Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu ngốc chiêu - 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 10 : Bakumatsu Kyoto (Đặc biệt)

Chương 14 : Menkyo Kaiden (Miễn Hứa Giai Truyền)

0 Bình luận - Độ dài: 1,470 từ - Cập nhật:

"Người của Shinsengumi đến tìm cô ư?"

Trương Hằng vừa đưa thương nhân Pháp đi dạo khắp khu phố hoa cả buổi chiều, trở về võ đường và nghe Koyama Akane kể lại chuyện đã xảy ra.

Công việc gần đây của cậu vẫn nhẹ nhàng như thường lệ, vẫn là đi theo Gabriel ăn chơi khắp nơi. Người kia tỏ ra rất kiên nhẫn, riêng tiền thuê phiên dịch đã tiêu hết bốn đồng koban, chưa kể các khoản chi tiêu khác khi đi chơi, trông cứ như thật sự muốn thưởng thức Kyoto theo phong cách một người ngoại quốc.

Chắc vì thái độ đó quá dễ gây hiểu lầm, Trương Hằng nhận thấy mấy ngày nay cái đuôi theo họ đã ít đi đáng kể. Trương Hằng biết ngày Gabriel bắt đầu hành động không còn xa.

"Là một thanh niên trẻ tuổi." Koyama Akane nói, rồi miêu tả sơ qua ngoại hình của người đó. Trương Hằng nghe đến chữ Shinsengumi, lại nghe Koyama Akane nhắc đến nụ cười tươi sáng trên gương mặt cậu ta, cùng việc cậu ta hay khẽ ho, trong đầu chợt hiện lên một cái tên.

Cậu thầm nghĩ, liệu có phải là người đó không?

"Cậu ta đến đây vì những samurai của phiên Choshu, đối phương nghe nói về chuyện đã xảy ra ở chợ hôm ấy và sau đó bọn họ còn đến tận nơi tìm trả thù, nên muốn hợp tác với chúng ta." Koyama Akane nói.

"Hợp tác? Họ muốn hợp tác thế nào, mai phục tại võ đường để giết những samurai của phiên Choshu ư?" Trương Hằng tháo thanh wakizashi khỏi hông. Gần đây theo thương nhân Pháp đi ngao du, tạm thời không gặp nguy hiểm, nên để lại thanh katana ở nhà, chỉ mang theo wakizashi phòng thân.

Chiếc áo haori mà cậu đang mặc cũng không phải là món đồ miễn phí mà hệ thống tặng khi bắt đầu phó bản. Koyama Akane đã tìm thấy vài bộ quần áo cũ của cha cô, giúp Trương Hằng có đồ để thay. Tuy nhiên, chiều cao của Trương Hằng khá bình thường ở thời hiện đại, nhưng ở thời Edo thì lại hơi nổi bật. Cậu đã đặt may quần áo mới ở tiệm may, nhưng vẫn chưa lấy.

"Không, Shinsengumi không hứng thú với những samurai bình thường của phiên Choshu. Có vẻ họ có một mục tiêu lớn hơn."

Mặc dù người đến không nói rõ, nhưng Koyama Akane cũng không phải là một cô tiểu thư ngây thơ. Là con gái của chủ võ đường, bây giờ lại một mình gánh vác việc điều hành, cô nắm khá rõ cục diện Kyoto hiện nay. Vì Shinsengumi đến đây không phải vì Yamada, thì mục tiêu của họ rõ ràng là những nhân vật quan trọng hơn.

"Cô nghĩ sao?" Trương Hằng hỏi Koyama Akane.

"Khi cha tôi còn sống, có người tên Itou đã đến tìm ông ấy, bàn về chuyện ủng hộ Thiên hoàng, nhưng cha tôi đã từ chối. Sau đó cũng có người của tướng quân đến lôi kéo ông, cha tôi cũng không đồng ý. Ông nói, mỗi bên đều có lý lẽ riêng, ông chỉ là một chủ võ đường nhỏ, không thể phân biệt đúng sai, nên không thể đưa ra quyết định. Vì vậy, tốt nhất là giữ vững bản tâm, chỉ làm những việc mà ông cho là đúng, như dùng kiếm để bảo vệ hàng xóm láng giềng, hay giúp đỡ những người cần trong thời buổi loạn lạc này," Koyama Akane đáp. "Vì vậy, tôi đã từ chối lời đề nghị hợp tác."

"Sau đó, cậu ta đó nói gì?"

"Cậu ta nói rằng mình có thể hiểu và tôn trọng lựa chọn của tôi, nhưng những người khác trong tổ chức chưa chắc đã nghĩ vậy. Tuy nhiên, cậu ta cũng nói tôi không cần quá lo lắng và sẽ cố gắng thuyết phục cục trưởng của họ áp dụng các biện pháp khác. À, đúng rồi," Koyama Akane nói thêm. "Cậu ta còn nghe nói về việc anh chặt tay trái của Yamada, và nói rằng khi nào có thời gian, cậu ta sẽ quay lại để xem anh là người thế nào."

Sự tò mò kiểu trẻ con ấy, nghe rất là phong cách hành sự của người đó.

Trương Hằng cũng phần nào nảy sinh hứng thú, nếu đúng là người đó thì cũng đáng để giao đấu. Vì vậy, Trương Hằng nói với Koyama Akane: "Nếu lần sau cậu ta đến mà tôi không có ở đây, cô hãy giúp tôi hẹn một thời gian khác với cậu ấy."

"Hả?" Koyama Akane hiểu lầm ý của Trương Hằng, cô do dự một chút. "Tôi thấy cậu ta... cũng không có ác ý đâu, chỉ muốn gặp anh thôi mà."

"Cô hiểu lầm rồi. Tôi chỉ tò mò về phái Tennen Rishin-ryu (Tennen Lý Tâm Lưu – Thiên Nhiên Lý Tâm Lưu) thôi, muốn được thấy tận mắt," Trương Hằng dùng nước giếng rửa mặt, giải thích.

. . .

Hai người ăn tối dưới gốc cây phong của võ đường. Koyama Akane dọn dẹp xong bát đũa và thức ăn thừa, rồi vào nhà lấy hai thanh kiếm gỗ ra.

Tuy phái Koyama thiên về rèn luyện tâm tính, nhưng đã là một môn phái thì không thể không có kiếm pháp. Sau khi gia nhập võ đường, Trương Hằng được Koyama Akane giải thích, mới biết rằng việc tu luyện kiếm pháp cần phải có chứng chỉ.

Thông thường, các võ đường đánh giá trình độ của học trò theo ba cấp:

Kirigami (cắt giấy), Mokuroku (mục lục), Menkyo (miễn hứa) và Menkyo Kaiden (truyền hết).

Kirigami là chứng nhận nhập môn sơ cấp, đại diện cho việc bạn vừa mới vào nghề, thuộc cấp tân binh. Khi đánh nhau, thậm chí không được nói tên môn phái của mình. Dù sao thì các môn phái cũng cần danh dự. Nếu một tân binh thường xuyên bị đánh, nó sẽ ảnh hưởng đến uy tín của môn phái, khiến người ta kết luận rằng môn phái đó chỉ có vậy.

Vì vậy, các môn phái yêu cầu các đệ tử ở cấp Kirigami ít gây rắc rối. Ngay cả khi phải ra tay, cũng không được báo tên môn phái. Bị đánh thì phải chịu, không ai biết kiếm pháp ba chân bốn cẳng của bạn do ai dạy.

Mokuroku mạnh hơn một chút. Môn phái sẽ cấp cuộn giấy để ghi lại các chiêu thức mà bạn đã học. Học một chiêu thì ghi một chiêu, cho đến khi đạt đến cấp Menkyo. Lúc này, võ sĩ mới có tư cách báo tên môn phái của mình trước khi giao đấu.

Koyama Akane và Yamada, người đã bị Trương Hằng chặt tay, đều ở cấp độ này.

Và cuối cùng là Kaiden (truyền hết) hay Menkyo Kaiden. Đúng như tên gọi, là đã học được tất cả các kỹ thuật của môn phái đó. Sư phụ đã truyền hết những gì mình biết, không còn gì để dạy nữa. Những người có chứng nhận này, về cơ bản đều là cao thủ thực sự của môn phái.

Giống như người đến tìm Koyama Akane chiều nay. Nếu hắn ta thực sự là người mà Trương Hằng quen, thì hắn ta đã có chứng nhận Menkyo Kaiden của phái Tennen Rishin-ryu.

Nói hơi dài dòng một rồi, quay lại Trương Hằng. Ban đầu, cậu nghĩ rằng sau khi gia nhập võ đường Koyama, cậu có thể dùng danh nghĩa này để đi khắp nơi giao đấu. Nhưng cậu phát hiện ra mình vẫn phải luyện đến cấp Menkyo.

Tuy nhiên, điều này không làm khó Trương Hằng, người có kiếm thuật cấp 3. Về tâm cảnh thì khó nói, nhưng về kỹ thuật, cậu chỉ cần hai ba ngày là có thể học hết. Dù sao thì sức mạnh, tốc độ và phản xạ của cậu đều vượt trội. Cậu chỉ đơn giản là chuyển từ việc "chém người không có quy tắc" sang "chém người có quy tắc".

Koyama Akane cũng không thể không khâm phục. Những kỹ thuật mà cô đã luyện tập từ nhỏ, đôi khi còn phải lén lút lau nước mắt, giờ đây lại được Trương Hằng học một cách dễ dàng. Cô chỉ cần nhắc nhở vài lần về tư thế và cách ra lực, Trương Hằng đã có thể làm gần như hoàn hảo.

Bây giờ, khi hai người giao đấu, dùng cùng kiếm pháp của phái Koyama Meishin-ryu, Koyama Akane cũng không còn là đối thủ của Trương Hằng. Điều này khiến cô nghi ngờ liệu mình có phải là một kẻ ngốc hay không.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận