Một Ngày Của Tôi Có 48 Gi...
Tiểu Ngốc Chiêu - 小呆昭
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 10 : Bakumatsu Kyoto (Đặc biệt)

Chương 38 : Món Quà

1 Bình luận - Độ dài: 1,615 từ - Cập nhật:

Trận quyết chiến với Okita Sōji cuối cùng cũng giúp Trương Hằng phá bỏ gông xiềng đã trói buộc cậu bấy lâu. Bộ kiếm pháp dừng lại ở lv3 ròng rã nay rốt cuộc đột phá lên lv4.

Đối với Trương Hằng, đây là một bước ngoặt lớn. Mỗi lần thăng cấp đều là một bước nhảy vọt về chất, huống chi là cấp 4, một cấp độ hiếm người đạt được. Sau khi đột phá, năm giác quan của cậu đồng loạt được cường hóa, cộng thêm những ngộ đạo và kinh nghiệm chém giết tích lũy khi đi khắp các võ đường, cùng với nền tảng vững chắc tôi luyện từ Cánh Buồm Đen, tất cả hòa làm một. Từ đó, Trương Hằng đã thành hình một trường pháp kiếm phái thuộc về riêng cậu.

Để tưởng nhớ trận chiến với Okita Souji, Trương Hằng đã quyết định đặt tên cho lưu phái mới của mình là "Ten-tō-ryū" (Thiên Đao Lưu).

Ngoài ra, cậu còn có thêm một kỹ năng giống như "tâm nhãn", giúp cậu có thể tiếp tục chiến đấu ngay cả khi thị giác bị cản trở. Có lẽ sau này, cậu sẽ chuyển sang làm Daredevil? Trương Hằng nghĩ, tay xoa cằm. Cậu cảm thấy kỹ năng "tâm nhãn" này vẫn còn nhiều tiềm năng để phát triển. Mục tiêu cuối cùng có lẽ là chiến đấu mà không cần đến bất kỳ giác quan nào?

Điều đó nghe có vẻ huyền ảo, nhưng một cao thủ thường có linh cảm về nguy hiểm, chỉ là mức độ mạnh yếu khác nhau. Nó rất hữu ích khi chống lại những kẻ tấn công bất ngờ, nhưng để chiến đấu hoàn toàn bằng giác quan thứ sáu, còn cả một chặng đường dài phải đi.

Trương Hằng không vội. Chuyến phiêu lưu lần này sắp kết thúc. Kiếm pháp đã thăng cấp, và cậu đã tìm được hai thanh kiếm cùng đẳng cấp với Mikazuki Munechika. Về những thanh kiếm tốt hơn, Trương Hằng không biết phải tìm ở đâu.

Thanh Kusanagi ( Ame no Murakumo no Tsurugi - Thiên Tùng Vân Kiếm ), một trong ba thần khí của Nhật Bản?

Danh tiếng của nó rất lớn, nhưng phần nhiều nó chỉ mang tính nghi lễ, chất liệu quá xa xưa, tính thực chiến rất đáng ngờ. Điều quan trọng hơn: thanh kiếm ấy không ở Hoàng cung Kyoto, mà được cất giữ ở đền Atsuta. Cho dù muốn, Trương Hằng cũng chẳng thể với tới.

Theo lẽ thường, Ngũ Đại Danh Kiếm đã là những thanh kiếm tốt nhất mà người chơi có thể lấy được. Mặc dù Crimson Blade đã đoán rằng có những đạo cụ tốt hơn, nhưng cô ấy cũng không có manh mối nào.

Trương Hằng không quá kỳ vọng. Cậu đã làm tất cả những gì trong khả năng, còn duyên phận thì để mặc số trời.

Điều khiến cậu bận tâm lúc này lại là một nỗi "phiền muộn hạnh phúc": theo quy tắc phó bản, trong hai thanh kiếm, cậu chỉ có thể mang một thanh đi. Rốt cuộc nên chọn Juzumaru Tsunetsugu hay là Kikuichimonji Norimune? đây?

Trương Hằng đoán rằng cả hai thanh kiếm đều ở cấp C. Đặc điểm của Juzumaru Tsunetsugu, ngoài việc rất cứng, có lẽ còn là khả năng trừ tà từ chuỗi hạt quấn quanh chuôi kiếm.

Còn Kikuichimonji Norimune, thanh kiếm yêu thích của Okita Souji, lại nhẹ và sắc hơn Juzumaru Tsunetsugu, có thể chém một chiếc lá thành hai. Kết hợp với chiêu thức "Hiraseigan" (Bình Thanh Nhãn) của Okita thì càng thêm biến ảo khó lường. Khi Trương Hằng dùng nó xuất chiêu, tốc độ thậm chí nhanh hơn chính cực hạn của cậu vài phần.

Hai thanh kiếm đều có ưu điểm riêng, khiến cậu khó mà lựa chọn.

Trong lúc còn đang do dự, phó bản cũng dần đi đến hồi kết.

Trận Toba-Fushimi cuối cùng cũng nổ ra như lịch sử đã ghi. Khi tình hình chính trị trở nên tồi tệ, Okubo Toshimichi và Saigo Takamori đã quyết định dùng vũ lực để lật đổ Mạc Phủ. Tháng Giêng năm sau, họ đã đánh bại quân đội Mạc Phủ dù ít người hơn, mở ra một kỷ nguyên mới.

Người ta vui mừng đón chào thời đại mới, nhưng chẳng ai hay được vận mệnh đang chờ họ phía trước là gì.

Trương Hằng, giữ đúng lời hứa với Okita Sōji, đã dùng quan hệ mình gây dựng trong phái Tôn Hoàng để gặp Katsura Kogorō. Katsura đồng ý, nếu Kondō Isami chịu buông kiếm, không đối đầu tân chính phủ, ông sẽ tha cho một con đường sống. Trên danh nghĩa, Kondō vẫn bị tuyên bố tử vong, đổi lại, ông phải cải danh, về quê làm nông, suốt đời không được rời khỏi cổng nhà.

Trương Hằng thừa hiểu Kondō gần như không thể chấp nhận điều kiện này. Katsura cũng biết thế. Nhưng ít nhất, Trương Hằng đã hoàn thành lời thề với Okita: tìm một con đường sống giữa thế cục chắc chắn tử vong. Cậu sẽ không thay Kondō quyết định, bởi mỗi người đều có định mệnh của riêng mình.

Mọi chuyện thu xếp xong, giờ chỉ còn chờ ngày ly biệt.

...

Cây anh đào trong sân đã rụng sạch lá, chỉ còn trơ cành gầy guộc. Dưới ánh chiều tà, những cánh hoa rơi rơi đã nhường chỗ cho những cành cây trơ trụi, khắc khoải trong gió lạnh. Mùa xuân sẽ đến, và cây anh đào sẽ lại ra chồi mới, nhưng Trương Hằng biết, bản thân cậu sẽ không đợi được đến ngày ấy.

Ngày cuối cùng ở Kyoto, cậu ngồi một mình trong sân nhỏ của võ đường Koyama, tay cầm một miếng cá nướng còn hơi nóng, chấm vào chút dưa muối. Mùi vị mộc mạc, đơn giản nhưng lại thật đậm đà. Dưới bầu trời, những võ sĩ của võ đường Koyama vẫn tiếp tục luyện kiếm, từng chiêu thức mạnh mẽ, dứt khoát, như thể không có gì có thể ngừng lại được họ.

Koyama Akane, sau khi dạy học xong, bước ra từ nhà chính. Cô lau mồ hôi trên trán, nhận lấy bát chè đậu đỏ Trương Hằng đưa, nhấp một ngụm rồi hỏi: "Vé tàu đặt xong rồi chứ?" giọng nhẹ nhàng nhưng có chút nghẹn lại.

"Ừ, chiều mai."

Trương Hằng mỉm cười. Cậu nói với mọi người rằng cậu sẽ trở lại phương Tây để giải quyết một số chuyện, và ngày về thì chưa xác định. Võ đường Koyama đã đi vào quỹ đạo. Thời đại của samurai đã kết thúc, nhưng chính phủ mới sẽ thành lập một sở cảnh sát. Trong lịch sử, sở cảnh sát đã lấy mỗi một chiêu từ mười phái kiếm thuật để tạo ra một môn phái mới.

Trương Hằng đã thay đổi lịch sử một chút. Cậu đã nỗ lực giúp Koyama Meishin-ryu, một phái kiếm vô danh, lọt vào danh sách mười phái đó. Sau này, võ đường Koyama sẽ trở thành võ đường hợp tác của sở cảnh sát, giúp huấn luyện kiếm thuật. Dù sang thời Minh Trị, võ đường vẫn có thể tồn tại và phát triển.

Koyama Akane cắn môi. Tất cả những gì Trương Hằng đã làm cho võ đường, cô đều nhìn thấy, nhưng lại chẳng thể báo đáp. Cô chỉ có thể âm thầm tận hưởng những điều tốt đẹp cậu mang lại. Điều này khiến cô rất khó chịu. Sau một lúc im lặng, cô nói: "Trước đây anh không sưu tầm kiếm sao?"

"Ồ, nhờ tiểu thư Akane nhắc nhở mà giờ tôi đã thôi chuyện đó rồi," Trương Hằng cười, cười rất nhẹ, không vui cũng không buồn, chỉ là một nụ cười trọn vẹn. Cậu đã có những thanh kiếm quý giá nhất mà mình có thể sở hữu rồi, chẳng còn mấy thiết tha với những thanh kiếm khác.

"Cha tôi cũng có một thanh kiếm cất giữ, nhưng nó không phải danh kiếm, cũng không biết do ai rèn," Koyama Akane nói. "Tôi biết nó không thể sánh với hai thanh kiếm của anh, nhưng xin hãy nhận nó làm quà chia tay."

"Ồ? Vậy tôi xin nhận," Trương Hằng gật đầu.

Mặc dù thanh kiếm đó cậu không thể mang ra khỏi phó bản, nhưng cậu không muốn từ chối lòng tốt của Koyama Akane. Cậu đưa tay ra, nhận lấy món quà.

Cậu rút kiếm ra khỏi vỏ. Đúng như lời Koyama Akane, đây là một thanh kiếm rất bình thường, có lẽ được rèn cách đây chưa đầy một trăm năm. Dù được bảo quản tốt, nhưng độ cứng không bằng Juzumaru Tsunetsugu, độ sắc bén không bằng Kikuichimonji Norimune, lưỡi lại xỉn màu, không khắc danh hiệu thợ rèn, nhìn là biết chẳng phải bảo vật.

Thế nhưng, Trương Hằng vẫn cẩn thận cất nó đi. Bởi điều cậu trân trọng không phải lưỡi thép, mà là tấm lòng gửi gắm trong đó. Sau đó, cậu đứng dậy, cúi người hành lễ:

"Thời gian qua thật may mắn được tiểu thư Akane chiếu cố."

Lúc này, Koyama Akane không thể nào kìm nén thêm nữa. Những giọt lệ ấm áp đã bắt đầu lăn dài trên má, nhưng cô không hề tỏ ra yếu đuối. Cô cố ngẩng cao đầu, vẫn giữ sự kiên cường vốn có trong người, nhưng trái tim cô lại đang thổn thức. Thầm thì, cô nói: "Căn viện này... tôi sẽ luôn giữ cho anh. Có thời gian thì hãy trở về nhé."

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Mỗi lần chia sầu quá :((
Xem thêm