm giác mát lạnh khi cầm vào, giúp làm dịu dòng máu đang sôi sục của Trương Hằng.
Cậu cúi xuống quan sát kỹ lưỡi kiếm: trải qua trận ác chiến kéo dài, thế mà thanh Juzumaru gần như chẳng sứt mẻ. Ngược lại, hai thanh kiếm cậu dùng trước đó thì đã chi chít thương tích, không còn mảnh thép nào nguyên vẹn, nếu trận chiến còn kéo dài e rằng đã gãy vụn cả rồi.
Trương Hằng nhìn thêm một lúc rồi cắm Juzumaru Tsunetsugu trở lại vỏ.
Đến đây, nhiệm vụ của cậu trong phó bản này đã hoàn thành được một nửa: tìm được một thanh danh đao cùng đẳng cấp với Mikazuki Munechika. Việc kế tiếp chỉ là tiếp tục rèn luyện kiếm pháp, đồng thời thử xem có cơ may tìm thêm được lưỡi kiếm nào quý hơn không.
Trận chiến ở Gion cuối cùng đã kết thúc. Trương Hằng không biết tình hình của Okita Sōji bên kia như thế nào.
Thực ra, việc Takasugi Shinsaku có chết hay không cậu chẳng mấy bận tâm. Mạc phủ hay phe Tôn hoàng, ai thắng ai thua đối với cậu cũng không có gì khác biệt. Huống chi, Mạc phủ lúc này đã suy yếu, không thể vực dậy được bằng sức mạnh của một người. Ngay cả khi Takasugi Shinsaku chết ở đây tối nay, vẫn còn Ōkubo Toshimichi, Saigō Takamori và những người khác. Khả năng cao vẫn không thể ngăn cản "Đại Chính Phụng Hoàn" và trận chiến Toba-Fushimi sau này.
Lý do Trương Hằng đưa ra mồi nhử mà Shinsengumi không thể từ chối này chỉ là để Okita Sōji giúp cậu đoạt kiếm. Giờ đây, mục tiêu đã thành, lẽ ra mọi chuyện với Trương Hằng cũng nên kết thúc. Thế nhưng, nghĩ lại việc tối nay đã cùng Okita Sōji kề vai chiến đấu, nếu cậu ta không ra tay, cậu chỉ có thể chọn cách bỏ chạy trong sân, và không thể nào lấy được Juzumaru Tsunetsugu.
Bởi vậy, Trương Hằng vẫn quyết định đi tìm cậu thanh niên thật thà ấy.
Cuộc chiến đẫm máu vừa xảy ra ở Gion đã thực sự khiến không ít người kinh hoàng. Ánh mắt họ nhìn Trương Hằng đều đầy vẻ sợ hãi. Khi Trương Hằng đi đến, đám đông đều không ngừng lùi lại, sợ rằng kẻ trông như ma vương này không vui sẽ chém luôn cả họ.
. . .
Lần theo dấu vết đến nơi Okita từng giao đấu, Trương Hằng bắt gặp ba thi thể võ sĩ phái phò Mạc nằm la liệt. Tất cả đều là samurai của phe Tôn hoàng, chết trong những tư thế khác nhau, có người thậm chí còn đầu lìa khỏi cổ. Sau đó, Trương Hằng cũng nhìn thấy vệt máu trên mặt đất.
Sau khi được Sherlock Holmes chỉ dạy, việc theo dõi đã trở thành một sở trường của Trương Hằng. Cậu nhanh chóng tái hiện lại những gì đã xảy ra ở đây. Takasugi Shinsaku hẳn đã bỏ chiếc kiệu để đổi lấy thêm thời gian, nhưng sau đó Okita Sōji vẫn đuổi theo.
Trương Hằng vừa chuẩn bị tiếp tục hành trình thì ánh mắt cậu bỗng chạm vào một bóng người xuất hiện trong bóng tối. Cậu không nghe thấy bước chân, chỉ là một bóng đen im lìm, chậm rãi tiến lại gần.
Trương Hằng nhướng mày, tay đặt lên chuôi Juzumaru Tsunetsugu, một phản ứng tự nhiên khi gặp nguy hiểm. Cậu không biết đó là ai, nhưng đã chuẩn bị sẵn sàng đối phó.
"Là ai?" Trương Hằng lên tiếng, giọng trầm thấp và đầy cảnh giác.
Người kia không trả lời, chỉ đứng im trong bóng tối.
Ngay lúc ấy, ánh đèn lồng từ con đường bên cạnh hắt lên, chiếu sáng phần nào khuôn mặt người nọ. Trương Hằng không còn cảm giác căng thẳng nữa khi nhận ra khuôn mặt quen thuộc. Đó là Okita Sōji, người vừa mới tách ra không lâu, và cậu ta có vẻ... mơ màng, như một người mất hồn, ánh mắt trống rỗng.
"Chuyện gì đã xảy ra vậy?" Trương Hằng hỏi, giọng có phần bất ngờ. "Takasugi Shinsaku đã chạy thoát sao?"
Okita không đáp ngay. Cậu vẫn đứng lặng, ánh mắt vẫn vô hồn, như thể đang cố gắng kéo bản thân ra khỏi một cơn ác mộng. Sau một lúc, Okita lẩm bẩm, như thể chỉ nói cho chính mình nghe.
"Không... tôi đã giết ông ta," Okita nói, từng từ như rơi xuống đất. "Tôi đã giết ông ta... ngay trước mặt cô ấy. Tôi đã giết một kẻ chẳng còn chút sức phản kháng nào, ngay trước mặt cô ấy."
Trương Hằng ngớ người, chưa kịp hiểu rõ, rồi hỏi lại: "Cô ấy?"
"Tiểu thư Sayo của phiên Geishu." Cậu nói tiếp, giọng nghẹn lại, không thể giữ được sự bình tĩnh. "Takasugi Shinsaku đã trốn vào nhà cô ấy. Khi tôi đến, cô ấy đang chuẩn bị băng bó vết thương cho ông ta. Tôi... tôi đã mặc kệ lời van xin của cô ấy, giết Takasugi Shinsaku khi ông ta đã bất tỉnh, và còn đánh ngất cha cô ấy, người đã chạy đến can ngăn."
Okita Sōji ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Trương Hằng, đôi mắt tràn ngập đau khổ: "Tôi... có phải đã đưa ra một lựa chọn sai lầm rồi không?"
"..."
Câu hỏi này Trương Hằng cũng khó mà trả lời. Mâu thuẫn giữa phe Tôn hoàng và Mạc phủ là không thể hòa giải. Cuộc đấu tranh của họ sẽ quyết định hướng đi của lịch sử Nhật Bản. Là một thành viên của Shinsengumi, Okita Sōji, dù có không quan tâm đến chính trị đến đâu, cũng rất rõ lập trường của mình.
Tối nay, sau khi đã tốn nhiều công sức và cái giá lớn như vậy, Okita Sōji phải giết bằng được Takasugi Shinsaku. Chỉ có thể nói, cậu ta quá xui xẻo. Vào giây phút cuối cùng, Takasugi Shinsaku lại chạy đến nơi ở của người cậu ta yêu nhất, khiến mối tình còn đang chớm nở này đi thẳng đến lụi tàn.
Nhưng thành thật mà nói, ngay cả khi không có chuyện tối nay, Trương Hằng cũng không lạc quan về mối tình này.
Dù cuộc gặp gỡ giữa hai người có tốt đẹp đến đâu, cũng không thể thay đổi sự thật rằng Okita Sōji là đội trưởng đội một của Shinsengumi. Còn cha của tiểu thư Sayo là người của phiên Geishu, thuộc phe Tôn hoàng, dù thế nào cũng không thể gả con gái cho Okita Sōji, một đao phủ của Mạc phủ. Nếu không, ông ta sẽ đối mặt với bạn bè và người thân như thế nào, và đối mặt với những người đã chết vì sự nghiệp Tôn hoàng dưới tay Mạc phủ ra sao?
Và thân phận của Okita Sōji cũng không thể giấu tiểu thư Sayo cả đời. Vì vậy, Trương Hằng nghĩ, có lẽ kết thúc như vậy cũng tốt. Khi cả hai vẫn còn là những cảm xúc mơ hồ, dùng một cách quyết liệt nhất để đặt dấu chấm hết cho mối tình này.
Giống như phần lớn ái tình nơi nhân thế chỉ có hoa nở, hiếm khi kết trái.
Hương vị cay đắng ấy, chỉ có thể để hai người trong cuộc âm thầm nếm trải.
Dĩ nhiên, sự đau khổ và tan vỡ trong lòng Okita lúc này là điều người khác rất khó hiểu. Trương Hằng có thể cảm nhận rõ nỗi đau và mâu thuẫn của chàng trai vui vẻ ngày nào. Nhưng cậu không nói gì nhiều, chỉ vỗ vai Okita Sōji và nói: "Về đi. Tắm một trận nước nóng, tìm thầy thuốc xem qua. Ngủ một giấc sâu. Sáng mai tỉnh lại, sẽ lại là một ngày mới."
Okita Sōji không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, rồi quay người bước đi, từng bước nặng nề, như mang cả vũ trụ nặng trĩu trên vai.


0 Bình luận