Tập 10 : Bakumatsu Kyoto (Đặc biệt)
Chương 30 : Annie-ryu
0 Bình luận - Độ dài: 1,502 từ - Cập nhật:
Với việc Trương Hằng giúp kìm chân Nakamura Hanjirō kẻ phiền phức nhất, nên Okita Sōji nhanh chóng đuổi kịp nhóm người của Takasugi Shinsaku.
Lúc này, bên cạnh Takasugi Shinsaku chỉ còn lại bốn samurai. Thực tế, phe Tôn hoàng vẫn còn nhiều người ở Kyoto, nhưng giờ đây không thể nhờ cậy được. Vì vậy, bốn người này là lực lượng vũ trang cuối cùng bảo vệ Takasugi Shinsaku.
Người samurai phiên Chōshū dẫn đầu nói với Takeuchi Shinji: "Takeuchi, tiếp theo tính mạng của đại nhân giao cả cho ngươi."
Takeuchi Shinji cắn răng: "Cứ chạy mãi thế này cũng không phải cách. Không bằng chúng ta cùng xông lên đi, hắn vừa trải qua một trận kịch chiến, chưa chắc chúng ta không có cơ hội."
Người dẫn đầu lắc đầu: "Sự an nguy của đại nhân quan trọng hơn. Nếu chẳng còn ai đi theo, bọn phu kiệu kia chắc chắn sẽ vứt kiệu bỏ chạy mất."
Takeuchi nghe vậy không nói gì, cuối cùng đành miễn cưỡng chấp nhận đề nghị này.
Có hắn chạy kè sát kiệu, bọn phu kiệu quả nhiên không dám bỏ trốn, đành ngoan ngoãn tiếp tục gánh.
Nhưng vừa chạy được vài bước, Takeuchi đã nghe thấy tiếng gầm giận dữ của các đồng đội phía sau, cùng với tiếng vũ khí va chạm. Hắn biết rằng họ đã giao chiến với tên nhóc Okita Sōji của Shinsengumi.
Tối nay Okita đã hoàn toàn hóa điên trong máu lửa. Trong lòng cậu chỉ giữ duy nhất một niệm: tất sát Takasugi Shinsaku. Hễ ai dám cản đường, đều là kẻ thù.
Thấy ba người địch xông đến, cậu không hề lùi mà lại tiến, vung kiếm chém thẳng vào người đứng giữa, ngay trước khi vòng vây khép lại. Thanh Katana xé ngực đối thủ, nhưng gã kia hiển nhiên đã chuẩn bị tâm lý. Hắn ta như phát điên, bất chấp lưỡi kiếm vẫn đang găm trong người mà lao thẳng về phía Okita, đồng thời vung thanh katana trong tay, miệng không ngừng mắng chửi: "Chó săn của Mạc phủ, hãy chết đi!"
Và hai đồng đội còn lại của hắn cũng nhân cơ hội này cùng tấn công Okita Sōji.
Trong khoảnh khắc đó, đầu óc Okita lại vô cùng tỉnh táo. Khóe mắt bắt được quỹ đạo của ba lưỡi đao, và bất ngờ đưa ra một quyết định điên rồ —
—buông tay, bỏ lại thanh katana đang mắc kẹt trong cơ thể kẻ địch, lùi lại nửa bước để né đòn tấn công, rồi lại lao tới, nắm chặt chuôi kiếm, kịp thời vung mạnh trước khi lưỡi kiếm của đối phương kịp đè tới.
Lần này, cậu dùng rất nhiều lực. Thanh katana không chỉ cắt xuyên qua da thịt của mục tiêu, mà còn chặt gãy vài đoạn xương sườn, máu phun như suối. Tuy nhiên, một trong hai người còn lại cũng là một cao thủ, tận dụng cơ hội, đâm thẳng vào bắp chân của Okita.
Trận chiến đến lúc này, kỹ thuật đã không còn quá quan trọng. Quyết thắng nằm ở ý chí và sự liều chết.
Kẻ bị kiếm đâm vào ngực rõ ràng chỉ còn một hơi thở, nhưng khi ngã xuống, hắn vẫn vươn tay ôm chặt lấy chân của Okita Sōji, muốn tạo cơ hội cho đồng đội kết liễu kẻ thù.
Còn Okita Sōji lúc này cũng đã từ bỏ phòng thủ. Bất chấp phải chịu thêm một nhát chém vào tay trái, cậu vẫn vung tay lên, đâm thẳng vào cổ họng của người còn lại trước khi hắn ta kịp vung kiếm. Sau đó, chém bay đầu của kẻ đang ôm chân mình.
Đến đây, kẻ địch cuối cùng cũng chỉ còn lại một người.
Okita Sōji tiếp tục lấy lại thế trận, chuẩn bị tư thế chiến đấu.
Và lúc này, người thứ ba đã hoàn toàn bị khí thế của Okita làm cho kinh hãi. Bàn tay nắm kiếm của hắn ta run rẩy. Hắn là người có kinh nghiệm chiến đấu thực tế ít nhất trong ba người, vốn không trải qua nhiều trận chiến, huống chi là một cảnh tượng đẫm máu như tối nay.
Chứng kiến các đồng đội lần lượt ngã xuống, hắn ta đã sợ hãi trước khi chiến đấu. Niềm tin kiên định trong lòng cũng đã lay động. Trong lúc hắn còn đang lưỡng lự giữa việc bỏ chạy để giữ mạng sống hay bảo vệ danh dự của một samurai, Okita chẳng cho hắn thời gian lựa chọn. Lưỡi đao đã bổ xuống.
Kết quả dĩ nhiên là không có gì đáng ngờ. Do dự là điều cấm kỵ lớn nhất trong chiến đấu.
Okita Sōji dễ dàng đánh văng thanh kiếm của đối thủ. Quá trình diễn ra nhẹ nhàng đến mức cậu cũng cảm thấy bất ngờ. Sau đó, cậu tiếp tục vung nhát kiếm thứ hai. Mơ hồ nghe thấy tiếng kêu "Tha mạng...", nhưng những trận chiến liên tiếp dường như đã giải phóng con quỷ trong lòng Okita, che lấp hết mọi thanh âm.
Lúc này, cậu không nghe thấy gì cả, chỉ một mực vung kiếm, xẻ toạc thân thể kẻ cuối cùng. Sau đó, cậu xử lý sơ vết thương ở chân rồi tiếp tục đuổi theo hướng chiếc kiệu rời đi.
Dáng vẻ toàn thân dính đầy máu của cậu đã khiến dân chúng ven đường la hét kinh hãi, nhưng Okita chẳng buồn liếc mắt. Trong lòng cậu chỉ có một mục tiêu duy nhất.
Chẳng mấy chốc, Okita Sōji đã đuổi kịp chiếc kiệu. Thế nhưng, ngay sau đó, những người phu kiệu đột nhiên quỳ xuống đất, dập đầu xin tha mạng. Okita dùng mũi kiếm hất tấm rèm lên, phát hiện bên trong đã trống không. Người samurai của phiên Chōshū đứng cạnh chiếc kiệu cũng đã biến mất.
...
Ở đầu phố bên kia, trận quyết đấu giữa Trương Hằng và Nakamura Hanshirō cũng bước vào giai đoạn căng thẳng nhất.
Để tiêu hao sức lực của kẻ địch một cách hiệu quả hơn, Nakamura Hanjirō đã thay đổi phong cách chiến đấu dũng mãnh trước đó, chuyển sang phòng thủ. Tuy nhiên, góc độ và thời điểm ra đòn của ông ta vẫn rất tinh tế, nhưng chiêu số vẫn hiểm độc, buộc Trương Hằng phải không ngừng di chuyển.
Hai người một tiến một lùi, một công một thủ trên đường phố, thu hút sự chú ý của không ít người qua đường.
So với trận chiến điên loạn của Okita bên kia, trận đấu này rõ ràng có vẻ "tao nhã" hơn nhiều. Hai bên giao tranh suốt lâu mà hầu như chưa đổ máu, dường như có phong vị quân tử. Thế nhưng, chỉ những người trong cuộc mới nhận ra: chính nơi đây mới là tử địa khốc liệt nhất.
Sức mạnh của cả hai không chênh lệch quá lớn, điều này có nghĩa là trận đấu sẽ được phân giải thành từng chi tiết nhỏ hơn, đòi hỏi phải xử lý từng kỹ năng thật chuẩn xác.
Bởi vì thắng bại rất có thể chỉ nằm trong một khoảnh khắc.
Cho đến lúc này, Nakamura Hanjirō rõ ràng là người làm tốt hơn. Tốc độ và sức mạnh của cả hai mỗi người chiếm một ưu thế, có thể coi là ngang tài ngang sức. Nhưng về vũ khí, Nakamura Hanjirō, với thanh Juzumaru Tsunetsugu một trong Ngũ Đại Danh Kiếm, rõ ràng là vượt trội hơn.
Thanh katana trong tay Trương Hằng lúc này đã đầy vết mẻ, không biết còn trụ được bao lâu nữa.
Đến lúc nó gãy hẳn, cục diện tất nghiêng về phía Nakamura.
Trương Hằng dường như cũng nhận ra điều này, nhưng cậu không những không thay đổi phong cách chiến đấu, mà còn tăng cường tấn công. Cuối cùng, thanh katana trong tay không thể chịu đựng được những đòn tấn công liên tiếp, một phần ba mũi kiếm đã bị thanh Juzumaru Tsunetsugu chém bay đi, cắm phập vào biển hiệu quán trà ven đường.
Khuôn mặt chữ điền ít biểu cảm của Nakamura Hanjirō cuối cùng cũng thoáng qua một chút vui mừng.
Trong mắt hắn, một khi vũ khí thiếu đi một đoạn lớn như vậy, bất kỳ trường phái nào cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Quả nhiên, ngay sau đó cách đánh của Trương Hằng thay đổi. Nhưng thay vì yếu thế, nó lại biến hóa thành một trường phái mà hắn chưa từng thấy bao giờ, không còn bất kỳ quy tắc hay chiêu thức cố định nào, chỉ chờ thời cơ mà xuất thủ. Nhưng mỗi nhát kiếm lại mang đến cho Nakamura cảm giác nguy hiểm khó lường.
Trương Hằng cất tiếng: "Kiếm pháp Jigen-ryu của ngài, ta đã được chứng kiến đủ rồi. Giờ thì đến lượt tôi cho ngài xem kiếm pháp thuộc phái Annie-ryu."


0 Bình luận