Tập 10 : Bakumatsu Kyoto (Đặc biệt)
Chương 17 : Kiyomizu-dera (chùa Thanh Thủy)v
0 Bình luận - Độ dài: 1,453 từ - Cập nhật:
Trương Hằng trở về, thấy tiểu thư Koyama Akane đang ngồi xổm bên một cái chậu gỗ, chuẩn bị làm sushi nắm.
Sushi nắm, hay nigirizushi này là món ăn cao cấp, kết hợp giữa cơm trộn giấm và phần ngon nhất của cá tươi, được nắm lại với nhau. Tương truyền, vị tướng quân thứ mười một của Mạc phủ Tokugawa, Tokugawa Ienari, là một kẻ vừa tham vừa háo sắc. Ông ta có một người vợ lẽ rất được sủng ái, cha nuôi của cô là Nakano Sekio. Vì quá nhiều người muốn nịnh bợ mà quanh dinh thự của Sekio mọc lên vô số tiệm xa xỉ phẩm. Một quán sushi bèn nảy ra ý mở ngay một chi nhánh cạnh cổng để bán nigirizushi. (Nói thật thì Trương Hằng cũng chẳng thấy nó cao cấp chỗ nào, vì về sau món này lan ra cả vỉa hè, chỗ nào cũng bán).
"Bữa tối nay sao?" Trương Hằng hỏi, đặt mì soba và mấy xiên dango nướng lên bàn. Còn món oden thì đã bị cậu ăn hết dọc đường về.
"Không phải, ngày mai tôi sẽ đi Kiyomizu-dera (chùa Thanh Thủy), nên chuẩn bị đồ ăn trước," Akane đáp.
Trương Hằng cũng từng nghe danh tiếng của Kiyomizu-dera. Ngôi chùa này tọa lạc ở lưng chừng núi Otowa phía Đông Kyoto, được xây dựng từ năm 778 sau Công nguyên và là một trong những ngôi chùa cổ nhất Kyoto. Trải qua nhiều lần hỏa hoạn và tái thiết, nơi đây vẫn nổi tiếng với cảnh sắc tuyệt mỹ: xuân ngắm hoa anh đào, thu thì chiêm ngưỡng lá phong. Sau này, nó được UNESCO công nhận là Di sản Văn hóa Thế giới và luôn là một trong những điểm đến không thể bỏ qua tại Kyoto.
Vì thế, Trương Hằng hỏi: "Tiểu thư Akane định đi ngắm hoa đào? Tôi có thể đi cùng được không?"
"Ừm... cũng xem như vậy." Akane gật đầu, thoáng có chút ngạc nhiên. Cô cũng không hiểu sao mình lại hơi đỏ mặt khi trả lời. Nghĩ ngợi một chút, cô hỏi ngược lại: "Anh không phải còn phải đi phiên dịch sao?"
"Không sao đâu, ông chủ thường ngủ đến tận trưa mới dậy. Nếu cô định ở đó lâu thì tôi sẽ về trước."
"Ừm, vậy được. Để tôi làm thêm ít nigirizushi vậy."
"Cảm ơn nhiều." Trương Hằng khẽ cúi đầu.
Dạo gần đây cậu vẫn theo chân Gabriel đi khắp Kyoto, nhưng ông thương nhân người Pháp kia thì chỉ thích ăn chơi hưởng lạc, tuyệt chẳng buồn quan tâm đến đền đài miếu mạo. Trái lại, Trương Hằng vốn hiếm khi có dịp đặt chân tới Kyoto cuối thời Mạc phủ, trong lòng lại rất muốn tận mắt thấy chùa Thanh Thủy của hơn một trăm năm trước trông như thế nào. Nay nghe Akane định đi, cậu liền nghĩ chi bằng kết bạn đồng hành.
Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời còn chưa lên, Akane đã gõ cửa phòng Trương Hằng.
Cậu mở cửa và thấy Akane đang đứng bên ngoài, tay cầm một chiếc lồng đèn.
Vì sắp đến chùa, hôm nay cô mặc rất trang trọng: một bộ kimono tay dài màu đỏ xen xanh, vàng, trắng; thắt lưng obi gọn gàng, chân đi tất trắng tabi cùng đôi guốc cỏ zori. Tay còn lại, cô xách một chiếc hộp thức ăn đựng đầy nigirizushi đã làm sẵn.
Ngày thường, cô nàng này phần lớn thời gian đều ở trong võ đường, chỉ mặc võ phục với hakama. Đây là lần đầu tiên Trương Hằng thấy cô trong dáng vẻ khác biệt như vậy, khác hẳn vẻ mạnh mẽ thường ngày, giờ đây thay bằng nét dịu dàng nữ tử. Cậu bất giác sững người lại một chút.
"Sao thế?" Akane có vẻ hơi bối rối khi bị nhìn chằm chằm, cô khẽ hạ đèn lồng xuống định che nửa gương mặt mình vào bóng tối, rồi nghiêm mặt nói: "Mau thay đồ đi, chúng ta phải khởi hành rồi."
"Được. Tôi vào đổi ngay." Trương Hằng nói rồi quay vào trong. Akane bỗng nhiên thấy nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó, cô lại thấy Trương Hằng dừng lại, quay đầu hỏi: "Vậy... đến chùa thì tôi nên mặc đồ gì?"
"Tùy anh, chỉ có điều... đừng mang kiếm theo."
"Hiểu rồi."
Akane thấy Trương Hằng vừa đáp lời vừa đi vào trong, nhưng dường như cậu quên không đóng cửa. Điều này khiến cô đột nhiên cảm thấy lúng túng. Dù từ vị trí đó chẳng thể nhìn thấy gì, nhưng chỉ cần nghe tiếng sột soạt của quần áo đang thay, má cô lập tức nóng bừng, muốn quay lưng bỏ đi. Thế nhưng, cô lại lo làm vậy sẽ càng khiến người khác chú ý.
Kỳ thực, bản thân cô cũng thấy tâm lý mình có chút kỳ lạ. Từ nhỏ đã lớn lên ở trong võ đường, mẹ mất sớm, xung quanh chỉ có cha và các đệ tử, hầu hết đều là nam giới. Thường ngày, mọi người cùng nhau luyện kiếm, thậm chí có cả những va chạm thân thể, cô cũng chưa bao giờ thấy ngượng ngập. Nhưng sao bây giờ, chỉ đứng ở ngoài sân thôi mà lại thấy căng thẳng và bất an đến vậy?
Hay là do trang phục hôm nay của mình quá lạ lẫm?
Thế nhưng, lần cuối cùng đi Kiyomizu-dera cùng cha, cô cũng mặc bộ đồ này. Sau đó, cô cũng duy trì thói quen đi Kiyomizu-dera vào cùng thời điểm mỗi năm.
Chỉ là năm nay có một chút khác biệt, bởi vì bên cạnh cô còn có thêm một người khác.
Trương Hằng nhanh chóng thay đồ xong, tiện thể dùng nước giếng trong sân rửa mặt. Nhưng so với Akane được chuẩn bị kỹ lưỡng, cậu trông khá xuề xòa, đúng như lời cô nói, chỉ mặc một bộ quần áo thường ngày, không trang sức gì thêm.
"Đi thôi," Akane không nói gì nhiều, cầm lồng đèn đi trước.
Trương Hằng đi theo sát phía sau. Cả hai đều là người luyện võ nên bước chân rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến trước cổng Nio-mon. Trương Hằng ngước nhìn cánh cổng sơn son, tia nắng đầu tiên của buổi sớm vừa hay chiếu xuống một góc, làm tăng thêm vẻ uy nghiêm.
Từ đây, con đường lát đá quanh co dẫn lên đến cổng Tây, sau đó là ngôi tháp ba tầng và Kaisan-dō. Tiếp tục đi qua một hành lang, sẽ đến sân khấu Kiyomizu Butai (vũ đài Thanh Thủy) nổi tiếng nhất.
Sân khấu này được xây dựng trên một vách đá, đứng trên đó có thể ngắm nhìn cả một rừng hoa anh đào nở rộ. Dù trong sân nhà Trương Hằng cũng có một cây anh đào, nhưng hoa anh đào khi nở rộ thành một mảng lớn vẫn đẹp hơn nhiều. Hơn nữa, từ đây có thể nhìn ra cả Hoàng thành Kyoto ở phía Tây, và phía sau chính điện được chống đỡ bởi 139 cột gỗ khổng lồ, trông vô cùng hùng vĩ.
"Nơi này cảnh đẹp thật đấy," Trương Hằng khẽ cảm thán. "Trước đây tôi nghe người Kyoto luôn bàn tán về hoa anh đào ở Kiyomizu-dera, hôm nay đến xem, quả nhiên danh bất hư truyền."
Akane khẽ "ừ" một tiếng, nhưng cơ thể vẫn hơi cứng đờ.
Suốt chặng đường này, cô cảm thấy vô cùng phiền não. Khi hai người đi song song, cô luôn thấy không tự nhiên. Khi cô bước nhanh hơn, lại lo lắng Trương Hằng có đang nhìn mình không, nhưng khi quay đầu lại thấy cậu đang mải mê ngắm cảnh ven đường, trong lòng cô lại hơi hụt hẫng. Cứ đi thế này, cô sắp "tâm thần phân liệt" rồi.
May mắn là họ nhanh chóng đến được chính điện, có thể bái lạy Quan Thế Âm Bồ Tát bên trong để tĩnh tâm lại. Akane cũng không biết hôm nay mình bị làm sao, thậm chí phải vận dụng cả thế "tu tâm" mới có thể xua bớt phiền nhiễu trong lòng.
Sau khi tham quan sân khấu, hai người đi theo con đường mòn xuyên rừng xuống thung lũng, băng qua một rừng phong, rồi đến thác Otowa no taki nổi tiếng với dòng nước chảy róc rách.
Mặc dù được gọi là "thác nước", nhưng ở đây không có thác lớn, chỉ có ba dòng nước nhỏ chảy xuống từ vách đá. Lúc ấy trời còn chưa sáng hẳn, vậy mà đã có người tới múc nước, hứng nước và bái lạy.


0 Bình luận