Tập 10 : Bakumatsu Kyoto (Đặc biệt)
Chương 24 : Gion Đêm Nở Hoa (三)
0 Bình luận - Độ dài: 1,483 từ - Cập nhật:
Lúc này, trong căn phòng đó không chỉ có hơn hai mươi samurai của hai phiên Chōshū và Satsuma, mà còn có cả sát thủ khét tiếng Nakamura Hanjirō.
Trong tay Trương Hằng chỉ có một thanh wakizashi, cho dù kiếm pháp của cậu có cao siêu đến đâu, thì hai tay cũng khó mà chống chọi được bốn tay.
Ngoài ra, Trương Hằng cũng đã cân nhắc đến khả năng bắt con tin. Người có giá trị cao nhất trong số đó không ai khác chính là lãnh tụ của phiên Chōshū, nhân vật quan trọng của phe Tôn hoàng Takasugi Shinsaku. Dù ông ta trông như không còn sống được bao lâu nữa, nhưng chỉ cần Trương Hằng kề kiếm vào cổ ông ta, cả phòng sẽ không ai dám hành động.
Tuy nhiên, Nakamura Hanjirō, người luôn kề cận Takasugi Shinsaku, rõ ràng là được đưa đến để đối phó với tình huống này. Nakamura Hanjirō ngồi đó, tuy im lặng như một tảng đá, nhưng Trương Hằng có thể cảm nhận được sự chú ý của hắn ta chưa bao giờ rời khỏi mình.
Điều này cũng rất bình thường. Trong cả căn phòng, chỉ có Trương Hằng và Gabriel không phải là "người nhà" của phe Tôn hoàng. So với Trương Hằng mang kiếm, thương nhân người Pháp lại trông hiền lành vô hại, đến kẻ ngốc cũng biết ai mới thật sự là mối đe dọa.
Dĩ nhiên, kiếm của Trương Hằng rất nhanh, nhanh hơn hầu hết mọi người tưởng.
Nếu Trương Hằng đột ngột ra tay với Takasugi Shinsaku, Nakamura Hanjirō chưa chắc đã bảo vệ được ông ta. Nhưng mục tiêu của Trương Hằng không phải là giết Takasugi Shinsaku. Nếu cậu thực sự chém một nhát vào Takasugi Shinsaku, đó mới là chọc vào tổ ong vò vẽ. Tất cả những người trong phòng sẽ lập tức liều chết cùng cậu.
Một chọi một, Trương Hằng không hề ngán. Tuy nhiên, trong một không gian chật hẹp như thế này, nếu bị nhiều người xông vào, tình thế chắc chắn sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm.
Vì bắt cóc Takasugi Shinsaku không khả thi, Trương Hằng đành phải lùi một bước, thử dùng thương nhân Pháp bên cạnh làm lá chắn. Phe Tôn hoàng rõ ràng không muốn Gabriel chết ở đây. Chưa nói đến rắc rối ngoại giao, điều quan trọng nhất là một khi Gabriel chết, sẽ không còn ai giúp họ vận chuyển vũ khí và nhân lực vào Kyoto nữa.
Nhưng mặt khác, họ cũng phải cân nhắc rắc rối nếu để Trương Hằng sống sót ra ngoài và tin tức về việc Takasugi Shinsaku còn sống bị lộ ra.
Khi Tokugawa Yoshinobu biết được tin này, chắc chắn ông ta sẽ đoán ra phe Tôn hoàng đang chuẩn bị đối phó với ông ta, vị Tướng quân Mạc phủ. Dù có ngốc đến đâu, ông ta cũng sẽ không liều mạng ở Kyoto để mạo hiểm. Ngoài ra, những lãng nhân chuyên ám sát của Mimawarigumi và Shinsengumi cũng có khả năng sẽ bắt đầu hành động chẳng khác nào tái diễn sự kiện Ikedaya.
Trương Hằng chưa bao giờ là người quen phó mặc tính mạng của mình cho người khác quyết định.
Nếu những samurai của phe Tôn hoàng chấp nhận mạo hiểm cái chết của Gabriel để giữ chân cậu, Trương Hằng cũng sẽ không ngạc nhiên.
Dù sao, người vận chuyển rất khó tìm, nhưng mất một đối tác vẫn dễ chấp nhận hơn là toàn bộ kế hoạch bị bại lộ.
Vì thế, Trương Hằng đã quyết tâm bằng mọi giá phải rút ra nơi sân vườn trống trải bên ngoài. Như vậy, bất kể là chiến đấu hay bỏ trốn, cậu đều có thể nắm thế chủ động. Thế là, khi cuộc đàm phán đi đến nửa chừng, hai bên đã thống nhất được khung sườn lớn và chuẩn bị đi vào chi tiết, Trương Hằng lên tiếng xin phép ra ngoài đi vệ sinh.
Takasugi Shinsaku gật đầu đồng ý, còn cười đùa với cậu rằng trời tối rồi, cẩn thận kẻo trượt chân rơi xuống hố xí.
Ngoài khuôn mặt chữ điền bất biến của Nakamura Hanjirō, những người khác đều bật cười. Bầu không khí có vẻ rất hòa hợp. Thương nhân người Pháp còn vỗ vai Trương Hằng, bày tỏ sự hài lòng về "dịch vụ" tối nay và hứa sẽ tăng lương cho cậu khi trở về. Chỉ có Takeuchi vẫn ngồi trong góc, lặng lẽ uống rượu một mình, chẳng rõ đang nghĩ gì.
Trương Hằng đứng dậy, đẩy cửa giấy shoji, bước ra ngoài. Khi cánh cửa đóng lại phía sau, cậu lại thấy cô hầu gái từng chặn đường mình trước đó đang đứng trong sân.
Cô cầm lồng đèn đứng trong bóng tối, như một bóng ma, nhìn Trương Hằng và nói: "Thưa ngài nhà vệ sinh ở hướng kia."
"Cảm ơn, nhưng ta muốn ra ngoài hít thở chút không khí trước đã." Trương Hằng đáp.
Cô hầu gái nghe vậy vẫn bất động, chỉ lặp lại bằng giọng nói không chút cảm xúc: "Thưa ngài nhà vệ sinh ở hướng kia. Nếu ngài không muốn đi vệ sinh nữa, xin hãy quay vào trong phòng. Tháng Tư trời còn lạnh, xin ngài hãy cẩn thận cảm lạnh."
Trương Hằng coi như không nghe thấy chỉ mỉm cười với cô, đặt chân xuống nền sân.
Cô hầu gái thở dài. Khuôn mặt lạnh lùng cuối cùng cũng thoáng qua một vẻ phức tạp. "Có lẽ ngài không hiểu ý nghĩa của bước đi này."
"Không, chỉ là lần đầu tiên ta nghe nói có trà quán chỉ cho vào mà không cho ra." Trương Hằng vừa nói vừa tiến về phía cô.
"Điều này thật... đáng tiếc," cô hầu gái lắc đầu, đôi tay mảnh mai siết chặt chuôi kiếm. Sau đó, cô nhìn thẳng vào mắt Trương Hằng, nghiêm nghị nói: "Bổn phận của tôi là thế, xin ngài thứ lỗi."
Vừa dứt lời, một luồng kiếm khí sắc lạnh đã lao đến gáy Trương Hằng.
Kẻ tập kích Trương Hằng ban đầu nấp trên mái ngói dài của quán trà, im lặng như một con mèo đen. Chỉ đến khi Trương Hằng bước chân ra khỏi ranh giới, hắn ta mới đột ngột từ trên trời lao xuống, đồng thời tung ra một nhát chém nhanh nhất.
Đây là kiếm pháp của kẻ ám sát, lặng lẽ, vô hình, như cái chết ghim vào đêm tối. Có lẽ nó còn pha lẫn nhẫn thuật của phái Kai, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Mũi kiếm của hắn ta sắp chạm vào cổ Trương Hằng, nhưng ngay sau đó, một thanh wakizashi từ đâu xuất hiện đã đâm xuyên qua cằm hắn. Thanh kiếm tiếp tục xuyên lên, mũi kiếm nhô ra khỏi đỉnh đầu, mang theo vệt máu loang lổ. Nỗi kinh hoàng trong mắt hắn cũng vì thế mà đóng băng mãi mãi.
Thanh wakizashi do cha mẹ Chiyo tặng quả là một thanh kiếm tốt, độ sắc bén chẳng kém gì những danh đao nổi tiếng.
Chiếc khăn che mặt của kẻ ám sát rơi xuống. Trương Hằng nhận ra hắn hay đúng hơn phải gọi là "cô ấy". Chính là một trong những geisha đã múa hát trong phòng.
Nơi này quả nhiên là một căn cứ bí mật của phe Tôn hoàng ở Kyoto, và những geisha trông dịu dàng, duyên dáng kia cũng giống như cô hầu gái trước mắt, đều là những tử sĩ được phe Tôn hoàng nuôi dưỡng.
"Rắc rối rồi đây," Trương Hằng khẽ thở dài.
Quán trà Yukichi vốn không hề nhỏ, số lượng geisha và người hầu phục vụ cũng không ít. Nếu tất cả đều là tử sĩ của phe Tôn hoàng, thì tối nay Trương Hằng có một trận chiến gay go rồi. Nhưng giờ quay lại cũng không được, số samurai trong phòng cũng không ít, lại còn có sát thủ Nakamura Hanjirō. So với trong phòng, ít ra bên ngoài vẫn đủ rộng rãi, tiện cho cậu thi triển thân pháp.
Chứng kiến đồng đội chết thảm trước mắt, cô hầu gái cầm lồng đèn vẫn không hề lay động. Có lẽ để đáp lại việc Trương Hằng đã cứu cô khỏi tự sát trước đó, cô không lập tức rút kiếm xông lên, mà cứ đứng yên tại chỗ, chỉ lặng lẽ đợi Trương Hằng nhặt lấy thanh katana cắm trong sân.
"Nghe danh Gion đã lâu, lần đầu đến, không ngờ khách của quán lại phải tự mình chém giết để đi ra. Đánh giá tệ." Trương Hằng vừa nói vừa rút thanh katana ra thở dài nói: "Nếu đã vậy ta đành phải tuân theo quy củ của quán vậy."


0 Bình luận