Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu Ngốc Chiêu - 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 10 : Bakumatsu Kyoto (Đặc biệt)

Chương 37 : Pháo hoa đẹp nhất thế gian

0 Bình luận - Độ dài: 1,341 từ - Cập nhật:

Trong sân, cành cây anh đào đã chẳng còn nở hoa, chỉ còn trơ lại một tán lá vàng.

Gió sớm lướt qua, tựa như một trận mưa rơi xuống nhân gian.

Okita Sōji ngẩng mặt, hít sâu một hơi, thưởng thức mùi vị khiến cậu còn luyến lưu nơi thế giới này. Rồi mở mắt, khẽ nói với Trương Hằng: "Tôi bái sư học phái Tennen Rishin-ryū, theo thầy Kondō Shūsuke đời thứ ba. Năm mười chín tuổi đã được ban menkyo kaiden. Sau đó tôi cùng sư huynh Kondō Isami lên Kyōto, gia nhập Shinsengumi, tham gia vụ ám sát cựu cục trưởng Serizawa Kamo, Uchiyama Hikojirō và trận chiến ở quán trọ Ikeda. Ngoài ra còn bao nhiêu nhiệm vụ lớn nhỏ, tôi chẳng nhớ mình đã giết bao nhiêu người. Nhưng kiếm pháp của tôi ngày càng tốt hơn. Sáu tháng trước ở Gion, chúng ta từng kề vai chiến đấu. Nhưng nếu giờ anh vẫn nhìn tôi bằng con mắt ngày đó... thì e là sẽ thiệt thòi."

Okita dừng một thoáng rồi tiếp:

"Trong thời gian bệnh tật, tôi không làm được gì ngoài suy nghĩ vẩn vơ để xoa dịu đau đớn. Nhưng tôi nghĩ nhiều nhất vẫn là kiếm pháp. Tôi đã hồi tưởng lại hầu như mọi trận chiến trước kia, nghiền ngẫm xem mình có thể tiến bộ ở đâu, rồi lại dành thêm nhiều tháng điều dưỡng thân thể. Vì vậy, tôi không nói dối. Bây giờ là trạng thái tốt nhất cả về tinh thần lẫn thể chất của tôi."

"Trùng hợp, gần đây tôi cũng bận rộn trau dồi bản thân." Trương Hằng gật đầu. "Có vẻ chúng ta có thể cùng nhau kiểm chứng những gì mình đã học được trong thời gian qua."

"Xin được thỉnh giáo."

Okita Souji nói xong, giơ kiếm gỗ, vào thế chuẩn bị.

Ngay lập tức, khí chất của cậu ta thay đổi hoàn toàn đổi khác. Không còn chút tử khí, mà bừng dậy một sức sống tràn trề, rực rỡ đến nỗi gần như khiến người ta quên đi người này đã bị bệnh tình hành hạ. Nếu Nakamura Hanjiro giống như một con hổ xuống núi, thì Okita Sōji lúc này giống như một vầng trăng sáng treo trên bầu trời đêm.

Bóng cậu rơi xuống dòng nước, trông như có thể chạm vào, nhưng lại ở rất xa.

"Xin cẩn thận, anh Abe." Okita Souji nói xong, thanh kiếm gỗ đã nằm ở bên sườn, chân bắt đầu di chuyển, nhẹ tựa hồ điệp trong hoa, chớp mắt đã ở trước mặt Trương Hằng, thanh kiếm gỗ nhanh hơn cả bước chân, chém xuống.

Trương Hằng vẫn đứng yên, nhưng mắt cậu luôn dõi theo đôi tay của Okita Souji.

Khi thanh kiếm chém xuống, cậu đã chặn được.

Nhưng ngay sau đó thanh kiếm của Okita Souji đã biến mất khỏi tầm mắt cậu.

Chỉ một khoảnh khắc sau, thanh kiếm gỗ lại xuất hiện, gõ chính xác vào sống kiếm của cậu.

Kiếm gỗ trong tay Trương Hằng chùng xuống. Okita Souji không bỏ lỡ cơ hội, tấn công thẳng vào ngực Trương Hằng. Nhưng Trương Hằng vẫn bình tĩnh. Thân pháp được rèn luyện giữa những con sóng biển đã cứu cậu một lần nữa. Cậu nghiêng người, tránh được cú đâm.

Nhưng đó chỉ là khởi đầu.

Okita Souji, sau khi giành được thế chủ động, tấn công dồn dập, những cú chém của cậu ta ngày càng khó lường, gió kiếm cuốn bay lá rụng như một bản giao hưởng rực rỡ.

Trương Hằng cảm nhận rõ: Okita không hề khoác lác. Từ trận Gion đến nay, quả thực đã bước lên một tầm cao khác. Nếu người trước mặt cậu ta lúc này là Nakamura Hanshirō, có lẽ đã không chống đỡ nổi quá hai mươi chiêu. Mà với tình trạng bệnh tật hiện nay, việc đó gần như là điều không tưởng.

Phải nói, quả không hổ danh là một kiếm khách thiên tài đã nhận được Menkyo Kaiden năm mười chín tuổi. Trương Hằng rất tò mò, nếu chẳng yểu mệnh, người được mệnh danh là "Thiên đao" thời Mạc Phủ này liệu sẽ đi xa đến mức nào?

Đáng tiếc, câu hỏi này đời đời vô vọng.

Nhưng may mắn là vào những giây phút cuối cùng của cuộc đời, đã có hai người được tận mắt chứng kiến vũ điệu tuyệt thế cuối cùng của một cao thủ vô song.

Ngay từ khi hai thanh kiếm va chạm, Koyama Akane đã lặng người, nín thở. Với một người tu kiếm đạo như cô, không gì trên đời có thể rực rỡ hơn cảnh tượng trước mắt.

Hai kẻ có lẽ là đỉnh cao kiếm khách đương thời, cùng nhau hiến dâng một trận đấu, không ầm vang đất trời, nhưng đủ để chạm thẳng đến linh hồn. Về sau, dù Akane đã thành cao thủ một phương, mỗi lần nhớ lại trận này, cô vẫn còn học hỏi được nhiều điều.

Sau trận chiến ở Gion, Trương Hằng đã gần như quên mất cảm giác bị áp lực khi giao đấu.

Đây là khoảng cách về thiên phú sao?

Trong khi cậu còn miệt mài khiêu chiến các võ đường Kyoto để tiến bộ từng chút, thì Okita đã âm thầm vượt lên. Ai mà biết được cậu trai trẻ này khi bị bệnh tật giày vò, lại có thể ngộ ra được những điều chỉ có ở giữa sự sống và cái chết. Bây giờ, hai người lại đứng cùng một vạch xuất phát.

Trên đời, sung sướng nhất là khi gặp được đối thủ xứng tầm, bạn rượu tri kỷ.

Không cần lời nói, Trương Hằng và Okita Souji đều có thể cảm nhận được ý chí của nhau. Đây là một cảnh giới rất huyền diệu.

Mắt Okita Souji sáng lên như những vì sao trên trời. Cậu ta nở một nụ cười rạng rỡ, hồn nhiên, đã lâu không xuất hiện.

Và đối lập với hắn, Trương Hằng lại nhắm mắt. Bài học tu tâm mà Koyama Akane đã dạy, mà cậu từng nghĩ là vô dụng, lúc này lại hiện lên trong tâm trí.

Đối diện, Trương Hằng bước vào trạng thái "giữ vững bản tâm" mà Koyama Akane từng dạy. Khoảnh khắc này, cậu nhắm mắt, nhưng bốn giác quan còn lại lại trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết.

Tâm di chuyển, kiếm theo sau, một thế thủ vững như núi trước những đòn kiếm rực rỡ như sao trời của Okita.

Không hay biết từ lúc nào, lệ đã lăn dài nơi khoé mắt Koyama Akane. Chỉ vì được chứng kiến cảnh tượng đẹp nhất nhân gian. Bởi sâu thẳm trong loài người, ai cũng khát khao cái đẹp.

Cô thấy rõ, cả Trương Hằng lẫn Okita đều không còn giữ lại gì cho mình. Trong trận này, cả hai hiến dâng toàn bộ.

Nhất là Okita. Cậu đang chiến đấu bằng cách thiêu rụi bản thân, chỉ để bùng lên ánh pháo hoa chói loà trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

Trương Hằng cũng đã quên mất chuyện tìm kiếm đột phá. Giờ đây cậu hoàn toàn chìm vào chiến đấu. Đến mức ngay cả những thông báo vang lên từ hệ thống bên tai cũng chẳng nghe thấy nữa. Trong đầu cậu, cậu nhanh chóng suy nghĩ về những đòn đánh, những chiêu thức để đối phó. Cuộc chiến quá kịch liệt, mồ hôi sôi sục bốc thành hơi trắng trên người cậu. Rồi bất chợt, luồng khí thế mạnh mẽ trước mặt lại tắt ngấm không dấu hiệu.

Không gian trở về tĩnh lặng, chỉ còn một khoảng trắng thuần khiết, sạch sẽ, hư vô như chưa từng có gì xảy ra.

Nhưng Trương Hằng biết rõ: thế gian đã lưu lại dấu tích của người từng hiện diện nơi đây.

Cậu mở mắt, nhìn thấy Koyama Akane, người đã đẫm lệ từ lúc nào.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận